Chương 4
Hướng Nam Thiên
2025-03-21 20:32:14
Tôi nhanh như chớp giật lấy cái vỉ đập ruồi của bà, ngay trước mặt bà bẻ gãy làm đôi, rồi ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
“Con cho mẹ đánh! Mẹ đánh đi!” Tôi thách thức hét lên.
Bà tức đến cực điểm, dùng tay đập mạnh vào lưng tôi, mỗi cái đều dốc hết sức lực.
Rất đau, nhưng tôi cắn răng chịu, không rơi một giọt nước mắt.
Tôi sống c.h.ế.t không phục, gào lên: “Đánh đi, đánh c.h.ế.t con đi. Đợi con lớn rồi, mẹ sẽ không đánh được con nữa đâu.”
Bà vừa đánh vừa mắng: “Đứa trẻ này sao mà cứng đầu như thế? Tại sao lại không nghe lời? Tại sao lại không nghe lời…”
Bà vừa mắng vừa để tay rũ xuống, ngồi phịch xuống đất, khóc hu hu.
Bố tôi liều mình vào phòng khuyên nhủ bà.
Bà nói: “Em không quản nổi, là lỗi của em, em không có bản lĩnh, không xứng làm mẹ nó, mới dạy ra cái đồ phế vật như vậy.”
06
Phế vật…
Từ đó đã kích tôi.
Tôi không có điểm gì nổi bật, thành tích trung bình, không có sở trường gì, diện mạo cũng không xinh đẹp.
Ngay cả tính cách cũng không tốt. Nói chuyện quá thẳng, không biết vòng vo, luôn làm tổn thương người khác.
Nhưng sao tôi có thể là phế vật được?
Cho dù tôi là như vậy, người khác có thể nói, nhưng sao bà lại có thể nói?
Lòng tôi lạnh ngắt, nhìn mẹ tôi đang lặng lẽ rơi lệ trước mặt, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.
Tôi khiến bà đau khổ như vậy, tôi không nên sinh ra trên thế giới này, có lẽ tôi nên c.h.ế.t đi thì hơn.
Tôi từng bước lùi về phía cửa, sau đó lao ra ngoài.
Tôi chạy rất nhanh, sợ có người đuổi theo mình…
Nhưng, làm sao họ có thể đuổi theo tôi? Tôi là một kẻ vô dụng mà.
Tôi chạy một mạch đến bờ đường ray cách nhà nửa dặm, tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng trắng bệch, nỗi buồn dâng lên, chỉ cảm thấy cả thế giới chỉ còn lại một mình tôi cô độc.
Họ muốn một đứa con xuất sắc.
Nhưng tôi không phải, tôi đã khiến họ thất vọng, là tôi không xứng đáng, tôi không xứng sống trên thế giới này.
Tôi cứ men theo đường ray mà đi, nếu điểm cuối của đường ray là cái chết, vậy thì tôi sẽ đi đến đó.
Không biết đã đi bao lâu, từ xa truyền đến tiếng còi tàu, có ánh đèn xe rọi lại, sáng rực, chói mắt.
Tôi đứng ngay giữa đường ray, ngây người, đầu óc trống rỗng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đang chờ đợi điều gì đó, có lẽ là cái chết, cũng có thể là sự kết thúc.
Ngay khi ánh đèn tàu ngày càng gần, tiếng còi tàu ngày càng vang lên, trong đầu tôi bỗng lóe lên một hình ảnh…
Trong bóng tối, tôi ra sức đẩy chiếc xe cút kít trên con đường núi, tiếng thở dốc gấp gáp vang lên như tiếng kéo bễ lò.
Cô bé phía sau bắt đầu khóc, giọng rất thê thảm: “Mẹ ơi, em trai có c.h.ế.t không?”
“Không đâu, nó sẽ không chết, chúng ta đều sẽ sống tốt.” Tôi lớn tiếng trả lời.
Sau khi hét ra câu đó, tôi bỗng giật mình tỉnh lại, ánh đèn chói lòa trước mắt đã gần ngay trước mặt.
Tôi chạy khỏi đường ray trong hai bước, vài giây sau, con tàu lao vút qua bên người trong tiếng rít gào.
Tôi thở dốc từng ngụm lớn, vì cái c.h.ế.t vừa lướt qua bên mình, cũng vì hình ảnh kinh hoàng vừa rồi.
Nó giống như đã từng thật sự xảy ra vậy.
Tôi hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc ấy, một cảm giác bi thương nhưng sục sôi tràn ngập cả lồng ngực.
Phải sống tiếp, họ khổ như thế còn muốn sống, tôi cũng phải sống tiếp.
Tôi ngồi xuống một tảng đá bên đường ray.
Gió lạnh thổi qua, tôi tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn quanh một lượt, cảnh vật xung quanh tối đen, vô cùng xa lạ, không biết mình đang ở đâu.
07
Tôi quay lại đường cũ, đi qua mấy ngã rẽ thì bị lạc.
Gần sáng, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy một nhà ga.
Trên sân ga có một bóng người đang đứng, sương mù dày đặc, nhìn không rõ lắm.
Tôi vừa đi vừa vẫy tay với người đó, nhưng người ấy lại chạy thẳng về phía tôi.
Xong rồi, gặp phải kẻ thần kinh rồi, tôi sợ quá quay đầu bỏ chạy.
Sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Có phải là Lan Lan không?”
Tôi dừng bước: “Dì cả?”
Đúng thật là dì cả, người luôn ăn mặc chỉnh tề giờ đây tóc tai rối bời, vẻ mặt mệt mỏi, dì chạy đến giữ chặt vai tôi: “Cháu chạy đi đâu vậy, chúng ta tìm cháu cả đêm rồi.”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Dì không phải đang ở Thượng Hải sao?”
“Về tìm cháu đó.” Dì cả phủi bụi trên người tôi: “Đi thôi, dì dẫn cháu đi ăn sáng.”
“Sao dì biết cháu ở đây?”
Dì cả nói: “Cháu giống bà ngoại, cứ có chuyện buồn là lại đi dọc đường ray, dì gọi điện hỏi các trạm, có một bác công nhân nói từng thấy cháu.”
Dì cả không nói một lời nào về mẹ tôi, trong lòng tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Con cho mẹ đánh! Mẹ đánh đi!” Tôi thách thức hét lên.
Bà tức đến cực điểm, dùng tay đập mạnh vào lưng tôi, mỗi cái đều dốc hết sức lực.
Rất đau, nhưng tôi cắn răng chịu, không rơi một giọt nước mắt.
Tôi sống c.h.ế.t không phục, gào lên: “Đánh đi, đánh c.h.ế.t con đi. Đợi con lớn rồi, mẹ sẽ không đánh được con nữa đâu.”
Bà vừa đánh vừa mắng: “Đứa trẻ này sao mà cứng đầu như thế? Tại sao lại không nghe lời? Tại sao lại không nghe lời…”
Bà vừa mắng vừa để tay rũ xuống, ngồi phịch xuống đất, khóc hu hu.
Bố tôi liều mình vào phòng khuyên nhủ bà.
Bà nói: “Em không quản nổi, là lỗi của em, em không có bản lĩnh, không xứng làm mẹ nó, mới dạy ra cái đồ phế vật như vậy.”
06
Phế vật…
Từ đó đã kích tôi.
Tôi không có điểm gì nổi bật, thành tích trung bình, không có sở trường gì, diện mạo cũng không xinh đẹp.
Ngay cả tính cách cũng không tốt. Nói chuyện quá thẳng, không biết vòng vo, luôn làm tổn thương người khác.
Nhưng sao tôi có thể là phế vật được?
Cho dù tôi là như vậy, người khác có thể nói, nhưng sao bà lại có thể nói?
Lòng tôi lạnh ngắt, nhìn mẹ tôi đang lặng lẽ rơi lệ trước mặt, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.
Tôi khiến bà đau khổ như vậy, tôi không nên sinh ra trên thế giới này, có lẽ tôi nên c.h.ế.t đi thì hơn.
Tôi từng bước lùi về phía cửa, sau đó lao ra ngoài.
Tôi chạy rất nhanh, sợ có người đuổi theo mình…
Nhưng, làm sao họ có thể đuổi theo tôi? Tôi là một kẻ vô dụng mà.
Tôi chạy một mạch đến bờ đường ray cách nhà nửa dặm, tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng trắng bệch, nỗi buồn dâng lên, chỉ cảm thấy cả thế giới chỉ còn lại một mình tôi cô độc.
Họ muốn một đứa con xuất sắc.
Nhưng tôi không phải, tôi đã khiến họ thất vọng, là tôi không xứng đáng, tôi không xứng sống trên thế giới này.
Tôi cứ men theo đường ray mà đi, nếu điểm cuối của đường ray là cái chết, vậy thì tôi sẽ đi đến đó.
Không biết đã đi bao lâu, từ xa truyền đến tiếng còi tàu, có ánh đèn xe rọi lại, sáng rực, chói mắt.
Tôi đứng ngay giữa đường ray, ngây người, đầu óc trống rỗng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đang chờ đợi điều gì đó, có lẽ là cái chết, cũng có thể là sự kết thúc.
Ngay khi ánh đèn tàu ngày càng gần, tiếng còi tàu ngày càng vang lên, trong đầu tôi bỗng lóe lên một hình ảnh…
Trong bóng tối, tôi ra sức đẩy chiếc xe cút kít trên con đường núi, tiếng thở dốc gấp gáp vang lên như tiếng kéo bễ lò.
Cô bé phía sau bắt đầu khóc, giọng rất thê thảm: “Mẹ ơi, em trai có c.h.ế.t không?”
“Không đâu, nó sẽ không chết, chúng ta đều sẽ sống tốt.” Tôi lớn tiếng trả lời.
Sau khi hét ra câu đó, tôi bỗng giật mình tỉnh lại, ánh đèn chói lòa trước mắt đã gần ngay trước mặt.
Tôi chạy khỏi đường ray trong hai bước, vài giây sau, con tàu lao vút qua bên người trong tiếng rít gào.
Tôi thở dốc từng ngụm lớn, vì cái c.h.ế.t vừa lướt qua bên mình, cũng vì hình ảnh kinh hoàng vừa rồi.
Nó giống như đã từng thật sự xảy ra vậy.
Tôi hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc ấy, một cảm giác bi thương nhưng sục sôi tràn ngập cả lồng ngực.
Phải sống tiếp, họ khổ như thế còn muốn sống, tôi cũng phải sống tiếp.
Tôi ngồi xuống một tảng đá bên đường ray.
Gió lạnh thổi qua, tôi tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn quanh một lượt, cảnh vật xung quanh tối đen, vô cùng xa lạ, không biết mình đang ở đâu.
07
Tôi quay lại đường cũ, đi qua mấy ngã rẽ thì bị lạc.
Gần sáng, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy một nhà ga.
Trên sân ga có một bóng người đang đứng, sương mù dày đặc, nhìn không rõ lắm.
Tôi vừa đi vừa vẫy tay với người đó, nhưng người ấy lại chạy thẳng về phía tôi.
Xong rồi, gặp phải kẻ thần kinh rồi, tôi sợ quá quay đầu bỏ chạy.
Sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Có phải là Lan Lan không?”
Tôi dừng bước: “Dì cả?”
Đúng thật là dì cả, người luôn ăn mặc chỉnh tề giờ đây tóc tai rối bời, vẻ mặt mệt mỏi, dì chạy đến giữ chặt vai tôi: “Cháu chạy đi đâu vậy, chúng ta tìm cháu cả đêm rồi.”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Dì không phải đang ở Thượng Hải sao?”
“Về tìm cháu đó.” Dì cả phủi bụi trên người tôi: “Đi thôi, dì dẫn cháu đi ăn sáng.”
“Sao dì biết cháu ở đây?”
Dì cả nói: “Cháu giống bà ngoại, cứ có chuyện buồn là lại đi dọc đường ray, dì gọi điện hỏi các trạm, có một bác công nhân nói từng thấy cháu.”
Dì cả không nói một lời nào về mẹ tôi, trong lòng tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro