Xuyên Về Năm 1970: Nuôi Dì, Mẹ Và Cậu
Chương 5
Hướng Nam Thiên
2025-03-18 20:48:34
Chủ tịch huyện nói:
“Chuyện này tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng, tuyệt đối không để một người đã hy sinh vì nhân dân phải chịu oan ức. Cô hãy đưa bọn trẻ về trước, chờ kết quả. Nếu sự việc là thật, chúng tôi sẽ trả lại công bằng cho gia đình cô.”
Tôi gật đầu thật mạnh rồi rời khỏi ủy ban huyện.
Những ngày sau đó không hề dễ dàng.
Chuyện tôi liều mình làm ầm ĩ đã nhanh chóng lan khắp cả thôn.
Bí thư thôn giận tím mặt, xồng xộc kéo đến nhà tôi tính sổ.
“Cô là đàn bà mà muốn lật trời à? Cô còn dám chạy lên huyện tố cáo?”
“Cô có biết làm vậy là bôi nhọ thanh danh của cả làng không?”
“Chúng tôi đã không chăm lo cho cô chắc? Tìm người nuôi con giúp cô, cho cô nợ công điểm, vậy mà còn muốn gì nữa?”
“Chồng cô c.h.ế.t rồi, đó là số mệnh của anh ta. Cô phải học cách chấp nhận số phận đi!”
Tôi không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta.
Bí thư thôn thấy vậy, không nhịn được hỏi:
“Cô muốn làm gì?”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Ông tự lo cho bản thân đi.”
Ông ta nhìn tôi vài giây, giọng điệu dịu lại:
“Này Quế Lan, dù sao cô cũng là dâu con trong làng, đừng có làm căng nữa.”
“Chuyện này đúng là có chỗ chưa chu toàn, tôi hứa với cô, tôi sẽ xin cho cô một khoản bồi thường.”
“Ngoài ra, tôi sẽ thu xếp để cô làm nhân viên ghi chép tài liệu trong ủy ban thôn. Cô thấy sao?”
“Cô chỉ cần lên huyện nói là mình hiểu nhầm thôi, mọi việc lấy đại cục làm trọng, được không?”
Ông ta nói khô cả nước bọt, còn tôi chỉ cười nhạt:
“Không.”
Nhân lúc ông ta không chú ý, tôi quay người chạy về nhà, khóa chặt hết cửa nẻo.
Sợ bí thư thôn giở trò hại tôi, hôm sau tôi cũng không ra đồng làm nữa.
Mỗi ngày, tôi và ba đứa nhỏ đều căng thẳng nhìn chằm chằm ra cửa sổ, sợ rằng bọn họ sẽ đến gây chuyện.
Bí thư thôn mấy lần kéo đến, đứng ngoài cửa gào thét thế nào, chúng tôi cũng quyết không mở.
Tối hôm đó, ông ta còn xách theo một cái rìu, đứng giữa sân nhà tôi, ánh mắt âm trầm rợn người, như thể chỉ cần một giây nữa là sẽ bổ tung cánh cửa!
8
Tôi sợ c.h.ế.t khiếp, cũng cầm chặt một cây rìu, ngồi trong bóng tối, nghĩ rằng nếu ông ta dám xông vào, tôi sẽ liều mạng với ông ta.
May mắn thay, hai tiếng sau, ông ta lủi thủi bỏ đi.
Cứ thế, tôi kiên trì đến ngày thứ năm thì người của huyện đã đến.
Họ trực tiếp bắt bí thư thôn, xác nhận việc tham ô tiền bồi thường là có thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngoài ra, ông ta còn biển thủ rất nhiều khoản khác, tất cả sẽ bị xử lý theo quy định.
Sau đó, họ tìm đến tôi, thông báo rằng tổ chức đã chính thức công nhận danh hiệu liệt sĩ cho chồng tôi.
Với tư cách là thân nhân của người hùng, chủ tịch huyện đích thân sắp xếp cho tôi một công việc có thể nuôi sống gia đình.
Dưới ánh mắt của cả thôn, tôi dẫn ba đứa trẻ rời đi.
Tôi biết, nhiều người không vừa mắt tôi.
Họ vốn đã không thích cách tôi làm nông vụ chậm chạp, giờ lại càng e sợ hành động táo bạo mà tôi đã làm.
Vì thế, tôi chỉ nhẹ gật đầu chào hai người phụ nữ có thái độ tốt với mình, coi như lời tạm biệt.
Nhưng ngay khi chúng tôi bước lên xe tải của huyện, đám phụ nữ trong làng bất ngờ tụ lại.
Tôi cảnh giác nhìn họ, vươn tay bảo vệ ba đứa trẻ.
“Trương Quế Lan.”
Một người phụ nữ mập bước ra.
Tôi nhớ rõ bà ta—người từng châm chọc tôi nhiều nhất.
Giờ bà ta đến đây, chắc lại định gây chuyện?
Tôi đứng chắn trước mặt bọn trẻ, im lặng mím môi.
“Cô nói gì đi chứ!” Giọng bà ta cao lên vài bậc.
Tôi cạn lời: “Có chuyện gì?”
Bà ta nhìn tôi một lúc, rồi đột nhiên lấy ra một cái túi từ sau lưng, đưa tới trước mặt tôi:
“Cầm lấy.”
Cái túi căng phồng, tôi liếc nhìn một cách cảnh giác.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Cái gì đây?”
Bà ta ngập ngừng một chút, rồi nói:
“Đồ cho cô đấy, cứ cầm đi. Đây là mấy chị em chúng tôi thức cả đêm may quần áo cho cô…”
“Đúng vậy, chuyện của bí thư thôn chúng tôi cũng đã nghi ngờ từ lâu nhưng không dám lên tiếng. Nếu không nhờ cô đứng ra vạch trần, e là đến giờ chúng tôi vẫn còn bị ông ta lừa dối.”
“Nhà tôi cũng bị ông ta biển thủ tiền bồi thường.”
“Còn công điểm nhà tôi nữa, lần nào cũng bị trừ vô lý.”
“Chúng tôi chẳng có gì để tặng cô cả, chỉ thấy quần áo cô cũ mèm rồi nên mới muốn may cho cô cái này.”
“Trương Quế Lan, lên huyện rồi đừng quên chúng tôi nhé. Dù bình thường tôi hay lớn tiếng với cô, nhưng thật ra tôi không ghét cô đâu...”
“Đây nữa, là táo đỏ chia năm ngoái, tôi để dành được một ít, cô mang cho bọn nhỏ ăn.”
“Đây là bánh hoa quế, chị cả bọn nhỏ nhà tôi từ thành phố gửi về, cô cũng cầm theo đi.”
Mấy người phụ nữ thi nhau nói, tay cầm theo gói đồ nhét lên xe tải, trên gương mặt rám nắng là những nụ cười mộc mạc.
Thật ra, họ... không phải người xấu.
Tôi đón lấy những món quà, khẽ nói: “Cảm ơn mọi người.”
“Chuyện này tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng, tuyệt đối không để một người đã hy sinh vì nhân dân phải chịu oan ức. Cô hãy đưa bọn trẻ về trước, chờ kết quả. Nếu sự việc là thật, chúng tôi sẽ trả lại công bằng cho gia đình cô.”
Tôi gật đầu thật mạnh rồi rời khỏi ủy ban huyện.
Những ngày sau đó không hề dễ dàng.
Chuyện tôi liều mình làm ầm ĩ đã nhanh chóng lan khắp cả thôn.
Bí thư thôn giận tím mặt, xồng xộc kéo đến nhà tôi tính sổ.
“Cô là đàn bà mà muốn lật trời à? Cô còn dám chạy lên huyện tố cáo?”
“Cô có biết làm vậy là bôi nhọ thanh danh của cả làng không?”
“Chúng tôi đã không chăm lo cho cô chắc? Tìm người nuôi con giúp cô, cho cô nợ công điểm, vậy mà còn muốn gì nữa?”
“Chồng cô c.h.ế.t rồi, đó là số mệnh của anh ta. Cô phải học cách chấp nhận số phận đi!”
Tôi không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta.
Bí thư thôn thấy vậy, không nhịn được hỏi:
“Cô muốn làm gì?”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Ông tự lo cho bản thân đi.”
Ông ta nhìn tôi vài giây, giọng điệu dịu lại:
“Này Quế Lan, dù sao cô cũng là dâu con trong làng, đừng có làm căng nữa.”
“Chuyện này đúng là có chỗ chưa chu toàn, tôi hứa với cô, tôi sẽ xin cho cô một khoản bồi thường.”
“Ngoài ra, tôi sẽ thu xếp để cô làm nhân viên ghi chép tài liệu trong ủy ban thôn. Cô thấy sao?”
“Cô chỉ cần lên huyện nói là mình hiểu nhầm thôi, mọi việc lấy đại cục làm trọng, được không?”
Ông ta nói khô cả nước bọt, còn tôi chỉ cười nhạt:
“Không.”
Nhân lúc ông ta không chú ý, tôi quay người chạy về nhà, khóa chặt hết cửa nẻo.
Sợ bí thư thôn giở trò hại tôi, hôm sau tôi cũng không ra đồng làm nữa.
Mỗi ngày, tôi và ba đứa nhỏ đều căng thẳng nhìn chằm chằm ra cửa sổ, sợ rằng bọn họ sẽ đến gây chuyện.
Bí thư thôn mấy lần kéo đến, đứng ngoài cửa gào thét thế nào, chúng tôi cũng quyết không mở.
Tối hôm đó, ông ta còn xách theo một cái rìu, đứng giữa sân nhà tôi, ánh mắt âm trầm rợn người, như thể chỉ cần một giây nữa là sẽ bổ tung cánh cửa!
8
Tôi sợ c.h.ế.t khiếp, cũng cầm chặt một cây rìu, ngồi trong bóng tối, nghĩ rằng nếu ông ta dám xông vào, tôi sẽ liều mạng với ông ta.
May mắn thay, hai tiếng sau, ông ta lủi thủi bỏ đi.
Cứ thế, tôi kiên trì đến ngày thứ năm thì người của huyện đã đến.
Họ trực tiếp bắt bí thư thôn, xác nhận việc tham ô tiền bồi thường là có thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngoài ra, ông ta còn biển thủ rất nhiều khoản khác, tất cả sẽ bị xử lý theo quy định.
Sau đó, họ tìm đến tôi, thông báo rằng tổ chức đã chính thức công nhận danh hiệu liệt sĩ cho chồng tôi.
Với tư cách là thân nhân của người hùng, chủ tịch huyện đích thân sắp xếp cho tôi một công việc có thể nuôi sống gia đình.
Dưới ánh mắt của cả thôn, tôi dẫn ba đứa trẻ rời đi.
Tôi biết, nhiều người không vừa mắt tôi.
Họ vốn đã không thích cách tôi làm nông vụ chậm chạp, giờ lại càng e sợ hành động táo bạo mà tôi đã làm.
Vì thế, tôi chỉ nhẹ gật đầu chào hai người phụ nữ có thái độ tốt với mình, coi như lời tạm biệt.
Nhưng ngay khi chúng tôi bước lên xe tải của huyện, đám phụ nữ trong làng bất ngờ tụ lại.
Tôi cảnh giác nhìn họ, vươn tay bảo vệ ba đứa trẻ.
“Trương Quế Lan.”
Một người phụ nữ mập bước ra.
Tôi nhớ rõ bà ta—người từng châm chọc tôi nhiều nhất.
Giờ bà ta đến đây, chắc lại định gây chuyện?
Tôi đứng chắn trước mặt bọn trẻ, im lặng mím môi.
“Cô nói gì đi chứ!” Giọng bà ta cao lên vài bậc.
Tôi cạn lời: “Có chuyện gì?”
Bà ta nhìn tôi một lúc, rồi đột nhiên lấy ra một cái túi từ sau lưng, đưa tới trước mặt tôi:
“Cầm lấy.”
Cái túi căng phồng, tôi liếc nhìn một cách cảnh giác.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Cái gì đây?”
Bà ta ngập ngừng một chút, rồi nói:
“Đồ cho cô đấy, cứ cầm đi. Đây là mấy chị em chúng tôi thức cả đêm may quần áo cho cô…”
“Đúng vậy, chuyện của bí thư thôn chúng tôi cũng đã nghi ngờ từ lâu nhưng không dám lên tiếng. Nếu không nhờ cô đứng ra vạch trần, e là đến giờ chúng tôi vẫn còn bị ông ta lừa dối.”
“Nhà tôi cũng bị ông ta biển thủ tiền bồi thường.”
“Còn công điểm nhà tôi nữa, lần nào cũng bị trừ vô lý.”
“Chúng tôi chẳng có gì để tặng cô cả, chỉ thấy quần áo cô cũ mèm rồi nên mới muốn may cho cô cái này.”
“Trương Quế Lan, lên huyện rồi đừng quên chúng tôi nhé. Dù bình thường tôi hay lớn tiếng với cô, nhưng thật ra tôi không ghét cô đâu...”
“Đây nữa, là táo đỏ chia năm ngoái, tôi để dành được một ít, cô mang cho bọn nhỏ ăn.”
“Đây là bánh hoa quế, chị cả bọn nhỏ nhà tôi từ thành phố gửi về, cô cũng cầm theo đi.”
Mấy người phụ nữ thi nhau nói, tay cầm theo gói đồ nhét lên xe tải, trên gương mặt rám nắng là những nụ cười mộc mạc.
Thật ra, họ... không phải người xấu.
Tôi đón lấy những món quà, khẽ nói: “Cảm ơn mọi người.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro