Tới thủ đô cũng...
Đào Tử Tô
2025-03-31 09:00:31
Đã lâu Hoắc Nhung không gặp bà bảy, lần này gặp lại chỉ cảm thấy bà già hơn lần trước không ít, tuy tấm lưng còn thẳng tắp, nhưng nếp nhăn trên mặt nhiều hơn lần trước, người cũng gầy đi không ít.
Nhưng khi nhìn thấy Hoắc Nhung, gương mặt nhanh chóng hiện ra nụ cười, vẫy tay với cô.
"Tới đây, để bà bảy nhìn xem, vào thành phố sống có tốt không."
Hoắc Nhung tiến lên khoác tay bà, làm nũng nói: "Tốt ạ, bà xem cháu còn béo lên một vòng đây này."
Bà bảy dùng bàn tay nhăn nhúm sờ mặt cô, nói: "Béo chỗ nào chứ, bà không cảm thấy béo chút nào, nhưng thần sắc trái lại thì tốt hơn trước một chút, nhìn thần sắc thì Thành Quân là con rể tốt, không để con chịu khổ. Chắt ngoại của bà cũng được nuôi rất tốt, trắng trẻo mập mạp, nhìn liền khiến người ta yêu thích."
Bà ôm Mãn Bảo không rời cảm thán nói, lại nhịn không được mà nghĩ tới Hoắc Ni, rồi thở dài.
Hoắc Nhung nghe được bà thở dài liền biết bà chắc chắn nghĩ đến Hoắc Ni rồi, tuy quan hệ giữa bà bảy và con dâu Trương Thúy Nhi bình thường, nhưng rất yêu thương cháu trai cháu gái. Hôn sự của Hoắc Ni Và Chu Văn Thanh lúc trước bà cũng hết sức phản đối, khổ nỗi Hoắc Ni không nhìn rõ, Trương Thúy Nhi và Hoắc Đại Sơn lại chỉ muốn che lấp sự việc Hoắc Ni mang thai, cuối cùng một mình bà chẳng thể làm gì, rốt cuộc vẫn phải nhìn Hoắc Ni nhảy vào hố lửa.
Vì chuyện này bà bảy tức giận rất lớn, một thời gian dài không phản ứng lại cả nhà Hoắc Ni, nhưng trong lòng bà Hoắc Ni vẫn là cháu gái ruột, sao có thể không đau lòng, cho nên kiên trì không bao lâu bà cũng buông xuống, rốt cuộc con đã có rồi, cũng đã kết hôn, tóm lại sau này phải tiếp tục cuộc sống.
Sau Chu Văn Thanh lại đưa Hoắc Ni vào thành phố, bà cho là Chu Văn Thanh đã thay đổi, Hoắc Ni muốn đi theo trải qua cuộc sống tốt đẹp, ai biết Hoắc Ni vừa đi liền không liên lạc với người trong nhà nữa, Hoắc Đại Sơn nhờ người hỏi thăm, lại không có chút tin tức nào.
Bà bảy sợ cháu gái xảy ra chuyện gì, vô cùng lo lắng nhưng lại không có cách gì, suy cho cùng nhà Chu Văn Thanh ở đâu cũng không biết, tìm cũng không chỗ mà tìm, hơn nữa Hoắc Ni là người lớn rồi, không phải là đứa trẻ, nếu thật sự muốn, có thể không cùng người nhà liên lạc sao?
Cách lần trước gặp Hoắc Ni cũng đã trôi qua lâu rồi, Hoắc Nhung cho rằng Chu Văn Thanh bị bắt rồi, Hoắc Ni không còn chỗ dựa, cuối cùng phải về nhà, nhưng hôm qua trở về từ trong miệng thím Thu Vân mới biết Hoắc Ni cũng không về nhà.
Hoắc Nhung không biết rốt cuộc cô ta nghĩ cái gì, nhưng vẫn nói cho bà bảy biết cô ta không cho việc gì, tránh cho bà bảy lo lắng.
"Bà bảy, bà đừng lo, cháu ở trong thành phố có gặp Hoắc Ni, cô ấy cùng đứa trẻ rất tốt không có việc gì."
Bà bảy vốn không nghĩ sẽ nói chuyện này với Hoắc Nhung, giờ nghe cô chủ động nhắc đến, lập tức không nhịn được, vội hỏi: "Tiểu Dung à, cháu đã gặp con bé trong thành phố sao? Rốt cuộc con bé có chuyện gì thế, sao không liên lạc với người nhà một cái, chuyện này dù tốt hay xấu cũng phải nói với cha mẹ một tiếng chứ."
Bà bảy là người sáng suốt, nghe Hoắc Nhung nói như vậy liền biết Hoắc Ni ở trong thành phố cũng không tốt, bằng không Hoắc Nhung sẽ không nói hai mẹ con không có việc gì.
Hoắc Nhung thở dài, đem chuyện mình thấy Hoắc Ni ở nhà máy nói với bà bảy, cũng nói chuyện Chu Văn Thanh bị bắt, chỉ là sau đó Hoắc Ni về nhà họ Chu hay đi đâu, vì sao vẫn chưa về nhà chưa liên lạc với gia đình, cái này cô thật sự không biết.
Bà bảy nghe xong thật lâu không nói lời nào, cuối cùng thở dài.
"Ta đã nói sớm rồi, thanh niên họ Chu kia không phải người tốt gì, lúc trước cho dù giữ con bé lại trong nhà, cũng tốt hơn gả cho người kia."
Đáng tiếc cha và mẹ Hoắc Ni đều là kẻ hồ đồ, bản thân Hoắc Ni cũng thật sự không nhìn rõ, nói tới đây, bà bảy không nhịn được mà thở dài.
"Nó hồ đồ không nghe khuyên bảo, cũng trách ta, nếu lúc đó mạnh mẽ một chút mắng nó một trận, chặt đứt ý nghĩ của nó, cũng không đến nỗi bây giờ phải chịu khổ."
Cháu gái mình, ít nhiều gì bà bảy cũng biết trong lòng nó nghĩ cái gì, nó giống mẹ nó, nhìn thì bảo sao nghe vậy, thực tế trong lòng lại bướng bỉnh ganh tị, Trương Thúy Nhi so đo với Lưu Quế Hương, Hoắc Ni so đo với Hoắc Nhung.
Chính là người cùng người đâu có giống nhau, Hoắc Nhung có Hoắc Ni không có, Hoắc Ni có, Hoắc Nhung cũng không nhất định có, nếu cuộc sống không nhìn bản thân, chỉ nhìn người khác, đâu thể sống tốt được.
Đáng tiếc cô vừa công khai vừa ám chỉ nhiều lần như vậy nhưng Hoắc Ni chính là không hiểu, không những không hiểu, còn trước sau cảm thấy bà nội mình bất công, cuối cùng Hoắc Nhung tránh khỏi hố lửa Chu Văn Thanh thì Hoắc Ni lại chủ động nhảy vào, hiện giờ toàn thân bọc đầy bùn, bò cũng không bò ra được.
Hoắc Nhung nghe trong giọng nói của bà đầy tự trách, liền khuyên giải an ủi: "Bà bảy, bà đừng tự trách mình quá, Hoắc Ni không phải con nít rồi, cô ấy biết bản thân đang làm cái gì."
Hoắc Ni thoạt nhìn có vẻ nhu nhược, thực tế không đâm vào tường sẽ không quay đầu lại, khuyên cũng khuyên không nổi, điểm này Hoắc Nhung đã cảm nhận sâu sắc, cô không đồng cảm chút nào với Hoắc Ni, đường là do cô ta chọn, không ai biết trong lòng cô ta nghĩ cái gì, tất nhiên không ai có thể quyết định thay cô ta.
Bà bảy lau đôi mắt, nói: "Nó không về, cũng không biết có quay lại nhà họ Chu không, nó từ nhỏ là như vậy, nhìn thì nghe lời, thực tế rất cứng đầu, hiện giờ cuộc sống của nó không tốt, chỉ sợ trong lòng cũng đang oán chúng ta, cho nên không chịu liên lạc với gia đình cũng không muốn về. Tiểu Dung à, nếu sau này cháu gặp lại nó, cháu giúp ta nói với nó một tiếng, nói kêu nói đừng nghĩ nhiều như vậy, cho dù lúc nào, cả nhà đều trông ngóng nó trở về."
Hoắc Nhung lập tức gật đầu, cô cảm thấy dù có nói, Hoắc Ni cũng sẽ không đồng ý trở về, nhưng nếu bà bảy đã mở miệng, cô chắc chắn vẫn sẽ đồng ý.
"Chỉ cần biết con bé và đứa trẻ không có việc gì là được, cái tên họ Chu kia bị bắt cũng tốt, đạo đức hắn không tốt, vào trong đó tự nhiên có người dạy hắn làm người thế nào, được rồi, không nói hắn nữa, cực kì khó chịu. Hôm nay ta qua đây là xem chắt ngoại, không phải vì nói việc này."
Bà bảy tính tình mạnh mẽ, cho dù trong lòng khó chịu cũng không muốn lộ ra trước mặt đứa cháu Hoắc Nhung này, thấy cô đã đáp ứng liền xoa xoa mặt không nói lại nữa, rốt cuộc bà già rồi, cũng không còn làm chủ trong nhà nữa, con cháu lớn lên có suy nghĩ của mình, muốn đi con đường nào bà cũng không thể can thiệp được, chỉ có thể hi vọng Hoắc Ni hiểu ra sớm một chút, không tiếp tục phạm sai lầm nữa.
"Đúng rồi, mẹ cháu nói cháu cũng tham gia thi đại học?" Tuy bà bảy ở trong thôn nhưng chuyện khôi phục thi đại học là chuyện lớn, chỗ thanh niên trí thức đại đội thời gian đó giống như ăn tết, dù tin tức của bà bế tắc cũng nên biết rồi, buổi sáng nghe nói Hoắc Nhung cũng tham gia thi bà bảy còn rất kinh ngạc, suy cho cùng ở trong thôn, tự nguyện tham gia báo danh cơ bản là thanh niên trí thức xuống nông thôn, thanh niên lớn lên ở địa phương học tốt thì không nhiều, biết bản thân có bao nhiêu nắm chắc, nên không mấy người báo danh.
Thấy Hoắc Nhung gật đầu, gương mặt đầy nếp nhăn của bà bảy cuối cùng lộ ra nụ cười.
"Trước kia đọc sách, thành tích của cháu rất tốt, đáng tiếc sau đó đại đội đề cử lên cấp 3 không có suất, bằng không còn học nữa." Bà bảy nói rồi bắt đầu nhớ lại trước kia, hồi tưởng xong lại nhớ bản thân chưa hỏi chuyện quan trọng, tiếp tục hỏi: "Vậy thành tích thi của cháu thế nào?"
"Thành tích của em ấy rất tốt, chẳng những thi đậu đại học kinh tế tài chính Bình thành, còn cao hơn điểm trúng tuyển mấy chục điểm luôn, thành tích này dù thi tới thủ đô cũng không thành vấn đề." Hoắc Nhung còn chưa nói, Hoắc Nhị Quân không biết từ chỗ nào đột nhiên bước ra trả lời.
Việc này chẳng những bà bảy kinh ngạc, cả vợ chồng Hoắc Đại Thành cũng vậy, Hoắc Tam Hưng vuốt tóc mình, hỏi: "Cao như vậy luôn? Em gái lợi hại như vậy sao? Hơn nữa sao chuyện này lại chỉ có em không biết vậy?"
Hoắc Tam Hưng vô cùng không hài lòng, chuyện gần đây trong nhà anh luôn là người biết cuối cùng trong mấy anh em, cái này có phải anh em ruột không vậy, sao chuyện gì cũng đều gạt anh thế?
Hoắc Nhung thấy thế nhanh chóng tiến lên ôm lấy cánh tay Hoắc Tam Hưng: "Anh ba anh đừng nói như vậy, anh tuyệt đối không phải là người biết cuối cùng, chuyện này anh hai cũng chưa nói với em, anh hai sao anh biết vậy?"
Hoắc Nhị Quân chạm nhẹ vào đầu Hoắc Nhung không nói gì, Hoắc Nhung lập tức nghĩ lại.
"Là chị Thanh Thư nói cho anh phải không."
Hoắc Nhị Quân nhìn cô: "Em nói xem? Nếu cô ấy không nói, chắc chắn em sẽ không nói với bọn anh."
Hoắc Nhung thè lưỡi ra: "Thực ra cũng không cố ý gạt mọi người, chủ yếu là em không tính đi thủ đô, nói cái này làm gì chứ."
Thành tích của cô thực sự có thể đi thủ đô, nhưng nếu tới thủ đo cô sẽ phải tách riêng với người nhà, quanh năm suốt tháng chỉ có thể gặp mặt vài lần, Mãn Bảo còn nhỏ như vậy thì không nói, sự nghiệp của Đảng Thành Quân cũng vừa bắt đầu, tất nhiên lúc này cô không muốn ở riêng hai nơi.
Cho nên từ lúc bắt đầu cô không tính lúc này rời Bình thành, huống chi đại học kinh tế Bình thành khá tốt, không nhất thiết bắt buộc đi thủ đô.
Chẳng qua những việc này là Hoắc Nhung bí mật cân nhắc, không nói qua với bất cứ ai, cho nên sau khi có kết quả, tuy cô biết bản thân cao hơn điểm chuẩn mấy chục điểm, nhưng không đem chuyện này ra tuyên dương.
Hoắc Nhị Quân thuận tay xoa đầu em gái một cái, nói: "Biết là em không nỡ bỏ Thành Quân và Mãn Bảo đi xa học, cho nên thành tích thi tốt như vậy cũng không nói với chúng ta, sợ Thành Quân ép em đi thủ đô học trường tốt hơn sao?"
Hoắc Nhung lập tức bật cười: "Anh ấy sẽ không đâu."
Hoắc Tam Hưng không phục: "Sao em biết, thủ đô lớn như vậy, trường học khẳng định tốt hơn Bình thành đi, Thành Quân thay em suy xét như thế, nói không chừng liền để em đi thì sao."
Đảng Thành Quân phần lớn suy nghĩ cho Hoắc Nhung, cả nhà họ đều có thể nhìn ra được, muốn gì được nấy, chỉ cần vì Hoắc Nhung tốt, Đảng Thành Quân liền không có không đồng ý, hoàn toàn là nô lệ của vợ, đừng nói là ở riêng hai nơi đi thủ đô học, cho dù hiện tại kêu anh hai bàn tay trắng cùng Hoắc Nhung đi thủ đô, anh cũng không có nửa điểm do dự.
Hoắc Nhung nhướn mày, vẻ mặt phấn khởi: "Vậy cũng để em nghĩ xem, anh ấy sẽ không ép em làm chuyện em không muốn."
Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng sửng sốt, đều cười lên, sau đó Hoắc Nhị Quân quay đầu nhìn phía sau Hoắc Nhung, cười nói: "Nghe thấy chưa, em gái rất hiểu cậu đó."
Hoắc Nhung quay đầu nhìn lại, Đảng Thành Quân mới từ bên ngoài trở về, trong tay cầm ít đồ ăn không biết làm ở đâu, đang đứng không xa đằng sau Hoắc Nhung.
Hoắc Nhung quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Nhung lập tức có phần ngượng ngùng khi bị vạch trần. Chủ yếu là giọng điệu khoe khoang của cô quá rõ ràng, có vẻ Đảng Thành Quân dường như nghe gần hết lời cô nói.
Trong lòng Đảng Thành Quân ấm áp như được mặt trời sưởi nắng, hoàn toàn không cảm thấy Hoắc Nhung nói gì không đúng.
Anh thực sự không biết chuyện cô cao hơn điểm chuẩn nhiều như vậy, anh cũng vừa mới biết thành tích của vợ anh tốt đến thế, khi Hoắc Nhị Quân hỏi, anh cũng suy nghĩ một chút, nếu cô thực sự muốn đi thủ đô, báo danh đại học thủ đô, anh cũng không chút do dự ủng hộ cô đi học, việc này Hoắc Tam Hưng nói không sai.
Nhưng bây giờ Hoắc Nhung chẳng những không nói, còn chủ động gạt bọn họ sự thật bản thân thi được điểm cao, báo danh trường học Bình thành, việc này quả thực giống như nói với Đảng Thành Quân, so với một đại học tốt, trong lòng Hoắc Nhung càng để ý anh, việc này có thể không khiến anh hết sức cảm động hay sao.
Gương mặt anh không có dao động gì đi tới bên cạnh Hoắc Nhung, cười với Hoắc Nhị Quân: "Cô ấy nói đúng, trong nhà bọn em cô ấy nói cái gì thì là cái đó."
Anh là cảng tránh gió, cô là phương hướng.
Anh thốt ra lời này, Hoắc Nhung càng thêm ngượng ngùng, tuy Đảng Thành Quân nuông chiều cô là sự thật, nhưng chuyện này cũng không tiện nói trước mặt cha mẹ với bà bảy nha, gương mặt Hoắc Nhung đỏ rực, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
"Đại học kinh tế Bình thành rất tốt." Về sau sẽ là đại học số một số hai trong nước, đặc biệt là hệ tài chính, tuy hiện tại còn chưa hiện ra nét riêng của nó, là vì hạn chế thời đại, cũng không phải vì bản thân nó không có thực lực, suy cho cùng dù Hoắc Nhung không nỡ rời gia đình, cũng không lấy tương lai của bản thân ra nói giỡn.
"Với lại không chỉ con luyến tiếc Mãn Bảo với ba nó," Hoắc Nhung liếc Đảng Thành Quân một cái, giọng nói nhỏ đi, "Con cũng luyến tiếc mọi người nữa! Luyến tiếc cha, luyến tiếc mẹ, luyến tiếc cả bà bảy nữa."
Hoắc Nhung nói to lên, ôm Lưu Quế Hương bắt đầu làm nũng.
Lúc này mọi người đều cười, Lưu Quế Hương vuốt mặt con gái mình, cười nói: "Đã làm mẹ rồi, còn cả ngày làm nũng với mẹ nữa."
Hoắc Nhung lời lẽ hùng hồn: "Vậy thì sao chứ, con dù 80 tuổi cũng là áo bông nhỏ của mẹ, vẫn phải làm nũng với người."
Ý cười trên mặt Lưu Quế Hương càng sâu: "Vậy mẹ phải bảo dưỡng thật tốt, phải sống hơn 100 tuổi mới được."
Bà bảy cũng cười: "Vậy ta chính là lão yêu bà rồi."
Tới đây cả nhà đều bật cười, Mãn Bảo được bà bảy ôm, thấy mọi người đều cười, cũngnheo mắt toe toét cười theo không rõ nguyên nhân.
Trong sân một mảnh hài hòa, cổng nhà lại bất ngờ được gõ vang, Trương Thúy Nhi từ bên ngoài lộ đầu ra, nhìn đám người bên trong cười vui vẻ, trên mặt có chút không dễ nhìn, nàng trầm mặt lướt qua đám người ánh mắt dừng lại trên người bà bảy, gọi một tiếng.
Lưu Quế Hương thấy bà ta tới vội ngừng cười, tiến lên muốn mời người vào nhà, Trương Thúy Nhi lại không để ý, chỉ nhìn bà bảy mặt vô cảm nói: "Mẹ, trong nhà làm cơm xong rồi, Đại Sơn gọi mẹ về ăn cơm."
Bà bảy thấy bà ta, ý cười trên mặt cũng không khỏi biến mất, lên tiếng trả lời, Trương Thúy Nhi liền đi trước.
Lưu Quế Hương nói: "Chúng con cũng sắp xong cơm rồi, thím ở lại ăn đi ạ."
Bà bảy xua tay: "Không được, nếu ta ăn ở đây, trở về cô ta lại khó chịu trong lòng."
Lưu Quế Hương thở dài: "Cô ta đây là thấy chúng con trở về, trong lòng lại không thoải mái? "
Bà bảy xùy một tiếng: "Còn không phải sao, nó chỉ hướng về con gái mang nó vào thành phố hưởng phúc, kết quả phúc không được hưởng, con gái lại mất tích, đã không thoải mái một thời gian dài rồi, ta cũng quen rồi."
Nếu là trước kia, với tính cách bà bảy, tuyệt đối không nhìn nổi dáng vẻ này của Trương Thúy Nhi, nhưng hiện tại sau khi trải qua chuyện Hoắc Ni, bà bảy cũng thay đổi, mặc kệ nói thế nào, Trương Thúy Nhi cũng là con dâu bà ấy, cái nhà này đã đi một người rồi, không thể lại đi một người nữa, bà là người đất đã che tới cổ rồi, có gì không nhịn được chứ.
Nhưng khi nhìn thấy Hoắc Nhung, gương mặt nhanh chóng hiện ra nụ cười, vẫy tay với cô.
"Tới đây, để bà bảy nhìn xem, vào thành phố sống có tốt không."
Hoắc Nhung tiến lên khoác tay bà, làm nũng nói: "Tốt ạ, bà xem cháu còn béo lên một vòng đây này."
Bà bảy dùng bàn tay nhăn nhúm sờ mặt cô, nói: "Béo chỗ nào chứ, bà không cảm thấy béo chút nào, nhưng thần sắc trái lại thì tốt hơn trước một chút, nhìn thần sắc thì Thành Quân là con rể tốt, không để con chịu khổ. Chắt ngoại của bà cũng được nuôi rất tốt, trắng trẻo mập mạp, nhìn liền khiến người ta yêu thích."
Bà ôm Mãn Bảo không rời cảm thán nói, lại nhịn không được mà nghĩ tới Hoắc Ni, rồi thở dài.
Hoắc Nhung nghe được bà thở dài liền biết bà chắc chắn nghĩ đến Hoắc Ni rồi, tuy quan hệ giữa bà bảy và con dâu Trương Thúy Nhi bình thường, nhưng rất yêu thương cháu trai cháu gái. Hôn sự của Hoắc Ni Và Chu Văn Thanh lúc trước bà cũng hết sức phản đối, khổ nỗi Hoắc Ni không nhìn rõ, Trương Thúy Nhi và Hoắc Đại Sơn lại chỉ muốn che lấp sự việc Hoắc Ni mang thai, cuối cùng một mình bà chẳng thể làm gì, rốt cuộc vẫn phải nhìn Hoắc Ni nhảy vào hố lửa.
Vì chuyện này bà bảy tức giận rất lớn, một thời gian dài không phản ứng lại cả nhà Hoắc Ni, nhưng trong lòng bà Hoắc Ni vẫn là cháu gái ruột, sao có thể không đau lòng, cho nên kiên trì không bao lâu bà cũng buông xuống, rốt cuộc con đã có rồi, cũng đã kết hôn, tóm lại sau này phải tiếp tục cuộc sống.
Sau Chu Văn Thanh lại đưa Hoắc Ni vào thành phố, bà cho là Chu Văn Thanh đã thay đổi, Hoắc Ni muốn đi theo trải qua cuộc sống tốt đẹp, ai biết Hoắc Ni vừa đi liền không liên lạc với người trong nhà nữa, Hoắc Đại Sơn nhờ người hỏi thăm, lại không có chút tin tức nào.
Bà bảy sợ cháu gái xảy ra chuyện gì, vô cùng lo lắng nhưng lại không có cách gì, suy cho cùng nhà Chu Văn Thanh ở đâu cũng không biết, tìm cũng không chỗ mà tìm, hơn nữa Hoắc Ni là người lớn rồi, không phải là đứa trẻ, nếu thật sự muốn, có thể không cùng người nhà liên lạc sao?
Cách lần trước gặp Hoắc Ni cũng đã trôi qua lâu rồi, Hoắc Nhung cho rằng Chu Văn Thanh bị bắt rồi, Hoắc Ni không còn chỗ dựa, cuối cùng phải về nhà, nhưng hôm qua trở về từ trong miệng thím Thu Vân mới biết Hoắc Ni cũng không về nhà.
Hoắc Nhung không biết rốt cuộc cô ta nghĩ cái gì, nhưng vẫn nói cho bà bảy biết cô ta không cho việc gì, tránh cho bà bảy lo lắng.
"Bà bảy, bà đừng lo, cháu ở trong thành phố có gặp Hoắc Ni, cô ấy cùng đứa trẻ rất tốt không có việc gì."
Bà bảy vốn không nghĩ sẽ nói chuyện này với Hoắc Nhung, giờ nghe cô chủ động nhắc đến, lập tức không nhịn được, vội hỏi: "Tiểu Dung à, cháu đã gặp con bé trong thành phố sao? Rốt cuộc con bé có chuyện gì thế, sao không liên lạc với người nhà một cái, chuyện này dù tốt hay xấu cũng phải nói với cha mẹ một tiếng chứ."
Bà bảy là người sáng suốt, nghe Hoắc Nhung nói như vậy liền biết Hoắc Ni ở trong thành phố cũng không tốt, bằng không Hoắc Nhung sẽ không nói hai mẹ con không có việc gì.
Hoắc Nhung thở dài, đem chuyện mình thấy Hoắc Ni ở nhà máy nói với bà bảy, cũng nói chuyện Chu Văn Thanh bị bắt, chỉ là sau đó Hoắc Ni về nhà họ Chu hay đi đâu, vì sao vẫn chưa về nhà chưa liên lạc với gia đình, cái này cô thật sự không biết.
Bà bảy nghe xong thật lâu không nói lời nào, cuối cùng thở dài.
"Ta đã nói sớm rồi, thanh niên họ Chu kia không phải người tốt gì, lúc trước cho dù giữ con bé lại trong nhà, cũng tốt hơn gả cho người kia."
Đáng tiếc cha và mẹ Hoắc Ni đều là kẻ hồ đồ, bản thân Hoắc Ni cũng thật sự không nhìn rõ, nói tới đây, bà bảy không nhịn được mà thở dài.
"Nó hồ đồ không nghe khuyên bảo, cũng trách ta, nếu lúc đó mạnh mẽ một chút mắng nó một trận, chặt đứt ý nghĩ của nó, cũng không đến nỗi bây giờ phải chịu khổ."
Cháu gái mình, ít nhiều gì bà bảy cũng biết trong lòng nó nghĩ cái gì, nó giống mẹ nó, nhìn thì bảo sao nghe vậy, thực tế trong lòng lại bướng bỉnh ganh tị, Trương Thúy Nhi so đo với Lưu Quế Hương, Hoắc Ni so đo với Hoắc Nhung.
Chính là người cùng người đâu có giống nhau, Hoắc Nhung có Hoắc Ni không có, Hoắc Ni có, Hoắc Nhung cũng không nhất định có, nếu cuộc sống không nhìn bản thân, chỉ nhìn người khác, đâu thể sống tốt được.
Đáng tiếc cô vừa công khai vừa ám chỉ nhiều lần như vậy nhưng Hoắc Ni chính là không hiểu, không những không hiểu, còn trước sau cảm thấy bà nội mình bất công, cuối cùng Hoắc Nhung tránh khỏi hố lửa Chu Văn Thanh thì Hoắc Ni lại chủ động nhảy vào, hiện giờ toàn thân bọc đầy bùn, bò cũng không bò ra được.
Hoắc Nhung nghe trong giọng nói của bà đầy tự trách, liền khuyên giải an ủi: "Bà bảy, bà đừng tự trách mình quá, Hoắc Ni không phải con nít rồi, cô ấy biết bản thân đang làm cái gì."
Hoắc Ni thoạt nhìn có vẻ nhu nhược, thực tế không đâm vào tường sẽ không quay đầu lại, khuyên cũng khuyên không nổi, điểm này Hoắc Nhung đã cảm nhận sâu sắc, cô không đồng cảm chút nào với Hoắc Ni, đường là do cô ta chọn, không ai biết trong lòng cô ta nghĩ cái gì, tất nhiên không ai có thể quyết định thay cô ta.
Bà bảy lau đôi mắt, nói: "Nó không về, cũng không biết có quay lại nhà họ Chu không, nó từ nhỏ là như vậy, nhìn thì nghe lời, thực tế rất cứng đầu, hiện giờ cuộc sống của nó không tốt, chỉ sợ trong lòng cũng đang oán chúng ta, cho nên không chịu liên lạc với gia đình cũng không muốn về. Tiểu Dung à, nếu sau này cháu gặp lại nó, cháu giúp ta nói với nó một tiếng, nói kêu nói đừng nghĩ nhiều như vậy, cho dù lúc nào, cả nhà đều trông ngóng nó trở về."
Hoắc Nhung lập tức gật đầu, cô cảm thấy dù có nói, Hoắc Ni cũng sẽ không đồng ý trở về, nhưng nếu bà bảy đã mở miệng, cô chắc chắn vẫn sẽ đồng ý.
"Chỉ cần biết con bé và đứa trẻ không có việc gì là được, cái tên họ Chu kia bị bắt cũng tốt, đạo đức hắn không tốt, vào trong đó tự nhiên có người dạy hắn làm người thế nào, được rồi, không nói hắn nữa, cực kì khó chịu. Hôm nay ta qua đây là xem chắt ngoại, không phải vì nói việc này."
Bà bảy tính tình mạnh mẽ, cho dù trong lòng khó chịu cũng không muốn lộ ra trước mặt đứa cháu Hoắc Nhung này, thấy cô đã đáp ứng liền xoa xoa mặt không nói lại nữa, rốt cuộc bà già rồi, cũng không còn làm chủ trong nhà nữa, con cháu lớn lên có suy nghĩ của mình, muốn đi con đường nào bà cũng không thể can thiệp được, chỉ có thể hi vọng Hoắc Ni hiểu ra sớm một chút, không tiếp tục phạm sai lầm nữa.
"Đúng rồi, mẹ cháu nói cháu cũng tham gia thi đại học?" Tuy bà bảy ở trong thôn nhưng chuyện khôi phục thi đại học là chuyện lớn, chỗ thanh niên trí thức đại đội thời gian đó giống như ăn tết, dù tin tức của bà bế tắc cũng nên biết rồi, buổi sáng nghe nói Hoắc Nhung cũng tham gia thi bà bảy còn rất kinh ngạc, suy cho cùng ở trong thôn, tự nguyện tham gia báo danh cơ bản là thanh niên trí thức xuống nông thôn, thanh niên lớn lên ở địa phương học tốt thì không nhiều, biết bản thân có bao nhiêu nắm chắc, nên không mấy người báo danh.
Thấy Hoắc Nhung gật đầu, gương mặt đầy nếp nhăn của bà bảy cuối cùng lộ ra nụ cười.
"Trước kia đọc sách, thành tích của cháu rất tốt, đáng tiếc sau đó đại đội đề cử lên cấp 3 không có suất, bằng không còn học nữa." Bà bảy nói rồi bắt đầu nhớ lại trước kia, hồi tưởng xong lại nhớ bản thân chưa hỏi chuyện quan trọng, tiếp tục hỏi: "Vậy thành tích thi của cháu thế nào?"
"Thành tích của em ấy rất tốt, chẳng những thi đậu đại học kinh tế tài chính Bình thành, còn cao hơn điểm trúng tuyển mấy chục điểm luôn, thành tích này dù thi tới thủ đô cũng không thành vấn đề." Hoắc Nhung còn chưa nói, Hoắc Nhị Quân không biết từ chỗ nào đột nhiên bước ra trả lời.
Việc này chẳng những bà bảy kinh ngạc, cả vợ chồng Hoắc Đại Thành cũng vậy, Hoắc Tam Hưng vuốt tóc mình, hỏi: "Cao như vậy luôn? Em gái lợi hại như vậy sao? Hơn nữa sao chuyện này lại chỉ có em không biết vậy?"
Hoắc Tam Hưng vô cùng không hài lòng, chuyện gần đây trong nhà anh luôn là người biết cuối cùng trong mấy anh em, cái này có phải anh em ruột không vậy, sao chuyện gì cũng đều gạt anh thế?
Hoắc Nhung thấy thế nhanh chóng tiến lên ôm lấy cánh tay Hoắc Tam Hưng: "Anh ba anh đừng nói như vậy, anh tuyệt đối không phải là người biết cuối cùng, chuyện này anh hai cũng chưa nói với em, anh hai sao anh biết vậy?"
Hoắc Nhị Quân chạm nhẹ vào đầu Hoắc Nhung không nói gì, Hoắc Nhung lập tức nghĩ lại.
"Là chị Thanh Thư nói cho anh phải không."
Hoắc Nhị Quân nhìn cô: "Em nói xem? Nếu cô ấy không nói, chắc chắn em sẽ không nói với bọn anh."
Hoắc Nhung thè lưỡi ra: "Thực ra cũng không cố ý gạt mọi người, chủ yếu là em không tính đi thủ đô, nói cái này làm gì chứ."
Thành tích của cô thực sự có thể đi thủ đô, nhưng nếu tới thủ đo cô sẽ phải tách riêng với người nhà, quanh năm suốt tháng chỉ có thể gặp mặt vài lần, Mãn Bảo còn nhỏ như vậy thì không nói, sự nghiệp của Đảng Thành Quân cũng vừa bắt đầu, tất nhiên lúc này cô không muốn ở riêng hai nơi.
Cho nên từ lúc bắt đầu cô không tính lúc này rời Bình thành, huống chi đại học kinh tế Bình thành khá tốt, không nhất thiết bắt buộc đi thủ đô.
Chẳng qua những việc này là Hoắc Nhung bí mật cân nhắc, không nói qua với bất cứ ai, cho nên sau khi có kết quả, tuy cô biết bản thân cao hơn điểm chuẩn mấy chục điểm, nhưng không đem chuyện này ra tuyên dương.
Hoắc Nhị Quân thuận tay xoa đầu em gái một cái, nói: "Biết là em không nỡ bỏ Thành Quân và Mãn Bảo đi xa học, cho nên thành tích thi tốt như vậy cũng không nói với chúng ta, sợ Thành Quân ép em đi thủ đô học trường tốt hơn sao?"
Hoắc Nhung lập tức bật cười: "Anh ấy sẽ không đâu."
Hoắc Tam Hưng không phục: "Sao em biết, thủ đô lớn như vậy, trường học khẳng định tốt hơn Bình thành đi, Thành Quân thay em suy xét như thế, nói không chừng liền để em đi thì sao."
Đảng Thành Quân phần lớn suy nghĩ cho Hoắc Nhung, cả nhà họ đều có thể nhìn ra được, muốn gì được nấy, chỉ cần vì Hoắc Nhung tốt, Đảng Thành Quân liền không có không đồng ý, hoàn toàn là nô lệ của vợ, đừng nói là ở riêng hai nơi đi thủ đô học, cho dù hiện tại kêu anh hai bàn tay trắng cùng Hoắc Nhung đi thủ đô, anh cũng không có nửa điểm do dự.
Hoắc Nhung nhướn mày, vẻ mặt phấn khởi: "Vậy cũng để em nghĩ xem, anh ấy sẽ không ép em làm chuyện em không muốn."
Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng sửng sốt, đều cười lên, sau đó Hoắc Nhị Quân quay đầu nhìn phía sau Hoắc Nhung, cười nói: "Nghe thấy chưa, em gái rất hiểu cậu đó."
Hoắc Nhung quay đầu nhìn lại, Đảng Thành Quân mới từ bên ngoài trở về, trong tay cầm ít đồ ăn không biết làm ở đâu, đang đứng không xa đằng sau Hoắc Nhung.
Hoắc Nhung quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Nhung lập tức có phần ngượng ngùng khi bị vạch trần. Chủ yếu là giọng điệu khoe khoang của cô quá rõ ràng, có vẻ Đảng Thành Quân dường như nghe gần hết lời cô nói.
Trong lòng Đảng Thành Quân ấm áp như được mặt trời sưởi nắng, hoàn toàn không cảm thấy Hoắc Nhung nói gì không đúng.
Anh thực sự không biết chuyện cô cao hơn điểm chuẩn nhiều như vậy, anh cũng vừa mới biết thành tích của vợ anh tốt đến thế, khi Hoắc Nhị Quân hỏi, anh cũng suy nghĩ một chút, nếu cô thực sự muốn đi thủ đô, báo danh đại học thủ đô, anh cũng không chút do dự ủng hộ cô đi học, việc này Hoắc Tam Hưng nói không sai.
Nhưng bây giờ Hoắc Nhung chẳng những không nói, còn chủ động gạt bọn họ sự thật bản thân thi được điểm cao, báo danh trường học Bình thành, việc này quả thực giống như nói với Đảng Thành Quân, so với một đại học tốt, trong lòng Hoắc Nhung càng để ý anh, việc này có thể không khiến anh hết sức cảm động hay sao.
Gương mặt anh không có dao động gì đi tới bên cạnh Hoắc Nhung, cười với Hoắc Nhị Quân: "Cô ấy nói đúng, trong nhà bọn em cô ấy nói cái gì thì là cái đó."
Anh là cảng tránh gió, cô là phương hướng.
Anh thốt ra lời này, Hoắc Nhung càng thêm ngượng ngùng, tuy Đảng Thành Quân nuông chiều cô là sự thật, nhưng chuyện này cũng không tiện nói trước mặt cha mẹ với bà bảy nha, gương mặt Hoắc Nhung đỏ rực, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
"Đại học kinh tế Bình thành rất tốt." Về sau sẽ là đại học số một số hai trong nước, đặc biệt là hệ tài chính, tuy hiện tại còn chưa hiện ra nét riêng của nó, là vì hạn chế thời đại, cũng không phải vì bản thân nó không có thực lực, suy cho cùng dù Hoắc Nhung không nỡ rời gia đình, cũng không lấy tương lai của bản thân ra nói giỡn.
"Với lại không chỉ con luyến tiếc Mãn Bảo với ba nó," Hoắc Nhung liếc Đảng Thành Quân một cái, giọng nói nhỏ đi, "Con cũng luyến tiếc mọi người nữa! Luyến tiếc cha, luyến tiếc mẹ, luyến tiếc cả bà bảy nữa."
Hoắc Nhung nói to lên, ôm Lưu Quế Hương bắt đầu làm nũng.
Lúc này mọi người đều cười, Lưu Quế Hương vuốt mặt con gái mình, cười nói: "Đã làm mẹ rồi, còn cả ngày làm nũng với mẹ nữa."
Hoắc Nhung lời lẽ hùng hồn: "Vậy thì sao chứ, con dù 80 tuổi cũng là áo bông nhỏ của mẹ, vẫn phải làm nũng với người."
Ý cười trên mặt Lưu Quế Hương càng sâu: "Vậy mẹ phải bảo dưỡng thật tốt, phải sống hơn 100 tuổi mới được."
Bà bảy cũng cười: "Vậy ta chính là lão yêu bà rồi."
Tới đây cả nhà đều bật cười, Mãn Bảo được bà bảy ôm, thấy mọi người đều cười, cũngnheo mắt toe toét cười theo không rõ nguyên nhân.
Trong sân một mảnh hài hòa, cổng nhà lại bất ngờ được gõ vang, Trương Thúy Nhi từ bên ngoài lộ đầu ra, nhìn đám người bên trong cười vui vẻ, trên mặt có chút không dễ nhìn, nàng trầm mặt lướt qua đám người ánh mắt dừng lại trên người bà bảy, gọi một tiếng.
Lưu Quế Hương thấy bà ta tới vội ngừng cười, tiến lên muốn mời người vào nhà, Trương Thúy Nhi lại không để ý, chỉ nhìn bà bảy mặt vô cảm nói: "Mẹ, trong nhà làm cơm xong rồi, Đại Sơn gọi mẹ về ăn cơm."
Bà bảy thấy bà ta, ý cười trên mặt cũng không khỏi biến mất, lên tiếng trả lời, Trương Thúy Nhi liền đi trước.
Lưu Quế Hương nói: "Chúng con cũng sắp xong cơm rồi, thím ở lại ăn đi ạ."
Bà bảy xua tay: "Không được, nếu ta ăn ở đây, trở về cô ta lại khó chịu trong lòng."
Lưu Quế Hương thở dài: "Cô ta đây là thấy chúng con trở về, trong lòng lại không thoải mái? "
Bà bảy xùy một tiếng: "Còn không phải sao, nó chỉ hướng về con gái mang nó vào thành phố hưởng phúc, kết quả phúc không được hưởng, con gái lại mất tích, đã không thoải mái một thời gian dài rồi, ta cũng quen rồi."
Nếu là trước kia, với tính cách bà bảy, tuyệt đối không nhìn nổi dáng vẻ này của Trương Thúy Nhi, nhưng hiện tại sau khi trải qua chuyện Hoắc Ni, bà bảy cũng thay đổi, mặc kệ nói thế nào, Trương Thúy Nhi cũng là con dâu bà ấy, cái nhà này đã đi một người rồi, không thể lại đi một người nữa, bà là người đất đã che tới cổ rồi, có gì không nhịn được chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro