Niềm vui nhân đ...
Đào Tử Tô
2025-03-31 09:00:31
Hoắc Nhung dù kích động thế nào, khi về cũng không nói thật với Lưu Quế Hương chuyện anh hai tìm đối tượng, cô cảm thấy chuyện này vẫn phải anh hai tự mình nói ra thì mới có ý nghĩa.
Nhưng khi cô về nhà với dáng vẻ hân hoan, Lưu Quế Hương sao có thể nhìn không ra, nhịn không được hỏi: "Con có chuyện gì vậy, hôm nay vừa về liền thấy rất vui vẻ."
Hoắc Nhung úp mở không nói với bà, cười: "Không có chuyện gì, chính là cảm thấy bản thân thi cũng ổn."
Lưu Quế Hương tin là thật, cũng vui vẻ thay cô: "Vậy rất đáng để vui, từ nhỏ thành tích của con luôn tốt, không như anh hai anh ba của con, vừa thấy sách liền ngủ gà ngủ gật."
Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng không biết về nhà cùng nhau từ lúc nào, chẳng nói chẳng rằng vào nhà, nói: "Mẹ, mẹ đừng đổ oan cho con, thấy sách liền buồn ngủ là Tam Hưng, không phải con."
Hoắc Nhung và Hoắc Nhị Quân trao đổi ánh mắt, anh cười chớp chớp mắt với cô, Hoắc Nhung lập tức hiểu rõ, trong nhà trừ cô và Đảng Thành Quân, chỉ sợ không có người khác biết chuyện hai người.
Cô quay đầu nhìn Hoắc Tam Hưng, quả nhiên thấy anh không có nửa điểm thay đổi, nối tiếp đề tài này liền bắt đầu cùng Lưu Quế Hương nói chuyện mọi người đi học khi còn nhỏ.
Hoắc Nhung bình tĩnh đặt con trai lên giường, ra ngoài, không lâu sau Hoắc Nhị Quân cũng theo ra.
"Anh hai, anh giấu cũng thật tốt nha, trong nhà không ai biết cả." Hoắc Nhung vỗ Hoắc Nhị Quân một cái.
"Nhanh, thành thật khai báo, anh cùng chị Thanh Thư rốt cuộc là chuyện thế nào, chẳng phải lần trước còn nói các anh chỉ là tình cờ quen biết quan hệ bình thường sao?"
Từ khi Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân kết hôn, bên cô căn bản không có chuyện gì cần Lưu Quế Hương lo lắng, Đảng Thành Quân có bao nhiêu vững vàng đáng tin cậy mọi người đều quá rõ, cuộc sống của Hoắc Nhung mắt thấy càng ngày càng tốt, tự nhiên bà không có gì cần lo lắng.
Còn lại hai anh em, Hoắc Tam Hưng tuy không có đối tượng nhưng tuổi còn hơi nhỏ, còn Hoắc Nhị Quân thì khác, anh lớn hơn Đảng Thành Quân 2 tuổi, không chỉ trong thôn, mà trong thành phố, anh coi như là một thanh niên lớn tuổi.
Cho dù Hoắc Nhung an ủi mẹ mình nói Hoắc Nhị Quân là thanh niên ưu tú tiến bộ, khẳng định sau này sẽ tìm được chị dâu yêu thương hòa thuận ở bên cả đời, trong lòng Lưu Quế Hương vẫn không nhịn được mà phát sầu, bà không giống với Hoắc Nhung, bà không phải phụ nữ thời đại mới gì cả, nguyện vọng lớn nhất với con cái chính là bọn chúng tìm được nửa kia không tệ, thành gia lập nghiệp sinh con hạnh phúc mỹ mãn.
Bà sợ Hoắc Nhị Quân áp lực lớn, vì thế thường ngày cố hết sức không nhắc chuyện này trước mặt anh, cũng không nói trước mặt mấy người Hoắc Nhung, nhưng không đại biểu trong lòng bà không lo lắng.
Mà những cái này trong lòng Hoắc Nhung cũng hiểu rõ.
Anh hai cô xứng với một cô gái tốt, cho nên cô cũng không thúc giục anh gặp mặt kết hôn. Cô cũng không nghĩ vì vậy mà mẹ mình đau lòng khó chịu, cho nên chỉ đành an ủi hai bên, kết quả mỗi ngày cô đều nghĩ làm sao để khuyên giải bà chuyện của anh hai, anh đã lặng yên không một tiếng động có tiến triển với người ta, cái này cô không thể hỏi rõ ràng được sao.
Hoắc Nhị Quân biết em gái suy nghĩ cái gì, vội vàng giải thích: "Anh hai không có ý giấu em, lần trước em thấy bọn anh thực sự không có quan hệ gì. Thực ra lần này anh và cô ấy cũng không hoàn toàn xác định ra quan hệ, chính là nghe Thành Quân nói hai ngày trước em thấy bọn anh, cho nên sợ em lo lắng, nói trước một tiếng với em."
Hoắc Nhung nghe đến hai người hiện giờ còn chưa xác định quan hệ, lập tức nghi ngờ: "Anh hai, không phải anh còn vướng mắc gì với chuyện chị Hồng Mai đấy chứ?"
Cô thấy biểu cảm của Đường Thanh Thư, rõ ràng là có ý với anh hai cô, nhưng Hoắc Nhị Quân lại nói đến giờ hai người còn chưa xác định quan hệ, cái này thật sự không giống tác phong của anh hai cô.
Thấy Hoắc Nhung dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, Hoắc Nhị Quân bị cô làm tức giận tới mức cười ra tiếng, gập ngón tay gõ hai cái lên trán cô, nói: "Trong lòng em, anh hai em là loại người này sao?"
"Thanh Thư là cô gái tốt, nếu anh thích cô ấy, tuyệt đối sẽ không phụ lòng."
Hoắc Nhị Quân nói tới đây, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm mặt.
"Vậy sao anh nói hai người còn chưa xác định quan hệ, cũng không nói với bọn em, nếu không phải Thành Quân nói, bọn em ở bên ngoài trường thi gặp phải hai người, chỉ sợ anh còn chưa muốn nói với bọn em đi." Hoắc Nhung liên thanh hỏi.
"Này không phải là sợ các em lo lắng sao, em thì không nói, bên cha mẹ luôn để ý tới hôn sự của anh, đặc biệt là mẹ, tuy bình thường mẹ chưa bao giờ nói, nhưng anh nhìn ra được. Đôi khi mẹ nhìn Mãn Bảo sẽ thở dài, vừa thấy anh vào sẽ vội làm như không có chuyện gì. Vì chuyện hôn sự trước đó, mẹ lo lắng bệnh nặng một trận, nếu sự việc còn chưa xác định, anh vội vàng nói với mẹ, không phải khiến mẹ mừng hụt sao."
Trong nhà có 4 anh em, tuổi Hoắc Nhị Quân không phải lớn nhất, nhưng lại là người tinh tế nhất trong mấy anh em, cho dù Lưu Quế Hương làm ra vẻ không có việc gì không muốn để anh nhìn ra, anh cũng biết rõ cha mẹ nhọc lòng vì anh bao nhiêu.
Anh đã khiến cha mẹ vì chuyện của anh đau lòng một lần, không thể lại khiến họ đau lòng lần nữa.
"Vậy chị Thanh Thư thì sao, rốt cuộc anh nghĩ thế nào."
Hoắc Nhung nghe xong cũng vô cùng đau lòng cho anh hai, việc từ hôn trước đó anh mới là người khó chịu nhất, nhưng anh không những không nói gì, thậm chí không thể thoải mái phát tiết một trận, sau đó Lưu Quế Hương lo lắng vì anh, trong lòng anh lẽ nào không có áp lực.
Hiện tại thật vất vả gặp được một người mình thích, cô hi vọng giữa hai người không có gì khúc mắc.
"Anh muốn gặp ba mẹ cô ấy trước, trước khi ba mẹ cô ấy gật đầu, bọn anh chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Trong thành phố có cách nói hiện đại, nói yêu đương là chuyện của hai người, không cần để cha mẹ biết. Nhưng anh không chỉ muốn cùng cô ấy yêu đương, anh còn muốn kết hôn với cô ấy, cho nên anh muốn đợi ba mẹ cô ấy gật đầu rồi mới cùng cô ấy xác định quan hệ. Nếu cha mẹ cô ấy không đồng ý, anh cũng sẽ không làm mất thanh danh của cô ấy."
Hiển nhiên Hoắc Nhị Quân suy nghĩ nhiều hơn Hoắc Nhung rất nhiều, nói ra rất có trật tự.
"Em yên tâm, anh em không phải loại thay đổi thất thường, từ nay về sau, anh chỉ thích một người là chị Thanh Thư của em."
Khi Hoắc Nhị Quân nhắc tới Đường Thanh Thư, đôi mắt đều phát sáng, nhưng có thể là vì nói những lời này trước mặt em gái, anh ít nhiều có chút xấu hổ, nói xong liền nhanh chóng nhìn Hoắc Nhung.
"Em đừng nói gì với cha mẹ vội, anh đã nói với anh Minh Sơn, hai ngày nữa sẽ đi gặp cha mẹ Thanh Thư một lần, đợi gặp xong ba mẹ cô ấy, anh liền đưa cô ấy về gặp cha mẹ."
Lúc này Hoắc Nhung còn gì để hỏi nữa, Hoắc Nhị Quân suy nghĩ nhiều hơn cô nhiều.
Cô vỗ một cái lên vai anh, cười: "Anh hai, anh yên tâm đi gặp cha mẹ chị Thanh Thư biểu hiện thật tốt, bọn họ khẳng định không có gì không hài lòng. Bên cha mẹ em không nói, tin tức tốt lớn như vậy, phải tự anh đi nói mới được."
Hoắc Nhị Quân cũng cười lên, duỗi tay xoa đầu Hoắc Nhung: "Vậy mượn lời may mắn của em."
Hai người nhìn nhau cười, lúc này mới cùng nhau rời phòng bếp vào nhà.
Lưu Quế Hương đang thay quần áo cho Mãn Bảo, trong nhà đốt lửa, rất ấm áp. Mãn Bảo trần truồng bọc ở trong chăn, lộ ra đôi mắt to quay tròn nhìn chằm chằm Hoắc Tam Hưng.
Mới hơn một tháng, đứa bé đã lớn hơn không ít khi mới sinh ra, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, gương mặt nhỏ đang tròn lên, mềm mại trắng nõn, giống như đậu hũ, khiến người khác nhìn thấy muốn tiến lên hôn 2 cái, làm người ta thích vô cùng.
Hoắc Nhị Quân cách chăn ôm cháu trai lên, đứa bé lập tức xoay cái đầu nhỏ đưa ánh mắt chuyển lên người Hoắc Nhị Quân, anh nhìn thấy vậy nhịn không được duỗi tay sờ khuôn mặt nhỏ của cháu mình nói: "Đứa trẻ này thật biết tập hợp ưu điểm, xem đôi mắt lớn này, như hạt pha lê, thật đẹp."
Lưu Quế Hương đem quần áo cần thay hong trên lửa cho ấm, sau đó kêu Hoắc Nhị Quân hỗ trợ duỗi cánh tay Mãn Bảo ra, lần lượt mặc quần áo hoàn chỉnh cho bé, nói: "Đẹp quá, về sau lớn lên càng đẹp, khẳng định là một cậu bé đẹp trai khiến người khác yêu thích."
Hoắc Nhị Quân gật đầu, Hoắc Nhung thấy anh đùa giỡn con trai mình không rời ra được, đi đến trước mặt anh chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: "Yêu thích như vậy bản thân mau sinh một đứa đi."
Hoắc Nhị Quân cười lên, cũng nhỏ giọng trả lời: "Đợi cưới chị dâu thứ hai của em về liền sinh."
Khi nào Hoắc Nhị Quân đi gặp cha mẹ Đường Thanh Thư thì Hoắc Nhung không biết, anh tới rồi nói thế nào cô cũng không biết, tóm lại mấy ngày sau anh luôn rất bận.
Mấy ngày liên tục Hoắc Nhung chưa thấy người, đang nghĩ khi nào đó hỏi một chút tình hình, kết quả trưa nay Hoắc Nhị Quân đã về từ sớm.
Lưu Quế Hương đang ôm cháu ở trong sân phơi nắng, thấy anh vội vã tiến vào liền hỏi: "Làm sao thế? Vội vội vàng vàng."
Gương mặt Hoắc Nhị Quân đầy vui mừng, nhìn Lưu Quế Hương nói: "Mẹ, con giới thiệu cho mẹ biết một người nhé."
Mới đầu bà còn chưa hiểu, đang êm đẹp sao lại giới thiệu người cho bà biết. Sau khi cẩn thận đánh giá nét mặt của con trai, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, lập tức lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
"Con ..... Con có ý gì đây?"
Hoắc Nhị Quân cười lộ ra hàm răng trắng: "Không có ý gì, muốn hỏi ngày mai cha mẹ rảnh không?"
"Có rảnh, con muốn giới thiệu ai cho chúng ta biết vậy?"
Lúc này Lưu Quế Hương không biết trên mặt nên bày ra biểu cảm gì, lại sợ bản thân suy nghĩ nhiều, thực tế ý của Nhị Quân không phải như bà nghĩ.
"Một cô gái, cô gái đặc biệt tốt." Rốt cuộc Hoắc Nhị Quân không có úp mở, nói chuyện Đường Thanh Thư từ đầu tới đuôi một lần với bà.
Lưu Quế Hương nghe xong, kích động tới mức tay run run, chưa nói gì mà đôi mắt đã đỏ trước, túm quần áo Hoắc Nhị Quân đánh anh hai cái nói: "Con đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy sao không nói trước với chúng ta một tiếng."
Bà xúc động, cả Hoắc Nhị Quân cũng không dễ chịu lắm, cuối cùng vẫn là Hoắc Nhung chen vào nói: "Mẹ, anh hai cũng là không muốn cha mẹ lo lắng, đây là chuyện tốt, mẹ đừng trách anh ấy."
Lưu Quế Hương lau mắt, lại hiện ra dáng vẻ vui mừng, nhìn Hoắc Nhung nói: "Nhìn dáng vẻ của con là sớm biết rồi đi, còn giúp anh hai con giấu chúng ta."
Hoắc Nhung vội tiến lên ôm cánh tay bà: "Cũng không sớm đâu, chính là mấy hôm trước con mới biết, anh hai giấu tốt thật đó."
Hoắc Nhung pha trò dỗ dành mẹ mình một hồi, cuối cùng bà không khóc nữa, nhìn Hoắc Nhị Quân nói: "Tiểu Dung nói đúng, đây là chuyện tốt, con có thể gặp được một cô gái mình thích, từ tận đáy lòng mẹ mừng thay cho con, chỉ cần con thích, mẹ và cha con đều không ngăn cản. Con nói với cô gái ấy, nói chúng ta rảnh, ngày mai con đưa cô ấy tới đây, để mẹ nhìn thật kĩ."
Chuyện gặp mặt cứ như vậy mà định ra, Lưu Quế Hương nghe Hoắc nhị Quân nói xong thì vui mừng cực kì, đợi Hoắc Đại Thành và Hoắc Tam Hưng trở về nói với bọn họ, lại vui thêm lần nữa.
Hoắc Đại Thành không đa sầu đa cảm như vợ mình, từ khi nghe được tin tức này miệng cười không dứt, liên tục vỗ vai Hoắc Nhị Quân nói: "Cha đã biết con không sao mà."
Lưu Quế Hương nghe vậy dùng sức trừng mắt với ông: "Ông biết cái gì? Hai ngày trước còn không phải vì chuyện này ngủ không yên đó sao."
Hoắc Đại Thành rất sĩ diện, sống chết không muốn thừa nhận mình vì chuyện này mà mất ngủ, nhưng khóe miệng vẫn cong lên không hề hạ xuống.
Hoắc Nhị Quân: "Là con không tốt, trước đó khiến cha mẹ nhọc lòng rồi."
Hoắc Đại Thành xua tay: "Nói gì đấy, con là cha mẹ sinh ra, cha với mẹ con không nhọc lòng vì các con thì vì ai, lại không phải lỗi của con, có gì tốt hay không tốt chứ."
Gia giáo nhà họ Hoắc không giống với nhà khác, ngoại trừ Hoắc Nhung, mấy người con trai đều là nuôi theo kiểu chăn thả mà lớn lên, giữa cha con chưa nói lời gì cảm động cả, nhưng tình cảm đều giống nhau, giữa những người đàn ông không nói ra mà thôi.
Trong lòng Hoắc Nhị Quân vô cùng cảm động, nhưng Hoắc Tam Hưng lại kêu lên không đúng lúc.
"Đợi đã, ý gì vậy? Anh hai nói có đối tượng lúc nào? Vì sao em gái biết mà con không biết?"
Cung phản xạ của anh dài vô cùng, đến lúc này mới phản ứng lại anh hai ở dưới mí mắt của mình nói chuyện đối tượng, mà bản thân không biết cái gì.
Hoắc Nhị Quân ôm lấy cổ em trai: "Cả ngày trong đầu em ngoại trừ ăn với ngủ cái gì cũng không mang, có thể biết cái gì chứ."
Hoắc Tam Hưng không phục kêu lên: "Anh cố ý giấu em, em chắc chắn không biết a, em không quan tâm, đợi ngày mai chị dâu thứ tới nhà ăn cơm, em phải nói với chị ấy, để chị ấy phân xử."
Hai người giống như trẻ con ở trong sân náo loạn, Đảng Thành Quân ôm Mãn Bảo, kéo Hoắc Nhung đến bên cạnh mình, cô nhân cơ hội này úp tay anh vào lòng bàn tay mình, ngửa đầu nheo mắt nhìn anh, Đảng Thành Quân lập tức cái gì cũng không nói, nắm tay Hoắc Nhung càng chặt.
Trong sân đang nháo ầm ĩ, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, Hoắc Nhị Quân lập tức khôi phục dáng vẻ chững chạc trước đó, Hoắc Tam Hưng sửa sang lại quần áo, tiến lên mở cửa.
Bên ngoài là một người mặc quần áo đưa thư, vừa thấy Hoắc Tam Hưng liền hỏi: "Xin hỏi đây là nhà Hoắc Tiểu Dung phải không?"
Hoắc Tam Hưng gật đầu, không biết người này tới làm gì.
Người đưa thư lấy ra một phong thư từ cái túi đeo bên người, đưa cho Hoắc Tam Hưng nói: "Tôi tới đưa bảng điểm."
Hoắc Tam Hưng nghe vậy hai tay nhanh chóng tiếp nhận lá thư.
Người đưa thư vừa đi, người trong nhà đều nhanh chóng tiến lên, Hoắc Tam Hưng đưa thư cho em gái: "Mau mở ra xem thành tích thế nào?"
Hoắc Nhung bị mọi người nhìn chằm chằm, trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương, phong thư từ từ mở ra, bảng điểm nền trắng chữ đen bên trong hiện ra, Hoắc Nhung đọc nhanh như gió xem hết nội dung trên bảng điểm, cuối cùng ngẩng đầu trên mặt mang theo nụ cười, nói: "Con đậu rồi."
Nhưng khi cô về nhà với dáng vẻ hân hoan, Lưu Quế Hương sao có thể nhìn không ra, nhịn không được hỏi: "Con có chuyện gì vậy, hôm nay vừa về liền thấy rất vui vẻ."
Hoắc Nhung úp mở không nói với bà, cười: "Không có chuyện gì, chính là cảm thấy bản thân thi cũng ổn."
Lưu Quế Hương tin là thật, cũng vui vẻ thay cô: "Vậy rất đáng để vui, từ nhỏ thành tích của con luôn tốt, không như anh hai anh ba của con, vừa thấy sách liền ngủ gà ngủ gật."
Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng không biết về nhà cùng nhau từ lúc nào, chẳng nói chẳng rằng vào nhà, nói: "Mẹ, mẹ đừng đổ oan cho con, thấy sách liền buồn ngủ là Tam Hưng, không phải con."
Hoắc Nhung và Hoắc Nhị Quân trao đổi ánh mắt, anh cười chớp chớp mắt với cô, Hoắc Nhung lập tức hiểu rõ, trong nhà trừ cô và Đảng Thành Quân, chỉ sợ không có người khác biết chuyện hai người.
Cô quay đầu nhìn Hoắc Tam Hưng, quả nhiên thấy anh không có nửa điểm thay đổi, nối tiếp đề tài này liền bắt đầu cùng Lưu Quế Hương nói chuyện mọi người đi học khi còn nhỏ.
Hoắc Nhung bình tĩnh đặt con trai lên giường, ra ngoài, không lâu sau Hoắc Nhị Quân cũng theo ra.
"Anh hai, anh giấu cũng thật tốt nha, trong nhà không ai biết cả." Hoắc Nhung vỗ Hoắc Nhị Quân một cái.
"Nhanh, thành thật khai báo, anh cùng chị Thanh Thư rốt cuộc là chuyện thế nào, chẳng phải lần trước còn nói các anh chỉ là tình cờ quen biết quan hệ bình thường sao?"
Từ khi Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân kết hôn, bên cô căn bản không có chuyện gì cần Lưu Quế Hương lo lắng, Đảng Thành Quân có bao nhiêu vững vàng đáng tin cậy mọi người đều quá rõ, cuộc sống của Hoắc Nhung mắt thấy càng ngày càng tốt, tự nhiên bà không có gì cần lo lắng.
Còn lại hai anh em, Hoắc Tam Hưng tuy không có đối tượng nhưng tuổi còn hơi nhỏ, còn Hoắc Nhị Quân thì khác, anh lớn hơn Đảng Thành Quân 2 tuổi, không chỉ trong thôn, mà trong thành phố, anh coi như là một thanh niên lớn tuổi.
Cho dù Hoắc Nhung an ủi mẹ mình nói Hoắc Nhị Quân là thanh niên ưu tú tiến bộ, khẳng định sau này sẽ tìm được chị dâu yêu thương hòa thuận ở bên cả đời, trong lòng Lưu Quế Hương vẫn không nhịn được mà phát sầu, bà không giống với Hoắc Nhung, bà không phải phụ nữ thời đại mới gì cả, nguyện vọng lớn nhất với con cái chính là bọn chúng tìm được nửa kia không tệ, thành gia lập nghiệp sinh con hạnh phúc mỹ mãn.
Bà sợ Hoắc Nhị Quân áp lực lớn, vì thế thường ngày cố hết sức không nhắc chuyện này trước mặt anh, cũng không nói trước mặt mấy người Hoắc Nhung, nhưng không đại biểu trong lòng bà không lo lắng.
Mà những cái này trong lòng Hoắc Nhung cũng hiểu rõ.
Anh hai cô xứng với một cô gái tốt, cho nên cô cũng không thúc giục anh gặp mặt kết hôn. Cô cũng không nghĩ vì vậy mà mẹ mình đau lòng khó chịu, cho nên chỉ đành an ủi hai bên, kết quả mỗi ngày cô đều nghĩ làm sao để khuyên giải bà chuyện của anh hai, anh đã lặng yên không một tiếng động có tiến triển với người ta, cái này cô không thể hỏi rõ ràng được sao.
Hoắc Nhị Quân biết em gái suy nghĩ cái gì, vội vàng giải thích: "Anh hai không có ý giấu em, lần trước em thấy bọn anh thực sự không có quan hệ gì. Thực ra lần này anh và cô ấy cũng không hoàn toàn xác định ra quan hệ, chính là nghe Thành Quân nói hai ngày trước em thấy bọn anh, cho nên sợ em lo lắng, nói trước một tiếng với em."
Hoắc Nhung nghe đến hai người hiện giờ còn chưa xác định quan hệ, lập tức nghi ngờ: "Anh hai, không phải anh còn vướng mắc gì với chuyện chị Hồng Mai đấy chứ?"
Cô thấy biểu cảm của Đường Thanh Thư, rõ ràng là có ý với anh hai cô, nhưng Hoắc Nhị Quân lại nói đến giờ hai người còn chưa xác định quan hệ, cái này thật sự không giống tác phong của anh hai cô.
Thấy Hoắc Nhung dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, Hoắc Nhị Quân bị cô làm tức giận tới mức cười ra tiếng, gập ngón tay gõ hai cái lên trán cô, nói: "Trong lòng em, anh hai em là loại người này sao?"
"Thanh Thư là cô gái tốt, nếu anh thích cô ấy, tuyệt đối sẽ không phụ lòng."
Hoắc Nhị Quân nói tới đây, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm mặt.
"Vậy sao anh nói hai người còn chưa xác định quan hệ, cũng không nói với bọn em, nếu không phải Thành Quân nói, bọn em ở bên ngoài trường thi gặp phải hai người, chỉ sợ anh còn chưa muốn nói với bọn em đi." Hoắc Nhung liên thanh hỏi.
"Này không phải là sợ các em lo lắng sao, em thì không nói, bên cha mẹ luôn để ý tới hôn sự của anh, đặc biệt là mẹ, tuy bình thường mẹ chưa bao giờ nói, nhưng anh nhìn ra được. Đôi khi mẹ nhìn Mãn Bảo sẽ thở dài, vừa thấy anh vào sẽ vội làm như không có chuyện gì. Vì chuyện hôn sự trước đó, mẹ lo lắng bệnh nặng một trận, nếu sự việc còn chưa xác định, anh vội vàng nói với mẹ, không phải khiến mẹ mừng hụt sao."
Trong nhà có 4 anh em, tuổi Hoắc Nhị Quân không phải lớn nhất, nhưng lại là người tinh tế nhất trong mấy anh em, cho dù Lưu Quế Hương làm ra vẻ không có việc gì không muốn để anh nhìn ra, anh cũng biết rõ cha mẹ nhọc lòng vì anh bao nhiêu.
Anh đã khiến cha mẹ vì chuyện của anh đau lòng một lần, không thể lại khiến họ đau lòng lần nữa.
"Vậy chị Thanh Thư thì sao, rốt cuộc anh nghĩ thế nào."
Hoắc Nhung nghe xong cũng vô cùng đau lòng cho anh hai, việc từ hôn trước đó anh mới là người khó chịu nhất, nhưng anh không những không nói gì, thậm chí không thể thoải mái phát tiết một trận, sau đó Lưu Quế Hương lo lắng vì anh, trong lòng anh lẽ nào không có áp lực.
Hiện tại thật vất vả gặp được một người mình thích, cô hi vọng giữa hai người không có gì khúc mắc.
"Anh muốn gặp ba mẹ cô ấy trước, trước khi ba mẹ cô ấy gật đầu, bọn anh chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Trong thành phố có cách nói hiện đại, nói yêu đương là chuyện của hai người, không cần để cha mẹ biết. Nhưng anh không chỉ muốn cùng cô ấy yêu đương, anh còn muốn kết hôn với cô ấy, cho nên anh muốn đợi ba mẹ cô ấy gật đầu rồi mới cùng cô ấy xác định quan hệ. Nếu cha mẹ cô ấy không đồng ý, anh cũng sẽ không làm mất thanh danh của cô ấy."
Hiển nhiên Hoắc Nhị Quân suy nghĩ nhiều hơn Hoắc Nhung rất nhiều, nói ra rất có trật tự.
"Em yên tâm, anh em không phải loại thay đổi thất thường, từ nay về sau, anh chỉ thích một người là chị Thanh Thư của em."
Khi Hoắc Nhị Quân nhắc tới Đường Thanh Thư, đôi mắt đều phát sáng, nhưng có thể là vì nói những lời này trước mặt em gái, anh ít nhiều có chút xấu hổ, nói xong liền nhanh chóng nhìn Hoắc Nhung.
"Em đừng nói gì với cha mẹ vội, anh đã nói với anh Minh Sơn, hai ngày nữa sẽ đi gặp cha mẹ Thanh Thư một lần, đợi gặp xong ba mẹ cô ấy, anh liền đưa cô ấy về gặp cha mẹ."
Lúc này Hoắc Nhung còn gì để hỏi nữa, Hoắc Nhị Quân suy nghĩ nhiều hơn cô nhiều.
Cô vỗ một cái lên vai anh, cười: "Anh hai, anh yên tâm đi gặp cha mẹ chị Thanh Thư biểu hiện thật tốt, bọn họ khẳng định không có gì không hài lòng. Bên cha mẹ em không nói, tin tức tốt lớn như vậy, phải tự anh đi nói mới được."
Hoắc Nhị Quân cũng cười lên, duỗi tay xoa đầu Hoắc Nhung: "Vậy mượn lời may mắn của em."
Hai người nhìn nhau cười, lúc này mới cùng nhau rời phòng bếp vào nhà.
Lưu Quế Hương đang thay quần áo cho Mãn Bảo, trong nhà đốt lửa, rất ấm áp. Mãn Bảo trần truồng bọc ở trong chăn, lộ ra đôi mắt to quay tròn nhìn chằm chằm Hoắc Tam Hưng.
Mới hơn một tháng, đứa bé đã lớn hơn không ít khi mới sinh ra, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, gương mặt nhỏ đang tròn lên, mềm mại trắng nõn, giống như đậu hũ, khiến người khác nhìn thấy muốn tiến lên hôn 2 cái, làm người ta thích vô cùng.
Hoắc Nhị Quân cách chăn ôm cháu trai lên, đứa bé lập tức xoay cái đầu nhỏ đưa ánh mắt chuyển lên người Hoắc Nhị Quân, anh nhìn thấy vậy nhịn không được duỗi tay sờ khuôn mặt nhỏ của cháu mình nói: "Đứa trẻ này thật biết tập hợp ưu điểm, xem đôi mắt lớn này, như hạt pha lê, thật đẹp."
Lưu Quế Hương đem quần áo cần thay hong trên lửa cho ấm, sau đó kêu Hoắc Nhị Quân hỗ trợ duỗi cánh tay Mãn Bảo ra, lần lượt mặc quần áo hoàn chỉnh cho bé, nói: "Đẹp quá, về sau lớn lên càng đẹp, khẳng định là một cậu bé đẹp trai khiến người khác yêu thích."
Hoắc Nhị Quân gật đầu, Hoắc Nhung thấy anh đùa giỡn con trai mình không rời ra được, đi đến trước mặt anh chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: "Yêu thích như vậy bản thân mau sinh một đứa đi."
Hoắc Nhị Quân cười lên, cũng nhỏ giọng trả lời: "Đợi cưới chị dâu thứ hai của em về liền sinh."
Khi nào Hoắc Nhị Quân đi gặp cha mẹ Đường Thanh Thư thì Hoắc Nhung không biết, anh tới rồi nói thế nào cô cũng không biết, tóm lại mấy ngày sau anh luôn rất bận.
Mấy ngày liên tục Hoắc Nhung chưa thấy người, đang nghĩ khi nào đó hỏi một chút tình hình, kết quả trưa nay Hoắc Nhị Quân đã về từ sớm.
Lưu Quế Hương đang ôm cháu ở trong sân phơi nắng, thấy anh vội vã tiến vào liền hỏi: "Làm sao thế? Vội vội vàng vàng."
Gương mặt Hoắc Nhị Quân đầy vui mừng, nhìn Lưu Quế Hương nói: "Mẹ, con giới thiệu cho mẹ biết một người nhé."
Mới đầu bà còn chưa hiểu, đang êm đẹp sao lại giới thiệu người cho bà biết. Sau khi cẩn thận đánh giá nét mặt của con trai, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, lập tức lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
"Con ..... Con có ý gì đây?"
Hoắc Nhị Quân cười lộ ra hàm răng trắng: "Không có ý gì, muốn hỏi ngày mai cha mẹ rảnh không?"
"Có rảnh, con muốn giới thiệu ai cho chúng ta biết vậy?"
Lúc này Lưu Quế Hương không biết trên mặt nên bày ra biểu cảm gì, lại sợ bản thân suy nghĩ nhiều, thực tế ý của Nhị Quân không phải như bà nghĩ.
"Một cô gái, cô gái đặc biệt tốt." Rốt cuộc Hoắc Nhị Quân không có úp mở, nói chuyện Đường Thanh Thư từ đầu tới đuôi một lần với bà.
Lưu Quế Hương nghe xong, kích động tới mức tay run run, chưa nói gì mà đôi mắt đã đỏ trước, túm quần áo Hoắc Nhị Quân đánh anh hai cái nói: "Con đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy sao không nói trước với chúng ta một tiếng."
Bà xúc động, cả Hoắc Nhị Quân cũng không dễ chịu lắm, cuối cùng vẫn là Hoắc Nhung chen vào nói: "Mẹ, anh hai cũng là không muốn cha mẹ lo lắng, đây là chuyện tốt, mẹ đừng trách anh ấy."
Lưu Quế Hương lau mắt, lại hiện ra dáng vẻ vui mừng, nhìn Hoắc Nhung nói: "Nhìn dáng vẻ của con là sớm biết rồi đi, còn giúp anh hai con giấu chúng ta."
Hoắc Nhung vội tiến lên ôm cánh tay bà: "Cũng không sớm đâu, chính là mấy hôm trước con mới biết, anh hai giấu tốt thật đó."
Hoắc Nhung pha trò dỗ dành mẹ mình một hồi, cuối cùng bà không khóc nữa, nhìn Hoắc Nhị Quân nói: "Tiểu Dung nói đúng, đây là chuyện tốt, con có thể gặp được một cô gái mình thích, từ tận đáy lòng mẹ mừng thay cho con, chỉ cần con thích, mẹ và cha con đều không ngăn cản. Con nói với cô gái ấy, nói chúng ta rảnh, ngày mai con đưa cô ấy tới đây, để mẹ nhìn thật kĩ."
Chuyện gặp mặt cứ như vậy mà định ra, Lưu Quế Hương nghe Hoắc nhị Quân nói xong thì vui mừng cực kì, đợi Hoắc Đại Thành và Hoắc Tam Hưng trở về nói với bọn họ, lại vui thêm lần nữa.
Hoắc Đại Thành không đa sầu đa cảm như vợ mình, từ khi nghe được tin tức này miệng cười không dứt, liên tục vỗ vai Hoắc Nhị Quân nói: "Cha đã biết con không sao mà."
Lưu Quế Hương nghe vậy dùng sức trừng mắt với ông: "Ông biết cái gì? Hai ngày trước còn không phải vì chuyện này ngủ không yên đó sao."
Hoắc Đại Thành rất sĩ diện, sống chết không muốn thừa nhận mình vì chuyện này mà mất ngủ, nhưng khóe miệng vẫn cong lên không hề hạ xuống.
Hoắc Nhị Quân: "Là con không tốt, trước đó khiến cha mẹ nhọc lòng rồi."
Hoắc Đại Thành xua tay: "Nói gì đấy, con là cha mẹ sinh ra, cha với mẹ con không nhọc lòng vì các con thì vì ai, lại không phải lỗi của con, có gì tốt hay không tốt chứ."
Gia giáo nhà họ Hoắc không giống với nhà khác, ngoại trừ Hoắc Nhung, mấy người con trai đều là nuôi theo kiểu chăn thả mà lớn lên, giữa cha con chưa nói lời gì cảm động cả, nhưng tình cảm đều giống nhau, giữa những người đàn ông không nói ra mà thôi.
Trong lòng Hoắc Nhị Quân vô cùng cảm động, nhưng Hoắc Tam Hưng lại kêu lên không đúng lúc.
"Đợi đã, ý gì vậy? Anh hai nói có đối tượng lúc nào? Vì sao em gái biết mà con không biết?"
Cung phản xạ của anh dài vô cùng, đến lúc này mới phản ứng lại anh hai ở dưới mí mắt của mình nói chuyện đối tượng, mà bản thân không biết cái gì.
Hoắc Nhị Quân ôm lấy cổ em trai: "Cả ngày trong đầu em ngoại trừ ăn với ngủ cái gì cũng không mang, có thể biết cái gì chứ."
Hoắc Tam Hưng không phục kêu lên: "Anh cố ý giấu em, em chắc chắn không biết a, em không quan tâm, đợi ngày mai chị dâu thứ tới nhà ăn cơm, em phải nói với chị ấy, để chị ấy phân xử."
Hai người giống như trẻ con ở trong sân náo loạn, Đảng Thành Quân ôm Mãn Bảo, kéo Hoắc Nhung đến bên cạnh mình, cô nhân cơ hội này úp tay anh vào lòng bàn tay mình, ngửa đầu nheo mắt nhìn anh, Đảng Thành Quân lập tức cái gì cũng không nói, nắm tay Hoắc Nhung càng chặt.
Trong sân đang nháo ầm ĩ, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, Hoắc Nhị Quân lập tức khôi phục dáng vẻ chững chạc trước đó, Hoắc Tam Hưng sửa sang lại quần áo, tiến lên mở cửa.
Bên ngoài là một người mặc quần áo đưa thư, vừa thấy Hoắc Tam Hưng liền hỏi: "Xin hỏi đây là nhà Hoắc Tiểu Dung phải không?"
Hoắc Tam Hưng gật đầu, không biết người này tới làm gì.
Người đưa thư lấy ra một phong thư từ cái túi đeo bên người, đưa cho Hoắc Tam Hưng nói: "Tôi tới đưa bảng điểm."
Hoắc Tam Hưng nghe vậy hai tay nhanh chóng tiếp nhận lá thư.
Người đưa thư vừa đi, người trong nhà đều nhanh chóng tiến lên, Hoắc Tam Hưng đưa thư cho em gái: "Mau mở ra xem thành tích thế nào?"
Hoắc Nhung bị mọi người nhìn chằm chằm, trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương, phong thư từ từ mở ra, bảng điểm nền trắng chữ đen bên trong hiện ra, Hoắc Nhung đọc nhanh như gió xem hết nội dung trên bảng điểm, cuối cùng ngẩng đầu trên mặt mang theo nụ cười, nói: "Con đậu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro