Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu

Chương 3

Hướng Nam Thiên

2025-03-18 20:48:34

Chiếc xe cút kít cứng đầu không nghe lời, bảo nó đi đông thì nó rẽ tây, bảo tăng tốc thì nó đứng khựng lại. 

 

Mấy lần, suýt nữa chúng tôi ngã nhào. 

 

Đẩy xe đi mãi, hai bàn tay tôi bị mài đến rướm máu. Nhưng khi nhìn ra xa, huyện thành vẫn còn cách một quãng dài. 

 

Bà dì thỉnh thoảng thay tôi đẩy xe. Dù mới chỉ chín tuổi, nhưng con bé rất hiểu chuyện, sớm đã là một cô bé tháo vát. 

 

Mẹ tôi cũng không nhàn rỗi, đôi chân ngắn chạy theo sát phía sau, thỉnh thoảng lại giúp em trai lau trán. 

 

Leo thêm một ngọn núi nữa, trăng đã lên cao, chúng tôi mệt đến mức thở hổn hển.

 

Tôi chỉ vào khoảng đất bằng phẳng phía trước, nói: “Nghỉ một lát đã.” 

 

Vừa ngồi xuống được hai phút, mẹ tôi sờ trán cậu út, giọng nghẹn ngào: “Em có phải sốt đến mê man rồi không? Con gọi mà em không trả lời.” 

 

Nghe vậy, dù kiệt sức, tôi vẫn nghiến răng đứng dậy, như một con trâu tiếp tục đẩy xe đi. 

 

Cứ thế, nhờ vào nỗ lực gian khổ của chúng tôi, khoảng cách đến huyện ngày càng gần hơn. 

 

Khi nhìn thấy bệnh viện huyện ngay trước mắt, tôi quá kích động mà không để ý đường đi, chân trượt, vấp phải một hòn đá. 

 

Dù cố sức giữ chặt chiếc xe cút kít, nhưng cả người lẫn xe vẫn lăn xuống khe núi. 

 

Trong lúc rơi xuống, đầu tôi đập vào đá, một cơn đau nhói bùng lên trong óc. 

 

Tiếng mẹ tôi khóc thét từ trên sườn núi vọng xuống: “Để con cứu mọi người!” 

 

Dùng chút sức lực cuối cùng, tôi gào lên: “Cứu cái quái gì! Muốn c.h.ế.t chung à? Đi tìm người... đi...!” 

 

Cơn đau đầu ngày càng dữ dội, trong tiếng khóc nức nở của mẹ, mắt tôi tối sầm lại rồi ngất lịm. 

 

...

 

5. 

 

Không biết đã qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng tí tách, tí tách vang lên trong sự tĩnh lặng của bóng tối, như một tiếng chuông thúc giục của tử thần. 

 

Chợt tôi nhớ ra—vừa rồi, chúng tôi đã ngã xuống khe núi! 

 

Xung quanh không nghe thấy tiếng bọn họ. Lẽ nào… bọn họ đã c.h.ế.t hết rồi? 

 

Tôi hoảng hốt mở bừng mắt, bật dậy. 

 

Trước mắt tôi là bốn bức tường trắng xóa, dưới thân là một chiếc giường sắt sơn xanh đậm, trên tường treo một chiếc đồng hồ đang tí tách chạy. 

 

Tôi nhìn chằm chằm vào mấy lọ thuốc trên bàn, rơi vào trầm tư… Đây là bệnh viện sao? 

 

Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ mặc áo vải xanh đẩy cửa bước vào, nở nụ cười chất phác: 

 

“Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi! Tối qua nếu không nhờ con gái chị nhanh trí, e là cả nhà đã gặp họa rồi.” 

 

Tôi vội vàng hỏi: “Anh là ai? Đây là đâu? Ba đứa nhỏ đâu rồi?” 

 

“Đừng vội, trước hết uống chút nước đã.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Anh ta đi đến bàn, nhấc ấm nước rót nửa cốc, rồi đưa chiếc cốc sứ xanh qua cho tôi. 

 

Tôi đón lấy, cẩn thận uống một ngụm, dòng nước ấm chảy xuống cổ họng, mang theo cảm giác ấm áp. 

 

Từ lời kể của anh ta, tôi mới biết chuyện đã xảy ra tối qua. 

 

Hóa ra, hôm qua mẹ tôi chạy vào huyện tìm người cứu mạng, vừa hay gặp được anh chàng này khi anh tan ca. Anh ta lập tức tìm thêm hai người nữa hỗ trợ, đưa cả nhà tôi vào bệnh viện huyện. 

 

Tôi và bà dì chỉ bị trầy xước ngoài da, còn cậu út vì được đưa đi kịp thời nên đã qua cơn nguy hiểm, sốt cũng hạ rồi. 

 

“Thật tốt quá!” Tôi mừng rỡ: “Không biết cảm ơn anh thế nào cho phải.” 

 

Anh ta xua tay: “Đồng chí Lôi Phong* đã nói, phải coi khó khăn của người khác như chính khó khăn của mình. Đây là việc tôi nên làm.” 

(*) Lôi Phong (雷锋): Một hình mẫu anh hùng trong tuyên truyền của Trung Quốc, được biết đến với tinh thần giúp đỡ người khác vô tư, không ngại khó khăn.)

 

Khi anh ta ra cửa, tôi gọi giật lại: “Anh tên gì?” 

 

“Đinh Kiến Quốc, chị cứ gọi tôi là Kiến Quốc.” 

 

Hai ngày sau, cậu út khỏe lại, chúng tôi đóng viện phí, xuất viện về nhà… 

 

Chúng tôi vét sạch mọi thứ cũng không đủ tiền viện phí, phần lớn số tiền này là do Đinh Kiến Quốc cho mượn. 

 

Anh ta nói mình làm công nhân ở xưởng in huyện, mỗi tháng có lương, bảo chúng tôi không cần vội trả. 

 

Như vậy thực sự không hay cho lắm.

 

Lúc vay tiền, vợ của anh ta cũng có mặt, rõ ràng là không vui vẻ gì. 

 

Vì thế, suốt dọc đường trở về, tôi chỉ nghĩ đến một chuyện—làm sao để kiếm tiền. 

 

Ở nông thôn những năm 70, muốn kiếm tiền khó như lên trời. Đất đai chưa được giao khoán cho từng hộ, cũng không cho phép kinh doanh cá thể, muốn có thu nhập chỉ có cách kiếm nhiều công điểm hơn. 

 

Nhưng tôi chỉ có một đôi tay, mà có đến bốn cái miệng cần ăn. Đừng nói đến việc kiếm thêm, từ trước đến nay tôi vẫn luôn nợ công điểm của đội sản xuất. 

 

Tôi nghĩ mãi cũng không tìm được cách nào, nhưng ngay tối hôm đó, khi vừa về đến làng, cứu tinh đã xuất hiện. 

 

Bà chị dâu già ở phía đông thôn đến nhà, nói: 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

“Cô còn trẻ mà đã mất chồng, một mình sống cực khổ quá. Tôi có ông em họ làm thợ mộc, vợ mất sớm, trong nhà chỉ có một đứa con trai. Hay là hai người đến với nhau đi?” 

 

Hai mắt tôi sáng lên—nghe có vẻ không tệ? 

 

Ở cái thời này, thợ mộc, thợ may là những nghề cực kỳ được trọng vọng. 

 

Họ không cần dầm mưa dãi nắng kiếm công điểm, mỗi tháng chỉ cần nộp một ít tiền cho đội sản xuất là đủ. 

 

Ở nông thôn, mỗi khi nhà có việc lớn như đám cưới, ngày lễ Tết đều cần đóng giường, đóng tủ, may quần áo. Những người thợ này được mời đến, có rượu ngon cơm đầy, thù lao cũng không ít. Họ chính là tầng lớp thượng lưu ở thôn quê. 

 

Chỉ là… không biết ông em họ này có đẹp trai không nhỉ? 

 

Hôm sau, bà chị dâu dẫn em họ đến nhà tôi. 

 

Vừa nhìn thấy anh ta, tôi lập tức muốn tự móc mắt mình ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu

Số ký tự: 0