Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu

Chương 2

Hướng Nam Thiên

2025-03-18 20:48:34

3. 

 

Tối hôm đó, tôi liền tìm người trong thôn mượn khoai lang rồi nhờ người mang sang làng bên trả. 

 

Người mang đồ về nói, nhà đó lải nhải mắng chửi suốt nửa ngày, còn bảo tôi là loại điên khùng không nên dây vào. 

 

“Chị Quế Lan, bọn họ bôi nhọ chị như thế, thật là quá đáng!” 

 

Tôi thản nhiên đáp: “Không sao.” 

 

Ở cái thời đại này, có bệnh thần kinh chẳng phải chuyện rất bình thường sao? 

 

“Họ làm mất danh tiếng của chị đấy!” 

 

Tôi chẳng bận tâm. Danh tiếng đáng giá mấy đồng? 

 

Sáng hôm sau, tôi đi ra đội làm việc. 

 

Ở trong thôn này, mà một người phụ nữ phải nuôi ba đứa trẻ là cực kỳ khó khăn, muốn có cái ăn thì chỉ có cách lao động chân tay. 

 

Bây giờ đang đúng vào mùa gieo trồng, đàn ông cày đất, xới đất, làm một ngày được 10 công điểm. Cùng một công việc, phụ nữ chỉ được 8 công điểm. 

 

Mỗi ngày phải làm đủ mười tiếng, đến tối về, tôi mệt rã rời, cả người như nhũn ra. 

 

Trong lòng tôi cay đắng vô cùng. Tại sao lại xuyên đến cái thời này chứ? 

 

Một đội sản xuất mà chỉ có đúng một con bò, một chiếc máy kéo, nghèo đến mức đau lòng. Thà xuyên về thời nguyên thủy còn hơn, ít ra còn có thể săn bắn, đốt rừng làm rẫy. 

 

Tôi đã thấy đủ ấm ức, ai ngờ đám phụ nữ trong làng còn oán hận tôi hơn. 

 

“Nhìn cái dáng lóng ngóng vụng về của Trương Quế Lan kia kìa, ốm một trận rồi tự nhiên thành tiểu thư tư sản luôn à?” 

 

“Này, Trương Quế Lan, sức lực cô bị chó ăn rồi sao? Múa cuốc mạnh lên chứ!” 

 

“Hừ, tôi thấy cô ta chỉ đến để kiếm công điểm thôi, đồ đàn bà lười biếng.” 

 

Nghe mấy lời đó, tôi tức giận đến mức suýt không kìm được mà lao vào đánh nhau. Nhưng nghĩ lại… cũng chỉ là mấy bà thôn nữ ngu dốt, kệ họ đi.

 

Cứ thế, tôi gắng gượng sống qua nhiều ngày. 

 

Trong cuộc sống khốn khó, cũng không phải không có chút niềm an ủi. Trẻ con nhà nghèo sớm biết tự lập, ba đứa trẻ cũng xem như hiểu chuyện. 

 

Bà dì chín tuổi đã có thể dẫn dắt mẹ tôi năm tuổi vào bếp nấu ăn. Dù chỉ là một nồi cháo khoai lang đen thui nhưng ít ra cũng có cái bỏ bụng. 

 

Cậu út ba tuổi cũng không nhàn rỗi, biết mang cơm nước ra đồng, nhặt củi, quét sân, làm việc rất ra dáng. 

 

Nhìn ba đứa trẻ, tôi cảm thấy được an ủi phần nào. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng ngay lúc tôi nghĩ rằng ngày tháng như vậy có thể tiếp tục trôi qua, thì chuyện không may xảy ra. 

 

Một đêm cuối tháng tư, cậu út đột nhiên lên cơn sốt cao, mặt đỏ bừng, thậm chí còn nói mê sảng. 

 

Tôi hoàn toàn bó tay… Làm mẹ bất đắc dĩ đã đành, lại còn gặp ngay đứa trẻ bị bệnh nặng. 

 

Bà dì lập tức chạy đi tìm thầy lang trong thôn, nhưng ông ấy không có nhà, nghe nói đã đi xa, phải ba ngày sau mới về. 

 

Không còn cách nào khác, tôi đành nhún vai: “Hay thử xin ít thuốc nam của hàng xóm xem sao, cứ coi như cứu ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống.” 

 

Tôi vất vả lắm mới sắc xong bát thuốc, ép cậu út uống, nhưng chưa đầy hai phút sau, nó đã nôn sạch ra. 

 

“Để con đi sắc thêm bát nữa thử xem!” Dì tôi lại chạy vào bếp. 

 

Bên này, mẹ tôi cũng cầm khăn ướt liên tục lau trán cho cậu út. 

 

Có lẽ sẽ sớm hạ sốt thôi? Tôi ngồi thẫn thờ bên giường. 

 

Đột nhiên, một ký ức vụt qua khiến lưng tôi lạnh toát… 

 

Trong dòng thời gian vốn có, cậu út đã c.h.ế.t vì căn bệnh này. 

 

Tôi từng nghe mẹ kể, rằng khi còn nhỏ, cậu bị sốt cao mãi không hạ. Sau hai ngày, được đưa lên huyện khám, người ta bảo đó là viêm màng não, đã vô phương cứu chữa. 

 

Ngoại tôi ôm t.h.i t.h.ể bé nhỏ ấy đi bộ hơn chục dặm đường về, chôn cất trên sườn đồi. 

 

Đây là nỗi đau và sự ân hận lớn nhất trong cuộc đời bà. Mỗi lần nhắc lại, bà đều khóc không thành tiếng. 

 

Tôi xoay người bước ra khỏi sân, để lại một câu: 

 

“Trông chừng thằng bé.”

 

4. 

 

Tôi muốn tìm một chiếc máy kéo để chở chúng tôi đến huyện, nhưng không có. 

 

Máy kéo của đội sản xuất bị hỏng, chưa tìm được người sửa. Bí thư thôn giả vờ ngủ, thậm chí không thèm mở cửa. Tôi chạy đôn chạy đáo suốt một hồi lâu, cuối cùng chỉ mượn được một chiếc xe cút kít một bánh. 

 

Tôi vội vàng đẩy xe lao về nhà, gọi mọi người khiêng cậu út lên. 

 

Mẹ tôi ngơ ngác hỏi: “Mẹ định đưa em ba đi đâu vậy?” 

 

“Đưa đi cứu mạng! Thằng bé sốt đến hỏng cả đầu rồi, không chữa kịp thì sẽ c.h.ế.t đấy!” Tôi hét đến lạc cả giọng. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Bọn họ ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng động tay động chân thu dọn. Dùng chăn bông cũ bọc chặt cậu út, hai bên đầu kê thêm quần áo cũ. 

 

Chúng tôi lập tức đẩy xe cút kít xuyên đêm lao về phía huyện. 

 

Hơn mười dặm đường núi gập ghềnh, nhấp nhô, trong màn đêm tối đen như mực, chẳng thấy rõ thứ gì. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu

Số ký tự: 0