Về nhà đón tết
Đào Tử Tô
2025-03-31 09:00:31
Lúc này quả thực là song hỉ lâm môn, Hoắc Nhung thi đậu đại học kinh tế tài chính Bình thành, chuyện của Hoắc Nhị Quân và Đường Thanh Thư cũng nhận được sự đồng ý của cha mẹ Đường Thanh Thư.
Nụ cười luôn hiện trên mặt Lưu Quế Hương cả ngày, Hoắc Đại Thành vui vẻ ra cửa gặp người liền muốn nói, bị Hoắc Nhị Quân dở khóc dở cười kéo lại, cuối cùng mới nhịn xuống.
Chỉ có Hoắc Tam Hưng không có gì cả nhưng cũng vui vẻ, giống như người thi đậu có đối tượng là bản thân vậy, dắt xe muốn tới chỗ Hoắc Nhất Minh nói cho anh tin tức tốt này.
Sau khi Lưu Quế Hương vui vẻ lại kéo con trai vào nhà: "Nếu em gái con có thành tích rồi, thì của Thanh Thư chắc chắn cũng có, nếu không con đi nhà con bé hỏi một chút, nhân đó xác định lại thời gian ngày mai tới nhà ăn cơm, cha mẹ trước nay còn chưa gặp qua con bé ấy, trước tiên phải chuẩn bị kĩ càng, cũng không thể để người ta cảm thấy lạnh nhạt, đúng rồi, còn có Minh Sơn, người này coi như là bà mối của hai đứa, ngày mai ăn cơm cũng gọi cậu ấy qua luôn đi."
"Đúng lúc em gái con thi đậu đại học, nhà chúng ta vui càng thêm vui, bữa cơm ngày mai phải long trọng một chút."
"Nhân lúc này cửa hàng bách hóa còn chưa đóng cửa, mẹ phải nhanh chóng đi xem có đồ gì cần chuẩn bị nữa."
"Con cũng vậy nữa, ngày mai liền gặp mặt rồi, hôm nay mới nói với chúng ta, làm mẹ chưa chuẩn bị được cái gì, lúng ta lúng túng."
Sắc mặt Lưu Quế Hương hồng hào, vui vì Hoắc Nhung đậu đại học, khẩn trương vì ngày mai gặp Đường Thanh Thư, một đống lời muốn nói muốn sắp xếp, lại giống như không biết bắt đầu từ đâu.
Hoắc Nhị Quân thấy vậy vội giữ chặt tay bà: "Mẹ, mẹ đừng khẩn trương, bên Thanh Thư cần chuẩn bị gì con đã chuẩn bị xong hết rồi, mẹ cùng em gái đi mua ít đồ ăn là được, đừng chuẩn bị cái gì khác, tuy Thanh Thư chưa gặp qua người nhà chúng ta, nhưng đã sớm nghe con nói qua rồi, cô ấy và mẹ đều là người dễ gần, không có gì phải khẩn trương."
Lúc này Lưu Quế Hương mới bớt khẩn trương: "Vậy được, vậy con nhanh đi đi, mẹ đi nói với Tiểu Dung một tiếng, giờ đi mua đồ ăn luôn."
Hoắc Nhung giao con trai cho Đảng Thành Quân, cùng bà đi mua một đống đồ lớn.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Quế Hương đã dậy từ sớm chuẩn bị.
Đảng Thành Quân cũng dậy sớm giúp bà chuẩn bị, khi anh dậy Hoắc Nhung còn chưa tỉnh, anh vốn muốn để cô ngủ thêm một lúc, nhưng khi xuống giường lại chạm phải giường nhỏ của con trai, không biết làm sao lại đánh thức bé.
Mãn Bảo tỉnh nhưng không ầm ĩ, mở to mắt nhìn chằm chằm ba mình, vừa nhìn vừa vươn tay nhỏ gãi gãi, giống như biết ba mình dậy rồi, muốn để ba ôm mình lên vậy.
Đảng Thành Quân vươn tay sờ soạng một chút trên gương mặt nhỏ của con, đứa bé lập tức mở miệng cười, làm gương mặt Đảng Thành Quân cũng hiện ý cười, hạ giọng nói: "Mau ngủ thêm một lúc, mẹ con còn chưa dậy đâu."
Mãn Bảo không hiểu anh có ý gì, đôi mắt mở tròn xoe, nhìn anh chằm chằm.
Đảng Thành Quân thấy con không động nữa, còn cho rằng con sẽ tiếp tục ngủ, kết quả không được bao lâu liền thấy con bĩu môi, gương mặt tươi cười lập tức biến thành mặt khóc, duỗi chân bắt đầu khóc.
Đảng Thành Quân vội vàng bế con lên, đưa tay sờ dưới mông con, hay thật, hóa ra vừa nãy không nhúc nhích là đang đái dầm.
Lúc này Hoắc Nhung không tỉnh cũng không được, mặc xong quần áo liền thay đồ cho con, Đảng Thành Quân lấy chăn đệm ra phơi, sau khi thu dọn xong, hai người cùng đi sang bên Lưu Quế Hương, bắt đầu bận rộn.
Đợi bên này sắp xếp tương đối rồi, Lưu Quế Hương liền kêu Hoắc Nhị Quân đi đón mấy người Đường Thanh Thư, vừa mới tới cổng đã phát hiện Lý Minh Sơn mang theo Đường Thanh Thư tới rồi.
Hoắc Nhung ôm Mãn Bảo ở trong sân phơi nắng, nghe vậy nhanh chóng ra nghênh đón, Đường Thanh Thư vừa thấy Hoắc Nhung liền nở nụ cười, nói: "Bên ngoài lạnh, nhanh vào đi nhanh vào đi, lát nữa trẻ con sẽ ốm mất."
Hoắc Nhung cũng cười lên: "Còn nói để anh hai đi đón mọi người, sao giờ đã tới rồi."
Đường Thanh Thư ngẩng đầu lên hai má đỏ rực liếc Hoắc Nhị Quân một cái nói: "Đón gì chứ, tuy chị chưa từng tới, nhưng anh Minh Sơn lại không phải không biết đường."
Hoắc Nhung nhanh chóng mời khách vào nhà, trong sân mấy người Lưu Quế Hương cũng đang đợi, bọn họ và Đường Thanh Thư chưa từng gặp nhau, không tránh khỏi có chút mất tự nhiên, ngược lại Lý Minh Sơn đã tới rất nhiều lần, vô cùng quen thuộc, coi nơi này như nhà mình, bắt đầu cùng mấy người Lưu Quế Hương trò chuyện.
Có hai người trung gian Lý Minh Sơn và Hoắc Nhị Quân, tuy Đường Thanh Thư tới lần đầu, nhưng rất nhanh đã làm quen với Hoắc Nhung, cô và Hoắc Nhung không chênh lệch quá nhiều, vốn có thể nói chuyện cùng nhau, hơn nữa hai người vừa mới tham gia thi đại học, lại có không ít đề tài chung, quan trọng nhất là Đường Thanh Thư tuy chưa kết hôn nhưng rất thích trẻ con, đối với đứa trẻ mềm mại đáng yêu như Mãn Bảo quả thực không có sức chống cự, trò chuyện với Hoắc Nhung chưa đầy hai câu đã hỏi có thể ôm đứa bé một lát hay không.
Tuy Hoắc Nhung tổng cộng cũng chỉ gặp Đường Thanh Thư vài lần nhưng ngồi cùng nhau lại giống như không hết chuyện để nói, rất nhanh đã hẹn xong ngày cùng nhau đi chơi.
Lý Minh Sơn ngồi đối diện thấy hai người vừa gặp nhau đã ngồi nói khí thế nhất trời có chút bất đắc dĩ, nói: "Sớm biết các em hợp nhau như vậy, lúc trước anh nên trực tiếp giới thiệu Tiểu Dung cho em, nói không chừng em và Nhị Quân có thể quen biết sớm hơn."
Lúc ấy nói phải giới thiệu Hoắc Nhị Quân và Đường Thanh Thư, không chỉ Hoắc Nhị Quân cự tuyệt, bên Đường Thanh Thư cũng gặp khó khăn, Lý Minh Sơn thấy chẳng có chút hy vọng thì tính toán bỏ cuộc, ai biết hai người lại quanh co đến với nhau.
Nếu anh ta không có ý giới thiệu hai người xem mắt, trước để Đường Thanh Thư và Hoắc Nhung làm quen, nói không chừng Đường Thanh Thư và Hoắc Nhị Quân sẽ biết nhau sớm hơn nữa.
Hoắc Nhung và Đường Thanh Thư liếc nhìn nhau, cùng cười lên.
Không lâu sau, Hoắc Nhất Minh và Tống Yến Lan cũng đã tới, người một nhà cực kì náo nhiệt cùng nhau ăn một bữa cơm, Lưu Quế Hương thấy Đường Thanh Thư không ra vẻ chút nào, còn cùng Hoắc Nhung nói chuyện hợp như vậy, chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng tan đi.
Đợi ăn xong bữa cơm này, Hoắc Nhị Quân và Đường Thanh Thư đã nghiêm túc gặp qua phụ huynh của đối tượng, tuy đằng sau còn có một đống việc cần lo liệu, nhưng Hoắc Nhị Quân dù sao vẫn không cần cha mẹ bận lòng lo lắng.
Giải quyết xong mối lo lớn, cục đá trong lòng hai vợ chồng Lưu Quế Hương cũng buông xuống, dựa theo kế hoạch cũ dừng buôn bán bánh gạo, chuẩn bị một đống đồ lớn, khóa kĩ cửa, mang theo mấy người Hoắc Nhung, chuẩn bị quay về thôn.
