Chương 2
Hướng Nam Thiên
2025-03-21 20:32:14
Mẹ tôi cứ lải nhải nói mãi, nói mệt rồi thì tựa vào bia mộ, ngón tay lần mò trên tấm ảnh của bà ngoại lúc sinh thời, từng chút từng chút lau đi lớp bụi bám trên đó.
Sau đó không biết từ lúc nào, giọng mẹ tôi nghẹn ngào: “Con thật sự rất nhớ mẹ, mẹ ơi. Trong lòng con trống rỗng, làm gì cũng không yên tâm, giá như mẹ vẫn còn bên cạnh thì tốt biết mấy... Mẹ, mẹ có nghe thấy không?”
Lúc này, tôi như bị chiếm lấy thân xác, non nớt đáp lại một tiếng: “Nghe thấy rồi nghe thấy rồi.”
Mặt mẹ tôi lập tức sa sầm, giơ tay tát tôi một cái: “Há miệng ra là dám đáp à.”
Bố tôi thấy vậy, sợ tôi bị đánh oan, liền kéo tôi ra sau lưng: “Trước mặt mẹ mình, hôm nay đừng đánh con.”
Mẹ tôi tức tối lườm tôi một cái, rồi mới buông tha cho tôi.
Sau vụ đó, tâm trạng buồn bã của mẹ tôi ít nhiều cũng được xoa dịu, nước mắt tuôn trào cũng cuối cùng đã ngừng lại.
Mẹ tôi thật sự quá quá thích khóc rồi.
Trên đường về nhà từ nghĩa trang, mẹ tôi mắt đỏ hoe nhìn tôi: “Con bé này sao chẳng có chút tình cảm nào thế? Đi viếng mộ mà một giọt nước mắt cũng không có. Đó là bà ngoại của con đấy, hồi con còn nhỏ, bà luôn bế con, ngày nào cũng ôm con, con quên hết rồi sao?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu, chuyện lúc nhỏ như vậy, tôi làm sao mà nhớ được.
Nhất Phiến Băng Tâm
Hơn nữa, hồi nhỏ tôi chẳng phải là đứa trẻ thiểu năng sao?
Mẹ tôi hận sắt không rèn thành thép, thở dài một tiếng đầy u sầu.
Bố tôi ở bên cạnh nói: “Đừng nói con bé như vậy, trong lòng trẻ con cũng buồn mà, chỉ là không biết cách thể hiện thôi.”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ... thật ra tôi thật sự, chẳng thấy buồn chút nào.
Người ta chẳng phải ai rồi cũng sẽ c.h.ế.t sao? Không có sinh vật nào có thể tồn tại mãi mãi, ngay cả tôi sau này cũng sẽ biến mất thôi.
Sống mà cứ giữ khư khư ký ức về người đã chết, thì khổ sở biết chừng nào.
Mẹ tôi đúng là đa cảm quá mức.
03
Năm tôi mười hai tuổi, vào cuối năm đó, cửa tiệm mà bà ngoại để lại ngày càng không thể kinh doanh tiếp được nữa.
Nói đến thì bà ngoại là một kỳ nhân trong buôn bán, vào thời kỳ đầu cải cách mở cửa, khi ai cũng còn e dè quan sát, thì bà đã gan dạ bắt tay vào làm ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ việc bày sạp đến mở cửa tiệm, bà đi một mạch như gió lốc, làm được nhiều việc mà ngay cả đàn ông cũng không làm nổi.
Nhà tôi có được cái sân rộng lớn như vậy, có cửa tiệm to như thế này, tất cả đều là cơ nghiệp mà bà ngoại vất vả làm ra.
Nhưng truyền đến đời nhà tôi thì ngày càng suy bại.
Nghe nói năm đó bà ngoại bị ép phải phân chia tài sản.
Khi đó bà gọi dì cả, mẹ tôi và cậu út lại, nói đến chuyện chia gia sản, hai người kia lắc đầu như trống bỏi.
Dì cả nói: “Nơi con làm việc là ở Thượng Hải, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì về cửa hàng quần áo cả. Cái sân nhà này cũng vậy, xa thế ai mà lo được, ai thích ở thì ở.”
Cậu út nói: “Con với chiến hữu đang mở quán nhậu, làm ăn tốt lắm, con không có hứng về đâu. Mấy thứ này để lại cho chị hai đi.”
Mẹ tôi thì mặt mũi đầy khó xử: “Nhưng con cũng không được đâu... Mẹ, hay là mẹ bán hết đi.”
Bà ngoại vừa nghe xong thì nổi giận, sau khi suy nghĩ kỹ càng, bất chấp sự phản đối của mẹ tôi, bà giao trách nhiệm kinh doanh cửa hàng lại cho mẹ.
Mẹ tôi là bùn không trát nổi tường, lại như bị ép buộc phải lên sân khấu, chỉ đành bỏ công việc ở trường mẫu giáo để trông coi tiệm quần áo.
Nhưng bà không thừa hưởng được năng khiếu kinh doanh và khả năng thiết kế của bà ngoại, những năm qua cửa hàng luôn kinh doanh ảm đạm, cầm cự một cách khó khăn.
Nhà máy may ở Quảng Châu ngày càng nhiều, mẫu mã lại mới mẻ, giá cả thì rẻ. So với cửa tiệm của chúng tôi phần lớn dựa vào đặt may thủ công và kiểu dáng cũ kỹ, người ta dĩ nhiên sẽ chọn bên kia.
Thấy sắp không cầm cự nổi nữa, mẹ tôi nghiến răng đưa ra quyết định, định cho nghỉ luôn hai thợ cả còn lại trong tiệm, rồi nhập quần áo Quảng Châu về bán.
Lúc đó tôi bỗng thấy một luồng giận dữ trào lên, tôi hỏi bà: “Quần áo cao cấp đặt may không làm, mẹ lại muốn đổi sang hàng chợ, mẹ nghĩ gì vậy?”
“Mày là con nít thì biết cái gì?”
“Con cái gì cũng biết!” Tôi hét lên, giọng cao hẳn tám độ: “Mẹ đang muốn phá nát cơ nghiệp mười mấy năm của nhà họ Trương mình đó!”
Mẹ tôi nghe xong, tức đến nỗi muốn nổ phổi, bước tới nhéo tai tôi rồi ném tôi ra ngoài: “Chuyện người lớn thì đừng xen vào, cút ra ngoài chơi đất đi.”
Ra ngoài bị gió lạnh thổi vào, tôi bình tĩnh lại. Vừa rồi tôi lại bị sao thế? Chuyện cửa hàng tôi có hiểu gì đâu.
Tôi lập tức điều chỉnh lại tâm trạng rồi vào phòng khách xem “Hoàn Châu Cách Cách”, chẳng bao lâu sau đã cười khúc khích ngớ ngẩn, chuyện mẹ mắng tôi cũng quên béng mất.
Nhưng đêm đó, lúc nửa đêm tôi đi vệ sinh, thấy đèn trong phòng họ vẫn còn sáng, mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ đang khóc.
Sau đó không biết từ lúc nào, giọng mẹ tôi nghẹn ngào: “Con thật sự rất nhớ mẹ, mẹ ơi. Trong lòng con trống rỗng, làm gì cũng không yên tâm, giá như mẹ vẫn còn bên cạnh thì tốt biết mấy... Mẹ, mẹ có nghe thấy không?”
Lúc này, tôi như bị chiếm lấy thân xác, non nớt đáp lại một tiếng: “Nghe thấy rồi nghe thấy rồi.”
Mặt mẹ tôi lập tức sa sầm, giơ tay tát tôi một cái: “Há miệng ra là dám đáp à.”
Bố tôi thấy vậy, sợ tôi bị đánh oan, liền kéo tôi ra sau lưng: “Trước mặt mẹ mình, hôm nay đừng đánh con.”
Mẹ tôi tức tối lườm tôi một cái, rồi mới buông tha cho tôi.
Sau vụ đó, tâm trạng buồn bã của mẹ tôi ít nhiều cũng được xoa dịu, nước mắt tuôn trào cũng cuối cùng đã ngừng lại.
Mẹ tôi thật sự quá quá thích khóc rồi.
Trên đường về nhà từ nghĩa trang, mẹ tôi mắt đỏ hoe nhìn tôi: “Con bé này sao chẳng có chút tình cảm nào thế? Đi viếng mộ mà một giọt nước mắt cũng không có. Đó là bà ngoại của con đấy, hồi con còn nhỏ, bà luôn bế con, ngày nào cũng ôm con, con quên hết rồi sao?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu, chuyện lúc nhỏ như vậy, tôi làm sao mà nhớ được.
Nhất Phiến Băng Tâm
Hơn nữa, hồi nhỏ tôi chẳng phải là đứa trẻ thiểu năng sao?
Mẹ tôi hận sắt không rèn thành thép, thở dài một tiếng đầy u sầu.
Bố tôi ở bên cạnh nói: “Đừng nói con bé như vậy, trong lòng trẻ con cũng buồn mà, chỉ là không biết cách thể hiện thôi.”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ... thật ra tôi thật sự, chẳng thấy buồn chút nào.
Người ta chẳng phải ai rồi cũng sẽ c.h.ế.t sao? Không có sinh vật nào có thể tồn tại mãi mãi, ngay cả tôi sau này cũng sẽ biến mất thôi.
Sống mà cứ giữ khư khư ký ức về người đã chết, thì khổ sở biết chừng nào.
Mẹ tôi đúng là đa cảm quá mức.
03
Năm tôi mười hai tuổi, vào cuối năm đó, cửa tiệm mà bà ngoại để lại ngày càng không thể kinh doanh tiếp được nữa.
Nói đến thì bà ngoại là một kỳ nhân trong buôn bán, vào thời kỳ đầu cải cách mở cửa, khi ai cũng còn e dè quan sát, thì bà đã gan dạ bắt tay vào làm ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ việc bày sạp đến mở cửa tiệm, bà đi một mạch như gió lốc, làm được nhiều việc mà ngay cả đàn ông cũng không làm nổi.
Nhà tôi có được cái sân rộng lớn như vậy, có cửa tiệm to như thế này, tất cả đều là cơ nghiệp mà bà ngoại vất vả làm ra.
Nhưng truyền đến đời nhà tôi thì ngày càng suy bại.
Nghe nói năm đó bà ngoại bị ép phải phân chia tài sản.
Khi đó bà gọi dì cả, mẹ tôi và cậu út lại, nói đến chuyện chia gia sản, hai người kia lắc đầu như trống bỏi.
Dì cả nói: “Nơi con làm việc là ở Thượng Hải, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì về cửa hàng quần áo cả. Cái sân nhà này cũng vậy, xa thế ai mà lo được, ai thích ở thì ở.”
Cậu út nói: “Con với chiến hữu đang mở quán nhậu, làm ăn tốt lắm, con không có hứng về đâu. Mấy thứ này để lại cho chị hai đi.”
Mẹ tôi thì mặt mũi đầy khó xử: “Nhưng con cũng không được đâu... Mẹ, hay là mẹ bán hết đi.”
Bà ngoại vừa nghe xong thì nổi giận, sau khi suy nghĩ kỹ càng, bất chấp sự phản đối của mẹ tôi, bà giao trách nhiệm kinh doanh cửa hàng lại cho mẹ.
Mẹ tôi là bùn không trát nổi tường, lại như bị ép buộc phải lên sân khấu, chỉ đành bỏ công việc ở trường mẫu giáo để trông coi tiệm quần áo.
Nhưng bà không thừa hưởng được năng khiếu kinh doanh và khả năng thiết kế của bà ngoại, những năm qua cửa hàng luôn kinh doanh ảm đạm, cầm cự một cách khó khăn.
Nhà máy may ở Quảng Châu ngày càng nhiều, mẫu mã lại mới mẻ, giá cả thì rẻ. So với cửa tiệm của chúng tôi phần lớn dựa vào đặt may thủ công và kiểu dáng cũ kỹ, người ta dĩ nhiên sẽ chọn bên kia.
Thấy sắp không cầm cự nổi nữa, mẹ tôi nghiến răng đưa ra quyết định, định cho nghỉ luôn hai thợ cả còn lại trong tiệm, rồi nhập quần áo Quảng Châu về bán.
Lúc đó tôi bỗng thấy một luồng giận dữ trào lên, tôi hỏi bà: “Quần áo cao cấp đặt may không làm, mẹ lại muốn đổi sang hàng chợ, mẹ nghĩ gì vậy?”
“Mày là con nít thì biết cái gì?”
“Con cái gì cũng biết!” Tôi hét lên, giọng cao hẳn tám độ: “Mẹ đang muốn phá nát cơ nghiệp mười mấy năm của nhà họ Trương mình đó!”
Mẹ tôi nghe xong, tức đến nỗi muốn nổ phổi, bước tới nhéo tai tôi rồi ném tôi ra ngoài: “Chuyện người lớn thì đừng xen vào, cút ra ngoài chơi đất đi.”
Ra ngoài bị gió lạnh thổi vào, tôi bình tĩnh lại. Vừa rồi tôi lại bị sao thế? Chuyện cửa hàng tôi có hiểu gì đâu.
Tôi lập tức điều chỉnh lại tâm trạng rồi vào phòng khách xem “Hoàn Châu Cách Cách”, chẳng bao lâu sau đã cười khúc khích ngớ ngẩn, chuyện mẹ mắng tôi cũng quên béng mất.
Nhưng đêm đó, lúc nửa đêm tôi đi vệ sinh, thấy đèn trong phòng họ vẫn còn sáng, mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ đang khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro