Xuyên Đến Năm 1992

Chương 5

Hướng Nam Thiên

2025-03-21 20:32:14

Chúng tôi đến quán ăn sáng ven sông, sau khi ăn xong một bát hoành thánh tôm khô còn bốc hơi nóng, tôi còn ăn thêm hai cái bánh bao một cách ngấu nghiến.

 

Đói, thật sự quá đói, đêm qua tiêu hao quá nhiều sức lực.

 

Sau đó tôi nói: “Dì ơi, cháu không muốn về nhà nữa, cháu với mẹ cháu sống không nổi với nhau.”

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Dì cả đặt tay lên vai tôi: “Lan Lan, đừng oán hận mẹ cháu.”

 

“Bà ấy dựa vào cái gì mà đánh cháu, bà ấy xâm phạm quyền con người của cháu, cháu phải đến đồn công an kiện bà ấy.”

 

“Mẹ cháu bướng, cháu cũng bướng. Hai người chỉ nghĩ theo ý mình, không chịu giao tiếp với nhau.”

 

“Trước đây bà ấy còn bận cửa tiệm thì đỡ, giờ rảnh rồi, toàn bộ tinh thần đều dùng để hành cháu.”

 

Dì cả nói: “Trước đây mẹ cháu cũng không như vậy, giờ làm mẹ rồi, gánh nặng trong lòng lớn lắm.”

 

“Bà ấy tự chuốc lấy mà, bây giờ thì cái gì ở cháu cũng không vừa mắt.”

 

“Thật ra trước đây, dì cũng không vừa mắt với họ.”

 

Dì cả bắt đầu kể lại chuyện ngày xưa.

 

Hồi nhỏ, bà ngoại luôn bắt dì cả phải học hành chăm chỉ. Còn với mẹ tôi và cậu út thì lại áp dụng kiểu nuôi thả.

 

Dì cả nói có lúc tan học về, thấy hai người kia cười đùa ầm ĩ, nào là chơi đá, nào là nhảy dây, dì cũng tức lắm.

 

Dì nghĩ hai người đó không chịu cố gắng, sau này làm sao đứng vững được, lười biếng thế này chắc c.h.ế.t đói mất.

 

Càng nghĩ càng bực, liền quát cho vài câu, nhưng cũng chẳng ai nghe.

 

Sau đó quát mắng mệt rồi, dì cũng nghĩ thông, một nhà phải có một người gánh vác, dì cố gắng nỗ lực thì sau này sẽ là chỗ dựa cho em trai em gái.

 

“Cho nên ấy, mẹ cháu chắc chắn cũng giống dì, càng nhìn cháu càng lo, lo những chuyện chưa xảy ra trong tương lai.”

 

Tôi bất mãn: “Nhưng như vậy cũng không nên ăn nói độc miệng, dùng cách quá đáng.”

 

“Xốc nổi là ma quỷ mà, bà ấy cũng hối hận rồi.”

 

Sau một hồi than vãn, cơn giận trong tôi cũng dịu đi phần nào.

 

Dì cả hỏi: “Cháu sẽ tha thứ cho mẹ, đúng không?”

 

Tôi nghĩ một lúc, lẩm bẩm: “Có lẽ vậy.”

 

08

 

Tôi đúng là oán giận bà, ghét bà, nhưng... tôi cũng đâu có bản lĩnh gì, không tha thứ thì sao chứ?

 

Dì cả nắm tay tôi, dẫn tôi về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cảnh tượng khi trở về khiến người ta bất ngờ, không có cảnh quát tháo như tưởng tượng.

 

Mẹ tôi ngơ ngác đứng trong sân, nhìn thấy tôi thì vội vàng nói một câu: “Về là tốt rồi.”

 

Bà đưa quần áo thay và sữa đến, sau đó liền quay về phòng ngủ.

 

Lúc này tôi mới biết, bà cả đêm không ngủ, cùng bố tôi chạy khắp các con phố lớn nhỏ, hỏi hết tất cả bạn học của tôi, suýt nữa thì báo cảnh sát.

 

Dì cả cũng là nhận được điện thoại rồi lập tức chạy về trong đêm.

 

Tôi mệt rã rời, ngủ một mạch đến tận chiều, đến tối thì bố gọi tôi ra ngoài ăn cơm.

 

Trên bàn ăn, mẹ tôi nói: “Lan Lan, mẹ xin lỗi con. Mẹ không nên nói những lời đó, lại càng không nên đánh con.”

 

Nỗi tủi thân trong lòng tôi dâng lên: “Năm xưa bà ngoại luôn để mẹ lớn lên vui vẻ.”

 

“Mẹ là quá sợ hãi, mẹ sợ con cũng giống mẹ, chẳng ra gì, con xem mẹ chẳng có bản lĩnh gì cả. Mẹ nghĩ đầu óc con lanh lợi, nếu thúc ép một chút, biết đâu con có thể thành đạt.”

 

“Không, con không có, con chỉ muốn làm một người bình thường.”

 

“Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên” bố tôi khuyên: “ví dụ như con cái, như cửa tiệm, mình cứ cố gắng hết sức là được, đừng nóng vội.”

 

Tôi bỗng thốt lên một câu: “Hai, người tự làm hại thân thể mình là do chính mình.”

 

Bố mẹ tôi sững sờ, còn tôi thì cũng c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Không nói rõ được là chuyện gì, có vài lời cứ thế mà bật ra khỏi miệng một cách kỳ lạ.

 

Để che giấu sự lúng túng, tôi vội vã ăn hết cơm, rồi chui vào phòng ngủ.

 

Hôm sau, tôi đi học. Buổi chiều tan học về, tôi nghe bố nói ông và mẹ đã đến bệnh viện.

 

Thì ra, mấy hôm trước khi đi kiểm tra sức khỏe, mẹ tôi bị phát hiện có u tuyến vú, bà nghĩ rằng giống như bà ngoại, cũng là ung thư.

 

Bà sợ phát khiếp, muốn trước khi mình gục ngã thì quản tôi chặt một chút, nên hành động có phần cực đoan.

 

Bố tôi biết chuyện lập tức đưa bà đến bệnh viện hỏi kỹ, bác sĩ nói đây là vấn đề phổ biến ở phụ nữ trung niên, chỉ cần theo dõi thêm là được. Giữ cho tinh thần thoải mái, suy nghĩ lạc quan.

 

Bác sĩ còn nói, bị bệnh rồi thì đừng xem mấy tin vớ vẩn linh tinh, tin vào những thứ đó chỉ có nước chết.

 

Mặt mẹ tôi đỏ bừng, nói là mình thật sự đã xem tờ rơi mà người ta đưa.

 

Sau chuyện đó, mẹ tôi đã buông bỏ gánh nặng trong lòng, hẹn bạn bè đi du lịch, đến phòng tập nhảy thể dục, còn làm thẻ chăm sóc da mặt.

 

Bà không còn nghiêm khắc với tôi nữa, thỉnh thoảng nhắc nhở vài câu, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng.

 

Còn tôi, cũng tự kiểm điểm bản thân, đúng là trước kia hơi lười, nên khi lên lớp tôi chăm chú hơn, đến kỳ thi tháng lần thứ hai thì đã tiến bộ hơn mười mấy hạng.

 

Đúng lúc chúng tôi vừa thoát khỏi bóng tối, cuộc sống dần ổn định, thì dì cả gọi điện tới, nói bên chỗ cậu út xảy ra chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Năm 1992

Số ký tự: 0