Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Nhà của cô

Đào Tử Tô

2025-03-31 09:00:31

Vốn dĩ Hoắc Nhung có lời muốn nói, nghe bà bảy nói vậy liền nuốt lời đã tới bên miệng về.

Cô biết bà bảy có ý gì, bà bảy vì chuyện Hoắc Ni mà đau lòng, giờ không muốn tính toán với Trương Thúy Nhi nữa.

Vì thế cô cũng thu lại ý cười, ôm lấy Mãn Bảo đưa cho mẹ mình còn mình đỡ bà bảy chuẩn bị tiễn bà ra cửa, cho đến khi bà bảy sắp đi, cô mới chú ý tới trong tay bà không biết bắt đầu chống gậy từ khi nào, trước đó khi cô ở nhà nhưng không thấy bà dùng cái này.

Thấy Hoắc Nhung nhìn chằm chằm, bà bảy cầm gậy lên chống chống xuống mặt đất nói: "Lớn tuổi rồi, không dùng không được, cũng đừng tiễn nữa, ta tự về được rồi."

Vì tình cách bà quật cường không chịu thua, Hoắc Nhung muốn tiễn bà về bà cũng không cho, chính mình chống gậy chậm rãi trở về.

Bà bảy vừa đi, không khí trong sân đều yên ắng, trong lòng Hoắc Tam Hưng có chút không thoải mái, lẩm bẩm nói: "Hoắc Ni không về lại không phải bà bảy sai, thím cau có với bà bảy cái gì chứ?"

Hoắc Nhị Quân đập anh một phát: "Em nói ít đi, để thím nghe được, lại một hồi rắc rối."

Hoắc Tam Hưng vẫn không phục, nhưng nghĩ tới bà bảy, rốt cuộc vẫn ngậm miệng lại.

Lưu Quế Hương thở dài, cầm lấy đồ ăn trên tay Đảng Thành Quân đi vào bếp nấu cơm, Hoắc Nhung cũng đi theo hỏi: "Mẹ, khi mẹ ở nhà, quan hệ của thím với bà bảy đã như vậy sao?"

"Có thể tốt hơn một chút, nhưng ... Ôi trời, dù sao từ sau khi Hoắc Ni không trở về, thím con thay đổi không ít. Hôm nay thực ra cũng không phải nhằm vào bà bảy của con."

Là nhằm vào một nhà bọn họ, sao Hoắc Nhung có thể không nhìn ra chứ.

Hoắc Nhung nhíu mày, nhưng cũng không có cách khác, suy cho cùng đây là chuyện của bà bảy, chuyến này trở về cũng không ở nhà bao lâu, cũng không thể vì bọn họ khiến bà bảy và Trương Thúy Nhi nổi lên tranh chấp gì.

"Được rồi, chuyện này chúng ta cũng không nhúng tay vào được, tóm lại là bà ta nhìn chúng ta không thuận mắt, chúng ta cũng không nán lại bao lâu, đợi chúng ta đi rồi liền không có việc gì, con cũng đừng quan tâm, không phải hôm nay các con phải về thôn Bạch Thủy sao? Đợi ăn cơm xong các con đi luôn đi."

"Hôm qua con đã nói với Thành Quân rồi, đợi chạng vạng trời sắp tối lại về, tránh cho giống như tối qua, đưa tới một đống người."

Lưu Quế Hương gật đầu: "Được, vậy trễ một chút các con hãy đi."

Hôm qua bà bị vây quanh ồn ào nửa buổi tối, giấc ngủ cũng không ngon, sáng nay còn có không ít người tới cửa, ngoại trừ mấy người quan hệ tốt với bà, là thật sự vui vẻ cho bà. Còn lại hoặc là hỏi thăm bọn họ sống trong thành phố thế nào, hoặc là muốn biết rốt cuộc bọn họ làm gì trong thành phố.

Những cái này Lưu Quế Hương không thể nói tỉ mỉ với người ta, qua loa một chút đi, người ta còn nói bà sống tốt quá liền quên họ hàng láng giềng trong thôn, cầm không ít đồ bà bày ra, khi đi còn nổi giận đùng đùng.

Lưu Quế Hương quả thực bị ức hiếp không ít, cuối cùng lấy đồ về, không cho lấy nữa.

Lúc này mọi người không còn tới nữa, cuối cùng Lưu Quế Hương mới được yên tĩnh.

"Trước đó cha con nói với mẹ muốn trở về, mẹ còn luôn suy nghĩ, trở về phát hiện cũng là những chuyện thế này, người trong thôn nhìn thì tươi cười chào đón, trên thực tế, không có mấy người mong con tốt hơn bọn họ."

Không nói tới người khác, cả Trương Thúy Nhi cũng không phải vì thấy bọn họ trở về cuộc sống rất tốt, trong lòng mới không thoải mái đấy sao.

Cảm xúc của Hoắc Nhung không có sâu sắc như bà, chủ yếu là chỗ này người khiến cô có cảm tình cũng không nhiều, không phải lòng người chính là vậy sao, khi mọi người nghèo như nhau, quan hệ nhìn có vẻ được, nhưng nếu trong đám người nghèo xuất hiện một người nổi bật hơn một chút, những người còn lại trong lòng sẽ thấy không thoải mái.

Dù sao sau lần trở về này, bọn họ không biết lần sau sẽ là khi nào, quản người ta nghị luận thế nào, nghĩ thế nào làm gì.

Hoắc Nhung ở trong nhà nửa ngày, chạng vạng khi trời sắp tối, cùng Đảng Thành Quân trở về thôn Bạch Thủy, hai người cũng không tính nán lại lâu lắm, liền không mang con trai theo cùng, chủ yếu là con trai quá nhỏ, trời lại lạnh như vậy, trở về một chuyến đã đủ làm khổ thằng bé rồi, lại đạp xe đi tới đi lui, nếu bị bệnh thì rắc rối to.

Hai người một xe đạp, còn có một bao đồ mang cho mấy người Tam Thạch, Xuân Lan, đích đến nhỏ hơn không ít khi về thôn, nhân dịp trời tối, lại bọc kín mít, thật sự không có mấy người nhận ra bọn họ tới, bọn họ lặng lẽ về nhà, đậu xe lại, rồi dứt khoát xách đồ đi nhà Xuân Lan.

Cả nhà Xuân Lan đều không biết nhà Đảng Thành Quân đã về, đang tụ họp ở trong nhà sưởi ấm nói chuyện, đột nhiên cổng bị người ta gõ, Xuân Lan bị anh trai mình đẩy ra mở cổng, chỉ khoác cái áo bông mỏng rụt vai lại vừa đi vừa hỏi: "Ai vậy?"

Đảng Thành Quân đang muốn nói, Hoắc Nhung lại cười xấu xa bịt miệng anh, còn kéo anh trốn vào bên tường, Đảng Thành Quân biết cô có ý gì, lập tức không nói nữa.

Xuân Lan hỏi hai tiếng lại không có ai trả lời, bối rối mở cổng ra, đầu nhìn ra bên ngoài, không có lấy một bóng người, lập tức nổi giận, đang muốn mắng con nhà ai trời tối còn chưa về nhà lại gõ cổng nhà người khác chơi đùa, liền thấy trước mắt chợt có bóng người, xuất hiện hai người.

Xuân Lan giật mình, trừng mắt đang muốn nổi giận, liền phát hiện người đứng trước mặt không phải ai khác, lại là Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân, hoảng sợ lập tức biến thành vui mừng.

"Chị dâu? Anh Thành Quân? Anh chị về khi nào thế?"

Cô ấy vừa nói vừa tiến đến bên cạnh ôm lấy cánh tay Hoắc Nhung: "Mau vào nhà, bên ngoài lạnh lắm, anh chị về khi nào thế, sao chúng em không biết gì hết?"

Nói xong lại gân cổ lên hướng vào nhà hô một câu: "Anh, anh Thành Quân và chị dâu về rồi!"

Một lát sau cả nhà Xuân Lan đều chạy ra, Tam Thạch vừa nghe giày cũng chưa xỏ xong, kéo lê chạy đầu tiên, vừa thấy Đảng Thành Quân hai mắt phát sáng: "Anh Thành Quân, chị dâu Tiểu Dung, anh chị về lúc nào vậy?"

Cả nhà mời vợ chồng Hoắc Nhung vào nhà, Xuân Lan đem ghế bên cạnh chậu than cho Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân ngồi, chị dâu Tú Phương nhanh chóng rót nước cho hai người.

Hoắc Nhung mở cái túi hai người mang tới ra, lấy ra đồ mang cho nhà Xuân Lan và Tam Thạch.

"Trong này có vài thứ mua ở cửa hàng bách hóa, có vài thứ là Thành Quân tự làm, đều mang về cho mọi người thử chút."

Hoắc Nhung đem bánh quy bánh ngọt bày một bàn, cuối cùng lấy ra mấy gói bánh gạo bọn họ làm đã gói kĩ, kể cả đồ họ mua đều để trên bàn, đầy ắp một bàn, Xuân Lan nhìn mà luôn nuốt nước miếng, đôi mắt đều trợn to.

"Chị dâu, nhiều đồ như vậy, phải tiêu không ít tiền đi, bao bì này nhìn là biết không rẻ rồi, anh, anh mau xem, bên trên này còn in hoa nữa, thật đẹp."

Xuân Lan cầm một gói bánh gạo, vuốt ve sáp in hoa trên mặt kinh ngạc nói.

Hoắc Nhung không giải thích đó là bọn họ làm ra để bán, qua loa lên tiếng, cầm lấy một túi mở ra, để bọn họ mỗi người cầm một cái nếm thử , cái này càng khiến Xuan Lan cảm thấy kinh ngạc: "Đồ trong thành phố đúng là không giống nhau nha, em còn chưa có ăn qua món nào ngon như vậy nữa? Chị dâu cái này gọi là gì? Cái ngọt ngọt này sao có cả hương trà thế?"

"Bánh gạo, cái em ăn là bột trà xanh." Hoắc Nhung giải thích với cô ấy.

Xuân Lan trước nay không nghe nói qua thứ bột trà xanh này, giơ bánh gạo như bảo bối để tất cả người trong nhà nếm thử một miếng.

"Được rồi, em đừng chỉ mải ăn không, yên lặng chút, để anh Thành Quân nói cái khác nữa." Tam Thạch thấy em gái la hét nói không ngừng, nhịn không được duỗi tay gõ đầu em gái mình một cái.

Tuy anh ấy cũng chưa từng ăn mấy thứ Hoắc Nhung mang về này, cũng thèm vô cùng, lại xấu hổ ở trước mặt Đảng Thành Quân lộ ra dáng vẻ chưa hiểu việc đời, ăn thì có thể ngày mai từ từ ăn, lúc này anh ấy càng muốn nghe anh Thành Quân nói chuyện trong thành phố.

Xuân Lan bị anh trai gõ đầu, cuối cùng yên lạng một chút, thấy anh trai kéo anh Thành Quân sang một bên nói chuyện, cô ấy cũng nhanh chóng ăn xong bánh gạo, đến bên cạnh Hoắc Nhung hỏi: "Lần này anh chị trở về, còn đi không?"

Khi bọn họ đi, Xuân Lan chỉ biết bọn họ muốn đi thành phố, đi làm gì cô cũng không rõ, nhưng cô ấy biết Đảng Thành Quân có bản lĩnh, cưới chị dâu lại đọc sách nhiều học tốt, khẳng định không giống bọn họ.

"Đi, lần này về, là đặc biệt về gặp mọi người, đợi qua tết liền đi." Hoắc Nhung trả lời.

Xuân Lan vừa nghe cô qua tết liền đi, lập tức bĩu môi: "Vậy chị dâu anh chị còn ở nhà mấy ngày nữa? "

"Ngày mai phải về thôn Hoắc gia rồi." Tuy Mãn Bảo không nhận ra ai cũng ăn sữa bột, nhưng suy cho cùng bây giờ còn nhỏ, không thể rời Hoắc Nhung quá lâu, đặc biệt là lúc ngủ buổi tối, không thấy Hoắc Nhung phải ầm ĩ thật lâu mới dỗ dành được.

"Gấp như vậy sao, không dễ gì mới về một lần, vì sao không ở lại lâu hơn hai ngày? "Chị dâu Tú Phương nghe thấy ngày mai bọn họ phải đi, trong lòng cũng cảm thấy có hơi gấp gáp.

Hoắc Nhung nhìn chị dâu Tú Phương cười lên: "Không về không được, trong nhà còn có người đợi nữa."

Xuân Lan không hiểu Hoắc Nhung có ý gì, chị dâu Th PHương cũng là người từng trải, ánh mắt đánh giá Hoắc Nhung một lượt, ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Mấy tháng rồi? Sao không mang về cho chúng ta nhìn xem."

"Mới hai tháng, còn quá nhỏ, trên đường gió lớn, sợ nó bị ốm thì rắc rối." Hoắc Nhung trả lời.

Xuân Lan nhìn hai người giống như đánh đố, vẫn lọt trong sương mù.

"Cái gì hai tháng? Ai gió thổi bệnh? Chị dâu nói gì vậy?"

Chị dâu Tú Phương thấy em gái còn chưa hiểu, duỗi tay chọc vào dười đầu em mình: "Em có ngốc hay không, còn có thể là ai? Chị dâu em với anh Thành Quân của em sinh em bé."

Xuân Lan lập tức kinh ngạc tới rớt cằm: "Gì? Chị dâu chị sinh em bé rồi?"

Giọng nói của cô ấy lớn đến mức Đảng Thành Quân bên kia cũng nghe thấy được, Tam Thạch cũng kinh ngạc, không nghĩ tới hơn một năm không gặp, gặp lại thì bọn họ sinh con rồi.

Xuân Lan cầm tay Hoắc Nhung lắc đi lắc lại: "Chị dâu sinh khi nào vậy? Con trai hay con gái, giống anh Thành Quân hay giống chị? Kêu là gì? Sao không ôm về cho chúng em nhìn một cái?"

Nghe Hoắc Nhung sinh em bé, Xuân Lan quả thực vô cùng tò mò với Mãn Bảo, liên tiếp hỏi mấy vấn đề, Hoắc Nhung không biết phải trả lời cái nào trước.

Chị dâu Tú Phương nói: "Không phải nói quá nhỏ sợ cảm lạnh hay sao, hơn nữa trong chốc lát em hỏi nhiều như vậy, cô ấy trả lời cái nào?"

Xuân Lan lè lưỡi: "Không phải em bị chị dâu làm cho kinh ngạc sao, chị xem dáng người chị ấy này, ra cửa nói là cô gái chưa kết hôn cũng không khác lắm, chỗ nào giống dáng vẻ đã sinh con chứ."

Nếu không phải chính Hoắc Nhung nói ra, Xuân Lan cũng không tin cô đã sinh một đứa bé. Chủ yếu là đã sinh một đứa bé, dáng người này của chị dâu thoạt nhìn chẳng có nửa điểm thay đổi, thậm chí còn xinh đẹp hơn trước nữa, nhìn kĩ, chính là như một cô gái chưa lấy chồng, chỗ nào giống mẹ đứa trẻ chứ.

Hoắc Nhung bị Xuân Lan chọc cười, giải thích với cô ấy hơn nửa ngày, mới giải thích rõ vấn đề của cô ấy.

"Đảng Húc Đông? Tên này hay, Mãn Bảo cũng hay, nếu không ngày mai chị dâu về đưa em đi cùng đi, em muốn gặp Mãn Bảo."

Nếu là con người khác, Xuân Lan cũng không hứng thú lớn như vậy, nhưng Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân sinh thì khác. Một cục sữa hai tháng lớn lên giống Hoắc Nhung, chắc chắn vừa mềm vừa thơm lại đáng yêu cực kì.

"Em làm loạn cái gì, ThànhQuân lái xe đưa Tiểu Dung về, đưa em đi thế nào?" Chị dâu Tú Phương ngắt lời nói.

Nếu không phải Mãn Bảo quá nhỏ, khẳng định Hoắc Nhung muốn mang con tới đây cho bọn họ nhìn, thấy Xuân Lan cực lì tò mò với Mãn Bảo, nói: "Không có việc gì, kêu Tam Thạch tìm cái xe đạp, đưa em ấy về cùng chúng ta nhìn một chút."

Xuân Lan thấy cô đồng ý, vô cùng vui vẻ, chị dâu Tú Phương cũng không có cách nào, thấy Hoắc Nhung cũng đồng ý, chỉ đánh sắp xếp em gái hai câu rồi tùy cô ấy.

Mấy người tụ họp cho tới nửa đêm Hoắc Nhung với Đảng Thành quân mới về nhà mình, chị dâu Tú Phương vốn muốn giữ hai người ngủ lại nhà mình, rốt cuộc bên kia đã lâu không có người ở, trở về còn phải thu dọn giường chiếu, vô cùng phiền toái. Nhưng Đảng Thành Quân không đồng ý, chủ yếu nhà cô ấy cũng không lớn, lại thêm hai vợ chồng bọn họ, ngủ thì có thể ngủ, khẳng định rất chật chội.

Lấy đệm chăn từ chỗ chị dâu Tú Phương, Đảng Thành Quân trở về nhanh chóng ttải xong giường đệm, tuy trong nhà lạnh buốt không có than, nhưng cũng may có Đảng Thành Quân người nóng như lò sưởi ôm chặt Hoắc Nhung, cô cũng không cảm thấy lạnh nhiều, hai người nằm ở tân phòng đã lâu không ngủ, Hoắc Nhung gối lên cánh tay Đảng Thành Quân có chút cảm khái.

"Sớm biết chúng ta chỉ ở nhà thời gian ngắn, liền không để anh phí nhiều tâm tư sắp xếp nhà như vậy."

Hiện tại nhà ở đã thu xếp xong xuôi, lại không có người ở, chỗ này để không thật lãng phí.

Đảng Thành Quân bị Hoắc Nhung nói như vậy, cũng nhớ lại tình cảnh lúc đó, khi đó anh sốt ruột cưới côvề nhà, lại cảm thấy không thể để cô thiệt thòi, cho nên không ngừng vội vàng đẩy nhanh tốc độ lợp lại hai gian phòng mới, kết quả bọn họ cũng không ở trong nhà bao lâu, nhưng ngược lại cái nhà ở Bình thành kia lại thành ngôi nhà thứ hai của bọn họ.

Anh ôm Hoắc Nhung giọng nói trầm thấp: "Không sao, đây là gốc của chúng ta."

Cha mẹ anh đều ở đây, anh cùng cô kết hôn ở đây, dù bọn họ có ở đây hay không, nơi này đều là ngôi nhà đầu tiên của anh và cô.

Hoắc Nhung vùi trong ngực Đảng Thành Quân gật đầu: "Sau này đội chúng ta già rồi, Mãn Bảo lớn lên, bản thâncó cuộc sống riêng, chúng ta lại về đây dưỡng lão."

Dù sao ở trong lòng cô, ở chỗ nào cũng không quan trọng, chỗ nào có Đảng Thành Quân và Mãn Bảo, chính là nhà của cô.

Trong phòng đen như mực, Đảng Thành Quân vuốt ve mặt Hoắc Nhung, lại vuốt xuống đôi môi mềm mại của cô, cuối cùng đậy chăn lên, xoay người đè Hoắc Nhung hôn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Số ký tự: 0