Mãn Bảo vừa mới hai tháng, lần đầu tiên ngồi xe, nhưng rất ngoan, dọc đường đi mọi người thay phiên nhau ôm bé, ngược lại cũng không khóc không náo, ăn no rồi ngủ, phần lớn thời gian đi đường đều ngủ.
Khi bọn họ về tới thôn thời gian đã đã không sớm nữa, trời tối trong thôn cũng không có mấy người, nhưng bọn họ đội ngũ hoành tráng vẫn nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của người trong thôn, có không ít người nghe được động tĩnh đi ra, thấy bọn họ về, đều ngạc nhiên vô cùng.
Trong nhà đã một thời gian không có ai, bọn họ trở về còn phải thu dọn một chút mới có thể ở, không rảnh nói nhiều với hàng xóm, liền vội vàng về nhà trước.
Lưu Quế Hương vừa tới nhà vội dọn dẹp trong ngoài một lần, lại kêu mấy người Hoắc Nhị Quân đốt lửa lên, sắp xếp cho Mãn Bảo và Hoắc Nhung trước.
Cũng may khi đi bọn họ có nói qua với thím Thu Vân ở bên cạnh, làm phiền bà cách một thời gian qua nhìn giúp một lần, chăn màn gì đó trong nhà, thời tiết tốt bà ấy gọi con trai Xuân Lai lấy ra phơi nắng giúp bọn họ, tuy đi lâu như vậy nhưng không hề ẩm ướt hay có mùi gì, chắc chắn ngủ không có vấn đề gì.
Đợi cả nhà thu dọn tương đối, cơ bản người trong thôn đều biết cả nhà Hoắc Đại Thành đã từ thành phố trở về, nhanh chóng tụ tập quanh sân, muốn nhìn xem gia đình này ờ trong thành phố rốt cuộc trôi qua như thế nào.
Thời đại này đừng nói cả nhà vào thành phố, dù chỉ có một người có thể cắm rễ ở thành phố, thì đã cực kì tài giỏi, rốt cuộc trong thôn còn có nhà có đất, vào thành phố có thể làm gì chứ, ăn uống đều cần phiếu, ở nhà khách chẳng những cần tiền còn cần thư giới thiệu, giờ đi ra ngoài đều khó, càng đừng nói cắm rễ.
Nhà Hoắc Đại Thành có một con trai có tiền đồ mọi người đều biết, nhưng không có biện pháp nào để cả nhà tới rồi ăn ở tại đó, cho nên khi Hoắc Đại Thành và Lưu Quế Hương nói đi thành phố, trong lòng mọi người đều cảm thấy không đáng tin, khẳng định không quá hai ngày hai người lại chán nản trở về, nào biết hai vợ chồng vừa đi là đi hơn nửa năm, giờ sắp ăn tết, cuối cùng nghe nói người đã về từ thành phố, có thể không tụ tập đến xem sao.
Lý Thu Vân ở gần nhất tất nhiên cũng chạy nhanh nhất, vừa vào sân liền nhìn thấy Đảng Thành Quân và Hoắc Nhị Quân đang ôm củi trong sân, kêu lên: "Trời ơi, thím vừa nghe Xuân Lai nói mọi người trở về còn không tin, giờ đúng là trở về rồi."
Bà ấy là bà mối của Đảng Thành Quân, cũng coi như là họ hàng xa của anh, Đảng Thành Quân cũng tôn trọng bà ấy, nghe tiếng ngẩng đầu lên, mời người vào nhà.
"Vừa tới nhà ạ, cha mẹ đều về rồi, đang thu dọn ở bên trong."
Lý Thu Vân vừa vào cửa chưa kịp nhìn gì, thì thấy trong tay Hoắc Nhung ôm một đứa trẻ, kinh ngạc cực kì, nói: "Đây là con của Thành Quân và Tiểu Dung sao? Hơn một năm không gặp, Tiểu Dung có con rồi?"
Lưu Quế Hương nhanh chóng kéo bà ngồi xuống, kêu Hoắc Nhung ôm Mãn Bảo tới bên cạnh: "Nhanh cho thím Thu Vân của con nhìn xem, mới hai tháng thôi."
Hoắc Nhung ôm Mãn Bảo tới trước mặt Lý Thu Vân, Lý Thu Vân vừa nhìn lập tức yêu thích vô cùng.
"Đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp, gọi là gì thế."
"Gọi Mãn Bảo."
Lý Thu Vân nhận lấy ôm Mãn Bảo: "Mặt mũi này giống mẹ như đúc, rất xinh đẹp."
Bà ôm Mãn Bảo trêu chọc một lát mới bắt đầu cùng Lưu Quế Hương trò chuyện, Hoắc Nhung lấy không ít đồ ăn trong túi mang về nhét cho bà, còn có bánh gạo trước khi đi đặc biệt hấp để mang về cho họ hàng láng giềng.
Lúc đầu Lý Thu Vân không nhận, bị Lưu Quế Hương nói hai câu mới nhận lấy.
"Đây đều là đồ tốt a, mấy đứa con này của bà trong thành phố thật là có tiền đồ."
Bà thật lòng khen ngợi, Lưu Quế Hương tất nhiên cũng không khách sáo, tuy chưa nói con mình làm gì trong thành phố, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra không ít với bà.
Hai người đang nói chuyện, trong sân lại thêm vài nhóm người tới, vừa vào tới liền nhìn thấy Hoắc Nhung đưa cho Lý Thu Vân một đống đồ, lập tức mắt thấy mà thèm, bám lấy Lưu Quế Hương hỏi đủ thứ, Lưu Quế Hương biết cái gì có thể nói cái gì thì không, vì thế bốn lạng địch ngàn cân mà mơ hồ cho qua.
Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành bị mọi người vây quanh hỏi thăm, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân liền ôm con về phòng trước, Hoắc Nhung bị ồn ào tới đau đầu, đóng cửa lại mới cảm thấy yên tĩnh đôi chút, nhịn không được nhìn Đảng Thành Quân nói: "Ngày mai đi nhà chúng ta thì lặng lẽ đi thôi, đừng để người khác biết."
Cô thật sự là sợ tới thôn Bạch Thủy cũng có người như vậy vây quanh hỏi thăm một hồi.
Đảng Thành Quân gật đầu: "Vậy nói với mấy người Tam Thạch, Xuân Lan một tiếng, kêu bọn họ tới gặp một chút là được, không để người khác biết."
Lần này bọn họ về thực ra cũng không ở lại bao lâu, trở về một là vì Hoắc Đại Thành muốn về gặp bà bảy, hai là vì lần này về, lần sau cũng không biết khi nào sẽ về lại.
Hoắc Nhung đã thi đỗ đại học, mấy năm sau đều phải đi học, còn phải chú ý việc bán bánh gạo trong nhà, Đảng Thành Quân và Hoắc Nhị Quân cũng có dự tính mới, sau này không chắc sẽ rảnh, Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành càng khỏi phải nói, chờ Hoắc Nhị Quân và Đường Thanh Thư kết hôn, hai người lại chăm cháu ngoại cháu nội, thời gian đó chỉ có thể đi theo con trai con gái, trừ khi hai người tự trở về, bằng không nếu muốn cả nhà tụ họp lại, đoán chừng không dễ gì.
Cho nên Hoắc Nhung mới chọn trở về lúc này, tuy cô muốn về, nhưng cũng không muốn ứng phó với sự nhiều chuyện của người trong thôn, lúc này dựa vào trên người Đảng Thành Quân, đầu cũng choáng váng.
Qua một lúc lâu, Hoắc Nhung mới không nghe thấy bên ngoài có âm thanh gì, đi qua nhìn, Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành cũng là dáng vẻ nói đến khô miệng.
"Dọn dẹp một chút nghỉ sớm đi, lấn trước mẹ vào thành phố say xe đến thế mà không mệt như hôm nay." Gương mặt Lưu Quế Hương đầy mệt mỏi, nhanh chóng múc nước thu dọn rồi đi ngủ.
Hoắc Nhung kêu Đảng Thành Quân lấy nước lau cho con trai, bản thân vệ sinh xong cũng chuẩn bị lên giường đi ngủ, nhưng đợi cô nằm lên giường rồi mới phát hiện Mãn Bảo không buồn ngủ chút nào, đôi mắt to quay tròn đánh giá khắp nơi, chính là một chút buồn ngủ cũng không có.
Rõ ràng khi về tới nhà Mãn Bảo đã nhíu mắt rồi, giờ đã tới giờ ngủ, thằng bé ngược lại bị ồn ào mà tỉnh.
Hoắc Nhung ôm con đi lại vài vòng trong phòng, đi tới mức bản thân ngáp liên tục, Mãn Bảo vẫn chưa muốn ngủ.
Hoắc Nhung không kiên trì nổi, đợi Đảng Thành Quân rửa mặt xong nằm lên giường, cô lập tức nhét con trai vào lòng anh, thổi đèn, để thằng bé trừng mắt chơi với ba nó đi.
Đảng Thành Quân dỗ con trai ngủ khi nào thì Hoắc Nhung không biết, cô chỉ biết đợi sáng hôm sau thức dậy, Mãn Bảo và Thành Quân đã dậy rồi, chỉ còn mình cô trên giường, quần áo của cô cũng hơ nóng đặt dưới chăn.
Cô vừa thay quần áo xong thì nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài sân, lập tức có hơi nhức đầu, tưởng rằng là mấy người hàng xóm lại tới tìm cha mẹ cô nói chuyện, đợi cô đẩy cửa ra thì thấy, mới phát hiện trong sân không có hàng xóm, chỉ có một bà cụ tóc trắng cả đầu ngồi đó, cả mặt đầy nụ cười đang dỗ cháu ngoại chơi đùa mà thôi.
Nụ cười luôn hiện trên mặt Lưu Quế Hương cả ngày, Hoắc Đại Thành vui vẻ ra cửa gặp người liền muốn nói, bị Hoắc Nhị Quân dở khóc dở cười kéo lại, cuối cùng mới nhịn xuống.
Chỉ có Hoắc Tam Hưng không có gì cả nhưng cũng vui vẻ, giống như người thi đậu có đối tượng là bản thân vậy, dắt xe muốn tới chỗ Hoắc Nhất Minh nói cho anh tin tức tốt này.
Sau khi Lưu Quế Hương vui vẻ lại kéo con trai vào nhà: "Nếu em gái con có thành tích rồi, thì của Thanh Thư chắc chắn cũng có, nếu không con đi nhà con bé hỏi một chút, nhân đó xác định lại thời gian ngày mai tới nhà ăn cơm, cha mẹ trước nay còn chưa gặp qua con bé ấy, trước tiên phải chuẩn bị kĩ càng, cũng không thể để người ta cảm thấy lạnh nhạt, đúng rồi, còn có Minh Sơn, người này coi như là bà mối của hai đứa, ngày mai ăn cơm cũng gọi cậu ấy qua luôn đi."
"Đúng lúc em gái con thi đậu đại học, nhà chúng ta vui càng thêm vui, bữa cơm ngày mai phải long trọng một chút."
"Nhân lúc này cửa hàng bách hóa còn chưa đóng cửa, mẹ phải nhanh chóng đi xem có đồ gì cần chuẩn bị nữa."
"Con cũng vậy nữa, ngày mai liền gặp mặt rồi, hôm nay mới nói với chúng ta, làm mẹ chưa chuẩn bị được cái gì, lúng ta lúng túng."
Sắc mặt Lưu Quế Hương hồng hào, vui vì Hoắc Nhung đậu đại học, khẩn trương vì ngày mai gặp Đường Thanh Thư, một đống lời muốn nói muốn sắp xếp, lại giống như không biết bắt đầu từ đâu.
Hoắc Nhị Quân thấy vậy vội giữ chặt tay bà: "Mẹ, mẹ đừng khẩn trương, bên Thanh Thư cần chuẩn bị gì con đã chuẩn bị xong hết rồi, mẹ cùng em gái đi mua ít đồ ăn là được, đừng chuẩn bị cái gì khác, tuy Thanh Thư chưa gặp qua người nhà chúng ta, nhưng đã sớm nghe con nói qua rồi, cô ấy và mẹ đều là người dễ gần, không có gì phải khẩn trương."
Lúc này Lưu Quế Hương mới bớt khẩn trương: "Vậy được, vậy con nhanh đi đi, mẹ đi nói với Tiểu Dung một tiếng, giờ đi mua đồ ăn luôn."
Hoắc Nhung giao con trai cho Đảng Thành Quân, cùng bà đi mua một đống đồ lớn.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Quế Hương đã dậy từ sớm chuẩn bị.
Đảng Thành Quân cũng dậy sớm giúp bà chuẩn bị, khi anh dậy Hoắc Nhung còn chưa tỉnh, anh vốn muốn để cô ngủ thêm một lúc, nhưng khi xuống giường lại chạm phải giường nhỏ của con trai, không biết làm sao lại đánh thức bé.
Mãn Bảo tỉnh nhưng không ầm ĩ, mở to mắt nhìn chằm chằm ba mình, vừa nhìn vừa vươn tay nhỏ gãi gãi, giống như biết ba mình dậy rồi, muốn để ba ôm mình lên vậy.
Đảng Thành Quân vươn tay sờ soạng một chút trên gương mặt nhỏ của con, đứa bé lập tức mở miệng cười, làm gương mặt Đảng Thành Quân cũng hiện ý cười, hạ giọng nói: "Mau ngủ thêm một lúc, mẹ con còn chưa dậy đâu."
Mãn Bảo không hiểu anh có ý gì, đôi mắt mở tròn xoe, nhìn anh chằm chằm.
Đảng Thành Quân thấy con không động nữa, còn cho rằng con sẽ tiếp tục ngủ, kết quả không được bao lâu liền thấy con bĩu môi, gương mặt tươi cười lập tức biến thành mặt khóc, duỗi chân bắt đầu khóc.
Đảng Thành Quân vội vàng bế con lên, đưa tay sờ dưới mông con, hay thật, hóa ra vừa nãy không nhúc nhích là đang đái dầm.
Lúc này Hoắc Nhung không tỉnh cũng không được, mặc xong quần áo liền thay đồ cho con, Đảng Thành Quân lấy chăn đệm ra phơi, sau khi thu dọn xong, hai người cùng đi sang bên Lưu Quế Hương, bắt đầu bận rộn.
Đợi bên này sắp xếp tương đối rồi, Lưu Quế Hương liền kêu Hoắc Nhị Quân đi đón mấy người Đường Thanh Thư, vừa mới tới cổng đã phát hiện Lý Minh Sơn mang theo Đường Thanh Thư tới rồi.
Hoắc Nhung ôm Mãn Bảo ở trong sân phơi nắng, nghe vậy nhanh chóng ra nghênh đón, Đường Thanh Thư vừa thấy Hoắc Nhung liền nở nụ cười, nói: "Bên ngoài lạnh, nhanh vào đi nhanh vào đi, lát nữa trẻ con sẽ ốm mất."
Hoắc Nhung cũng cười lên: "Còn nói để anh hai đi đón mọi người, sao giờ đã tới rồi."
Đường Thanh Thư ngẩng đầu lên hai má đỏ rực liếc Hoắc Nhị Quân một cái nói: "Đón gì chứ, tuy chị chưa từng tới, nhưng anh Minh Sơn lại không phải không biết đường."
Hoắc Nhung nhanh chóng mời khách vào nhà, trong sân mấy người Lưu Quế Hương cũng đang đợi, bọn họ và Đường Thanh Thư chưa từng gặp nhau, không tránh khỏi có chút mất tự nhiên, ngược lại Lý Minh Sơn đã tới rất nhiều lần, vô cùng quen thuộc, coi nơi này như nhà mình, bắt đầu cùng mấy người Lưu Quế Hương trò chuyện.
Có hai người trung gian Lý Minh Sơn và Hoắc Nhị Quân, tuy Đường Thanh Thư tới lần đầu, nhưng rất nhanh đã làm quen với Hoắc Nhung, cô và Hoắc Nhung không chênh lệch quá nhiều, vốn có thể nói chuyện cùng nhau, hơn nữa hai người vừa mới tham gia thi đại học, lại có không ít đề tài chung, quan trọng nhất là Đường Thanh Thư tuy chưa kết hôn nhưng rất thích trẻ con, đối với đứa trẻ mềm mại đáng yêu như Mãn Bảo quả thực không có sức chống cự, trò chuyện với Hoắc Nhung chưa đầy hai câu đã hỏi có thể ôm đứa bé một lát hay không.
Tuy Hoắc Nhung tổng cộng cũng chỉ gặp Đường Thanh Thư vài lần nhưng ngồi cùng nhau lại giống như không hết chuyện để nói, rất nhanh đã hẹn xong ngày cùng nhau đi chơi.
Lý Minh Sơn ngồi đối diện thấy hai người vừa gặp nhau đã ngồi nói khí thế nhất trời có chút bất đắc dĩ, nói: "Sớm biết các em hợp nhau như vậy, lúc trước anh nên trực tiếp giới thiệu Tiểu Dung cho em, nói không chừng em và Nhị Quân có thể quen biết sớm hơn."
Lúc ấy nói phải giới thiệu Hoắc Nhị Quân và Đường Thanh Thư, không chỉ Hoắc Nhị Quân cự tuyệt, bên Đường Thanh Thư cũng gặp khó khăn, Lý Minh Sơn thấy chẳng có chút hy vọng thì tính toán bỏ cuộc, ai biết hai người lại quanh co đến với nhau.
Nếu anh ta không có ý giới thiệu hai người xem mắt, trước để Đường Thanh Thư và Hoắc Nhung làm quen, nói không chừng Đường Thanh Thư và Hoắc Nhị Quân sẽ biết nhau sớm hơn nữa.
Hoắc Nhung và Đường Thanh Thư liếc nhìn nhau, cùng cười lên.
Không lâu sau, Hoắc Nhất Minh và Tống Yến Lan cũng đã tới, người một nhà cực kì náo nhiệt cùng nhau ăn một bữa cơm, Lưu Quế Hương thấy Đường Thanh Thư không ra vẻ chút nào, còn cùng Hoắc Nhung nói chuyện hợp như vậy, chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng tan đi.
Đợi ăn xong bữa cơm này, Hoắc Nhị Quân và Đường Thanh Thư đã nghiêm túc gặp qua phụ huynh của đối tượng, tuy đằng sau còn có một đống việc cần lo liệu, nhưng Hoắc Nhị Quân dù sao vẫn không cần cha mẹ bận lòng lo lắng.
Giải quyết xong mối lo lớn, cục đá trong lòng hai vợ chồng Lưu Quế Hương cũng buông xuống, dựa theo kế hoạch cũ dừng buôn bán bánh gạo, chuẩn bị một đống đồ lớn, khóa kĩ cửa, mang theo mấy người Hoắc Nhung, chuẩn bị quay về thôn.
Mãn Bảo vừa mới hai tháng, lần đầu tiên ngồi xe, nhưng rất ngoan, dọc đường đi mọi người thay phiên nhau ôm bé, ngược lại cũng không khóc không náo, ăn no rồi ngủ, phần lớn thời gian đi đường đều ngủ.
Khi bọn họ về tới thôn thời gian đã đã không sớm nữa, trời tối trong thôn cũng không có mấy người, nhưng bọn họ đội ngũ hoành tráng vẫn nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của người trong thôn, có không ít người nghe được động tĩnh đi ra, thấy bọn họ về, đều ngạc nhiên vô cùng.
Trong nhà đã một thời gian không có ai, bọn họ trở về còn phải thu dọn một chút mới có thể ở, không rảnh nói nhiều với hàng xóm, liền vội vàng về nhà trước.
Lưu Quế Hương vừa tới nhà vội dọn dẹp trong ngoài một lần, lại kêu mấy người Hoắc Nhị Quân đốt lửa lên, sắp xếp cho Mãn Bảo và Hoắc Nhung trước.
Cũng may khi đi bọn họ có nói qua với thím Thu Vân ở bên cạnh, làm phiền bà cách một thời gian qua nhìn giúp một lần, chăn màn gì đó trong nhà, thời tiết tốt bà ấy gọi con trai Xuân Lai lấy ra phơi nắng giúp bọn họ, tuy đi lâu như vậy nhưng không hề ẩm ướt hay có mùi gì, chắc chắn ngủ không có vấn đề gì.
Đợi cả nhà thu dọn tương đối, cơ bản người trong thôn đều biết cả nhà Hoắc Đại Thành đã từ thành phố trở về, nhanh chóng tụ tập quanh sân, muốn nhìn xem gia đình này ờ trong thành phố rốt cuộc trôi qua như thế nào.
Thời đại này đừng nói cả nhà vào thành phố, dù chỉ có một người có thể cắm rễ ở thành phố, thì đã cực kì tài giỏi, rốt cuộc trong thôn còn có nhà có đất, vào thành phố có thể làm gì chứ, ăn uống đều cần phiếu, ở nhà khách chẳng những cần tiền còn cần thư giới thiệu, giờ đi ra ngoài đều khó, càng đừng nói cắm rễ.
Nhà Hoắc Đại Thành có một con trai có tiền đồ mọi người đều biết, nhưng không có biện pháp nào để cả nhà tới rồi ăn ở tại đó, cho nên khi Hoắc Đại Thành và Lưu Quế Hương nói đi thành phố, trong lòng mọi người đều cảm thấy không đáng tin, khẳng định không quá hai ngày hai người lại chán nản trở về, nào biết hai vợ chồng vừa đi là đi hơn nửa năm, giờ sắp ăn tết, cuối cùng nghe nói người đã về từ thành phố, có thể không tụ tập đến xem sao.
Lý Thu Vân ở gần nhất tất nhiên cũng chạy nhanh nhất, vừa vào sân liền nhìn thấy Đảng Thành Quân và Hoắc Nhị Quân đang ôm củi trong sân, kêu lên: "Trời ơi, thím vừa nghe Xuân Lai nói mọi người trở về còn không tin, giờ đúng là trở về rồi."
Bà ấy là bà mối của Đảng Thành Quân, cũng coi như là họ hàng xa của anh, Đảng Thành Quân cũng tôn trọng bà ấy, nghe tiếng ngẩng đầu lên, mời người vào nhà.
"Vừa tới nhà ạ, cha mẹ đều về rồi, đang thu dọn ở bên trong."
Lý Thu Vân vừa vào cửa chưa kịp nhìn gì, thì thấy trong tay Hoắc Nhung ôm một đứa trẻ, kinh ngạc cực kì, nói: "Đây là con của Thành Quân và Tiểu Dung sao? Hơn một năm không gặp, Tiểu Dung có con rồi?"
Lưu Quế Hương nhanh chóng kéo bà ngồi xuống, kêu Hoắc Nhung ôm Mãn Bảo tới bên cạnh: "Nhanh cho thím Thu Vân của con nhìn xem, mới hai tháng thôi."
Hoắc Nhung ôm Mãn Bảo tới trước mặt Lý Thu Vân, Lý Thu Vân vừa nhìn lập tức yêu thích vô cùng.
"Đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp, gọi là gì thế."
"Gọi Mãn Bảo."
Lý Thu Vân nhận lấy ôm Mãn Bảo: "Mặt mũi này giống mẹ như đúc, rất xinh đẹp."
Bà ôm Mãn Bảo trêu chọc một lát mới bắt đầu cùng Lưu Quế Hương trò chuyện, Hoắc Nhung lấy không ít đồ ăn trong túi mang về nhét cho bà, còn có bánh gạo trước khi đi đặc biệt hấp để mang về cho họ hàng láng giềng.
Lúc đầu Lý Thu Vân không nhận, bị Lưu Quế Hương nói hai câu mới nhận lấy.
"Đây đều là đồ tốt a, mấy đứa con này của bà trong thành phố thật là có tiền đồ."
Bà thật lòng khen ngợi, Lưu Quế Hương tất nhiên cũng không khách sáo, tuy chưa nói con mình làm gì trong thành phố, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra không ít với bà.
Hai người đang nói chuyện, trong sân lại thêm vài nhóm người tới, vừa vào tới liền nhìn thấy Hoắc Nhung đưa cho Lý Thu Vân một đống đồ, lập tức mắt thấy mà thèm, bám lấy Lưu Quế Hương hỏi đủ thứ, Lưu Quế Hương biết cái gì có thể nói cái gì thì không, vì thế bốn lạng địch ngàn cân mà mơ hồ cho qua.
Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành bị mọi người vây quanh hỏi thăm, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân liền ôm con về phòng trước, Hoắc Nhung bị ồn ào tới đau đầu, đóng cửa lại mới cảm thấy yên tĩnh đôi chút, nhịn không được nhìn Đảng Thành Quân nói: "Ngày mai đi nhà chúng ta thì lặng lẽ đi thôi, đừng để người khác biết."
Cô thật sự là sợ tới thôn Bạch Thủy cũng có người như vậy vây quanh hỏi thăm một hồi.
Đảng Thành Quân gật đầu: "Vậy nói với mấy người Tam Thạch, Xuân Lan một tiếng, kêu bọn họ tới gặp một chút là được, không để người khác biết."
Lần này bọn họ về thực ra cũng không ở lại bao lâu, trở về một là vì Hoắc Đại Thành muốn về gặp bà bảy, hai là vì lần này về, lần sau cũng không biết khi nào sẽ về lại.
Hoắc Nhung đã thi đỗ đại học, mấy năm sau đều phải đi học, còn phải chú ý việc bán bánh gạo trong nhà, Đảng Thành Quân và Hoắc Nhị Quân cũng có dự tính mới, sau này không chắc sẽ rảnh, Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành càng khỏi phải nói, chờ Hoắc Nhị Quân và Đường Thanh Thư kết hôn, hai người lại chăm cháu ngoại cháu nội, thời gian đó chỉ có thể đi theo con trai con gái, trừ khi hai người tự trở về, bằng không nếu muốn cả nhà tụ họp lại, đoán chừng không dễ gì.
Cho nên Hoắc Nhung mới chọn trở về lúc này, tuy cô muốn về, nhưng cũng không muốn ứng phó với sự nhiều chuyện của người trong thôn, lúc này dựa vào trên người Đảng Thành Quân, đầu cũng choáng váng.
Qua một lúc lâu, Hoắc Nhung mới không nghe thấy bên ngoài có âm thanh gì, đi qua nhìn, Lưu Quế Hương và Hoắc Đại Thành cũng là dáng vẻ nói đến khô miệng.
"Dọn dẹp một chút nghỉ sớm đi, lấn trước mẹ vào thành phố say xe đến thế mà không mệt như hôm nay." Gương mặt Lưu Quế Hương đầy mệt mỏi, nhanh chóng múc nước thu dọn rồi đi ngủ.
Hoắc Nhung kêu Đảng Thành Quân lấy nước lau cho con trai, bản thân vệ sinh xong cũng chuẩn bị lên giường đi ngủ, nhưng đợi cô nằm lên giường rồi mới phát hiện Mãn Bảo không buồn ngủ chút nào, đôi mắt to quay tròn đánh giá khắp nơi, chính là một chút buồn ngủ cũng không có.
Rõ ràng khi về tới nhà Mãn Bảo đã nhíu mắt rồi, giờ đã tới giờ ngủ, thằng bé ngược lại bị ồn ào mà tỉnh.
Hoắc Nhung ôm con đi lại vài vòng trong phòng, đi tới mức bản thân ngáp liên tục, Mãn Bảo vẫn chưa muốn ngủ.
Hoắc Nhung không kiên trì nổi, đợi Đảng Thành Quân rửa mặt xong nằm lên giường, cô lập tức nhét con trai vào lòng anh, thổi đèn, để thằng bé trừng mắt chơi với ba nó đi.
Đảng Thành Quân dỗ con trai ngủ khi nào thì Hoắc Nhung không biết, cô chỉ biết đợi sáng hôm sau thức dậy, Mãn Bảo và Thành Quân đã dậy rồi, chỉ còn mình cô trên giường, quần áo của cô cũng hơ nóng đặt dưới chăn.
Cô vừa thay quần áo xong thì nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài sân, lập tức có hơi nhức đầu, tưởng rằng là mấy người hàng xóm lại tới tìm cha mẹ cô nói chuyện, đợi cô đẩy cửa ra thì thấy, mới phát hiện trong sân không có hàng xóm, chỉ có một bà cụ tóc trắng cả đầu ngồi đó, cả mặt đầy nụ cười đang dỗ cháu ngoại chơi đùa mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro