1
Hướng Nam Thiên
2025-03-21 20:32:14
Mẹ tôi quỳ trước mộ bà ngoại, vừa khóc vừa gọi: “Mẹ ơi.”
“Ơi.” Tôi đáp một cách non nớt.
Mẹ tôi tức giận tát tôi một cái thật đau.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi thở dài, tôi thật sự là mẹ của bà ấy, từ năm 1970 xuyên không tới đây mà.
1
Tôi tên là Chu Tiểu Lan, lấy họ bố, còn tên thì ghép từ tên mẹ và bà ngoại.
Nghe mẹ kể, hồi nhỏ tôi từng bị cho là đứa trẻ thiểu năng, khi đó rất nhiều người khuyên mẹ sinh thêm một đứa nữa.
Nhưng bố mẹ tôi không từ bỏ tôi, họ đưa tôi đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ trên cả nước.
Có lẽ lòng thành của họ đã cảm động trời xanh, năm 1992, khi tôi hai tuổi, cũng là năm bà ngoại qua đời, bệnh của tôi bỗng dưng khỏi hẳn.
Ánh mắt tôi trở nên linh hoạt, thính giác phục hồi, đôi chân cũng có sức mạnh trở lại.
Tôi giống như một con bê con bị lạc đàn, giờ ra sức đuổi theo, ngày càng gần với những đứa trẻ bình thường.
Mẹ tôi vui mừng khôn xiết, bế tôi đến mộ bà ngoại mà dập đầu liên tục.
“Mẹ ơi, đều là nhờ mẹ dưới suối vàng phù hộ chúng con, mẹ xem, bệnh của con bé khỏi rồi.”
Mẹ tôi vừa nói vừa khóc, bà đưa tay vuốt ve bia mộ, đầu tựa vào đó, rất lâu không nói gì.
Niềm đau và niềm vui của mỗi người không thể chia sẻ với nhau, tôi chỉ cảm thấy mẹ đúng là quá hay khóc.
Mẹ khóc lâu quá, tôi kéo kéo vạt áo mẹ, mẹ cúi đầu khóc: “Bé con à, mẹ không còn mẹ nữa rồi.”
Tôi dùng bàn tay đầy nước dãi vỗ vỗ lưng mẹ để an ủi.
Tôi từng ngày lớn lên trong tình yêu thương và ấm áp...
Người thân yêu thương tôi rất nhiều, ngoài bố mẹ chăm sóc tôi hết lòng, còn có dì cả thành đạt trong sự nghiệp, cậu nhỏ anh tuấn và ông Đinh giàu có nhưng trầm lặng, hiền hòa.
Nhưng tôi càng lớn lại càng cảm thấy mơ hồ, luôn có cảm giác như linh hồn mình lìa khỏi thể xác.
Thường xuyên nảy ra những ý nghĩ kỳ lạ trong những tình huống chẳng đâu vào đâu.
Ví dụ như hôm đó, ống nước góc tây của sân bị vỡ, bố tôi vội vàng cầm dụng cụ đi sửa.
Tôi bất ngờ gọi ông lại: “Trong kho có ống nước dự phòng, thay vào là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bố tôi sững người, ông quay đầu chỉ vào mình: “Lan Lan, vừa rồi con nói đấy à?”
Tôi cũng sững sờ, giọng điệu vừa rồi chính tôi cũng cảm thấy xa lạ.
Lại có một lần, thợ cả ở tiệm quần áo đến nhà gây chuyện, la ó đòi tăng lương.
Mẹ tôi mướt mồ hôi điều đình thì tôi bỗng lạnh lùng thốt ra một câu: “Lão Lưu, ông đừng có ỷ già lên mặt, thu nhập của ông có xứng với công sức bỏ ra không, trong lòng không có chút tính toán nào sao?”
Thợ cả run lên một cái, chậm chạp quay người lại.
02
“Đây không phải là con nhóc sao...” ông ấy dụi dụi mắt.
Tôi hừ một tiếng, trừng mắt nhìn ông ta.
Mẹ tôi vội vàng hòa giải: “Trẻ con không hiểu chuyện, đi nào, sư phụ Lưu, mình vào phòng khách nói chuyện.”
Tôi thở dài. Tính cách mẹ tôi mềm quá, thế này chẳng phải sẽ bị mấy người già đời lột da sao.
Nửa tiếng sau, mẹ tôi vội vã bước vào: “Lan Lan, vừa nãy con nói kiểu gì vậy? Con chín tuổi rồi mà chẳng có chút lễ phép nào cả.”
Đầu tôi ong lên một cái: “Con vừa nói gì à? Con nói gì vậy?”
“Con nhóc ngốc này còn dám giả vờ hồ đồ hả?” Mẹ tôi tức giận định đánh tôi.
Tôi chạy biến đi, tôi thật sự không nhớ nổi mình đã nói gì.
Lần kỳ lạ nhất là vào ngày giỗ bà ngoại, bố mẹ đưa tôi đến mộ thắp hương đốt giấy.
Bố tôi bận rộn dọn cỏ, bày đĩa trái cây, lau chùi mộ sạch sẽ không một hạt bụi.
Mẹ tôi thì ngồi nghiêm túc trước mộ, trò chuyện với bà ngoại.
“Mẹ à, hai tháng rồi con chưa đến thăm mẹ, trong tiệm có một đống chuyện rối ren, con bận đến quay cuồng cả đầu óc, mẹ sẽ không trách con chứ?”
“Mẹ à, chị cả ở Mỹ có một cuộc họp thu mua, phải đi công tác một tháng, lần này không thể về được, mẹ đừng trách chị ấy. Còn em út, từ khi trượt chân gãy xương đến giờ vẫn chưa khỏi, nên lần này chỉ có con, Chu Hằng và Lan Lan đến thôi.”
“Chuyện mẹ báo mộng lần trước, con đã nói với chị cả rồi, nhưng chị ấy không nghe con, chị ấy chỉ lo sự nghiệp, đừng nói đến kết hôn, hình như ngay cả bạn trai cũng chia tay rồi.”
“Nhưng mẹ đừng lo, chị cả sẽ không cô đơn suốt đời đâu, vẫn còn tụi con mà. Con và Chu Hằng đã bàn rồi, sau này về già sẽ cùng chị ấy về quê trồng rau.”
“Mấy ngày trước sinh nhật bác Đinh, con đã gửi cho bác ít bánh hoa hồng mẹ dạy con làm hồi xưa, con nhớ bác rất thích món đó.”
….
“Ơi.” Tôi đáp một cách non nớt.
Mẹ tôi tức giận tát tôi một cái thật đau.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi thở dài, tôi thật sự là mẹ của bà ấy, từ năm 1970 xuyên không tới đây mà.
1
Tôi tên là Chu Tiểu Lan, lấy họ bố, còn tên thì ghép từ tên mẹ và bà ngoại.
Nghe mẹ kể, hồi nhỏ tôi từng bị cho là đứa trẻ thiểu năng, khi đó rất nhiều người khuyên mẹ sinh thêm một đứa nữa.
Nhưng bố mẹ tôi không từ bỏ tôi, họ đưa tôi đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ trên cả nước.
Có lẽ lòng thành của họ đã cảm động trời xanh, năm 1992, khi tôi hai tuổi, cũng là năm bà ngoại qua đời, bệnh của tôi bỗng dưng khỏi hẳn.
Ánh mắt tôi trở nên linh hoạt, thính giác phục hồi, đôi chân cũng có sức mạnh trở lại.
Tôi giống như một con bê con bị lạc đàn, giờ ra sức đuổi theo, ngày càng gần với những đứa trẻ bình thường.
Mẹ tôi vui mừng khôn xiết, bế tôi đến mộ bà ngoại mà dập đầu liên tục.
“Mẹ ơi, đều là nhờ mẹ dưới suối vàng phù hộ chúng con, mẹ xem, bệnh của con bé khỏi rồi.”
Mẹ tôi vừa nói vừa khóc, bà đưa tay vuốt ve bia mộ, đầu tựa vào đó, rất lâu không nói gì.
Niềm đau và niềm vui của mỗi người không thể chia sẻ với nhau, tôi chỉ cảm thấy mẹ đúng là quá hay khóc.
Mẹ khóc lâu quá, tôi kéo kéo vạt áo mẹ, mẹ cúi đầu khóc: “Bé con à, mẹ không còn mẹ nữa rồi.”
Tôi dùng bàn tay đầy nước dãi vỗ vỗ lưng mẹ để an ủi.
Tôi từng ngày lớn lên trong tình yêu thương và ấm áp...
Người thân yêu thương tôi rất nhiều, ngoài bố mẹ chăm sóc tôi hết lòng, còn có dì cả thành đạt trong sự nghiệp, cậu nhỏ anh tuấn và ông Đinh giàu có nhưng trầm lặng, hiền hòa.
Nhưng tôi càng lớn lại càng cảm thấy mơ hồ, luôn có cảm giác như linh hồn mình lìa khỏi thể xác.
Thường xuyên nảy ra những ý nghĩ kỳ lạ trong những tình huống chẳng đâu vào đâu.
Ví dụ như hôm đó, ống nước góc tây của sân bị vỡ, bố tôi vội vàng cầm dụng cụ đi sửa.
Tôi bất ngờ gọi ông lại: “Trong kho có ống nước dự phòng, thay vào là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bố tôi sững người, ông quay đầu chỉ vào mình: “Lan Lan, vừa rồi con nói đấy à?”
Tôi cũng sững sờ, giọng điệu vừa rồi chính tôi cũng cảm thấy xa lạ.
Lại có một lần, thợ cả ở tiệm quần áo đến nhà gây chuyện, la ó đòi tăng lương.
Mẹ tôi mướt mồ hôi điều đình thì tôi bỗng lạnh lùng thốt ra một câu: “Lão Lưu, ông đừng có ỷ già lên mặt, thu nhập của ông có xứng với công sức bỏ ra không, trong lòng không có chút tính toán nào sao?”
Thợ cả run lên một cái, chậm chạp quay người lại.
02
“Đây không phải là con nhóc sao...” ông ấy dụi dụi mắt.
Tôi hừ một tiếng, trừng mắt nhìn ông ta.
Mẹ tôi vội vàng hòa giải: “Trẻ con không hiểu chuyện, đi nào, sư phụ Lưu, mình vào phòng khách nói chuyện.”
Tôi thở dài. Tính cách mẹ tôi mềm quá, thế này chẳng phải sẽ bị mấy người già đời lột da sao.
Nửa tiếng sau, mẹ tôi vội vã bước vào: “Lan Lan, vừa nãy con nói kiểu gì vậy? Con chín tuổi rồi mà chẳng có chút lễ phép nào cả.”
Đầu tôi ong lên một cái: “Con vừa nói gì à? Con nói gì vậy?”
“Con nhóc ngốc này còn dám giả vờ hồ đồ hả?” Mẹ tôi tức giận định đánh tôi.
Tôi chạy biến đi, tôi thật sự không nhớ nổi mình đã nói gì.
Lần kỳ lạ nhất là vào ngày giỗ bà ngoại, bố mẹ đưa tôi đến mộ thắp hương đốt giấy.
Bố tôi bận rộn dọn cỏ, bày đĩa trái cây, lau chùi mộ sạch sẽ không một hạt bụi.
Mẹ tôi thì ngồi nghiêm túc trước mộ, trò chuyện với bà ngoại.
“Mẹ à, hai tháng rồi con chưa đến thăm mẹ, trong tiệm có một đống chuyện rối ren, con bận đến quay cuồng cả đầu óc, mẹ sẽ không trách con chứ?”
“Mẹ à, chị cả ở Mỹ có một cuộc họp thu mua, phải đi công tác một tháng, lần này không thể về được, mẹ đừng trách chị ấy. Còn em út, từ khi trượt chân gãy xương đến giờ vẫn chưa khỏi, nên lần này chỉ có con, Chu Hằng và Lan Lan đến thôi.”
“Chuyện mẹ báo mộng lần trước, con đã nói với chị cả rồi, nhưng chị ấy không nghe con, chị ấy chỉ lo sự nghiệp, đừng nói đến kết hôn, hình như ngay cả bạn trai cũng chia tay rồi.”
“Nhưng mẹ đừng lo, chị cả sẽ không cô đơn suốt đời đâu, vẫn còn tụi con mà. Con và Chu Hằng đã bàn rồi, sau này về già sẽ cùng chị ấy về quê trồng rau.”
“Mấy ngày trước sinh nhật bác Đinh, con đã gửi cho bác ít bánh hoa hồng mẹ dạy con làm hồi xưa, con nhớ bác rất thích món đó.”
….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro