Chương 9
Đoàn Đoàn Viên
2025-02-28 08:00:09
Khi ta dọn đậu phụ mốc giòn rụm ra cho phụ thân, ông do dự một chút rồi gắp một miếng cho vào miệng.
Nhai một lúc, đôi mắt vốn u ám mệt mỏi của ông bỗng sáng lên.
"Khuê nữ, đây là con làm sao?" Ông liên tục khen ngợi.
Tảng đá trong lòng ta cũng rơi xuống, thở phào: "Phụ thân, quán rượu của chúng ta được cứu rồi."
"Nhưng mà phụ thân, trước khi chúng ta chưa nắm chắc mười phần có thể đảo ngược tình thế, đừng công bố ra ngoài, kẻo lại bị người khác tính toán."
Mỗi bước mỗi xa
Phụ thân nhìn ta với ánh mắt tràn đầy tán thưởng: "Tốt, tốt, tốt. Không hổ là nữ nhi của ta."
Kế mẫu dẫn Bạch Thiến Thiến rời đi.
Ra đi không một tiếng động.
Chỉ để lại một phong thư.
Trong thư nói rõ tất cả đều do bản thân tham lam, dẫn đến tổn thất lớn cho quán rượu. Bà ta không còn mặt mũi nào để ở lại Bạch gia, nên đã dẫn theo nữ nhi về quê, từ nay về sau sống c.h.ế.t không liên quan gì đến Bạch gia.
Phụ thân ta cầm bức thư, im lặng rất lâu.
Ta nhìn vào tấm lưng phụ thân gầy guộc, cảm thấy có chút đau lòng. Không định nói cho ông biết sự thật về việc kế mẫu rời đi, nếu bà ta đã muốn đi, thì cứ để bà ta đi thôi.
Sau sự việc này, phụ thân chuẩn bị sửa sang lại quán rượu, trang trí trước đây quá mức xa hoa, giá cả cũng hơi đắt.
Ông tháo cửa kim lũ, thay bằng rừng trúc xanh. Bỏ hết những tấm gấm lụa hoa mỹ, thay bằng những chiếc chuông gió đơn giản thanh nhã.
Ta tan học liền đến quán rượu giúp ông, tiểu tử Lục Minh này cũng hớn hở theo sau ta.
Quét dọn, dọn bàn, lau cửa sổ, tiếp đón khách rất nhiệt tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Gặp phụ thân, hắn gọi một tiếng "Bạch thúc" rất thân mật, khiến mặt mày của phụ thân vui vẻ hẳn lên.
Sau khi phụ thân kỹ lưỡng cải tiến, món "Đậu phụ vàng bảng" được giới thiệu như món ăn chiêu bài mới, thu hút không ít khách hàng, thêm vào đó có Lục Minh làm chiêu bài sống, quán rượu đã được khởi tử hồi sinh.
Kế mẫu nghe tin lại vội vàng quay về, giả vờ đau khổ, nước mắt lưng tròng, khiến người khác không khỏi cảm động.
Ta thực sự chán ghét bộ mặt này của bà ta.
Ta kéo mạnh cổ áo bà ta, lớn tiếng chất vấn: "Sao, Chu lang tốt của bà không cần bà nữa sao? Quay về làm gì? Bạch gia của bọn ta không phải nơi chứa chấp ai muốn đến là đến!"
"Lại muốn lừa tiền đúng không? Tốt nhất là cút xa ra một chút! Nể tình phần tình cảm giữa bà và mẫu thân của ta, ta có thể tha cho bà một lần!"
"Nếu bà còn có ý nghĩ gì xấu xa, Bạch Hòa Hòa ta sẽ không khách khí đâu!"
Nghe thấy hai chữ "Chu lang", sắc mặt bà ta thay đổi lớn, ngay lập tức khóc càng thảm hơn.
Bà ta ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa đ.ấ.m ngực: "Ông ta là kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Lừa hết tiền của ta còn muốn bán ta và Thiến Thiến cho nhân nha tử."
"Đúng là ta ngu! Nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà làm ra chuyện này!"
"Ta xin lỗi chàng, Bạch ca, là ta có lỗi với chàng."
Dù sao vẫn còn tình nghĩa, ông giúp bà ta đứng dậy, không hề nghiêm khắc trách mắng.
Vẻ mặt ông bình tĩnh, giọng nói trầm ổn như nước: "Đã đến nước này, cuộc sống chắc chắn sẽ không thể tiếp tục. Chúng ta hòa ly đi."
"Căn nhà ở phía Đông cho bà, cũng đừng chê nhỏ. Ta sẽ cho bà thêm năm mươi lượng bạc, bà có thể trồng trọt hoặc làm chút buôn bán, cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói. Coi như cảm ơn những gì bà đã làm trong những năm qua."
"Thiến Thiến vẫn còn là đứa nhỏ, đường đi phía sau còn dài. Tiền học cho con bé, ta sẽ cùng Hòa Hòa đưa cho phu tử."
"Bà và ta đã đi đến hồi kết, chia tay từ đây. Chúc mọi điều tốt đẹp."
Nhai một lúc, đôi mắt vốn u ám mệt mỏi của ông bỗng sáng lên.
"Khuê nữ, đây là con làm sao?" Ông liên tục khen ngợi.
Tảng đá trong lòng ta cũng rơi xuống, thở phào: "Phụ thân, quán rượu của chúng ta được cứu rồi."
"Nhưng mà phụ thân, trước khi chúng ta chưa nắm chắc mười phần có thể đảo ngược tình thế, đừng công bố ra ngoài, kẻo lại bị người khác tính toán."
Mỗi bước mỗi xa
Phụ thân nhìn ta với ánh mắt tràn đầy tán thưởng: "Tốt, tốt, tốt. Không hổ là nữ nhi của ta."
Kế mẫu dẫn Bạch Thiến Thiến rời đi.
Ra đi không một tiếng động.
Chỉ để lại một phong thư.
Trong thư nói rõ tất cả đều do bản thân tham lam, dẫn đến tổn thất lớn cho quán rượu. Bà ta không còn mặt mũi nào để ở lại Bạch gia, nên đã dẫn theo nữ nhi về quê, từ nay về sau sống c.h.ế.t không liên quan gì đến Bạch gia.
Phụ thân ta cầm bức thư, im lặng rất lâu.
Ta nhìn vào tấm lưng phụ thân gầy guộc, cảm thấy có chút đau lòng. Không định nói cho ông biết sự thật về việc kế mẫu rời đi, nếu bà ta đã muốn đi, thì cứ để bà ta đi thôi.
Sau sự việc này, phụ thân chuẩn bị sửa sang lại quán rượu, trang trí trước đây quá mức xa hoa, giá cả cũng hơi đắt.
Ông tháo cửa kim lũ, thay bằng rừng trúc xanh. Bỏ hết những tấm gấm lụa hoa mỹ, thay bằng những chiếc chuông gió đơn giản thanh nhã.
Ta tan học liền đến quán rượu giúp ông, tiểu tử Lục Minh này cũng hớn hở theo sau ta.
Quét dọn, dọn bàn, lau cửa sổ, tiếp đón khách rất nhiệt tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Gặp phụ thân, hắn gọi một tiếng "Bạch thúc" rất thân mật, khiến mặt mày của phụ thân vui vẻ hẳn lên.
Sau khi phụ thân kỹ lưỡng cải tiến, món "Đậu phụ vàng bảng" được giới thiệu như món ăn chiêu bài mới, thu hút không ít khách hàng, thêm vào đó có Lục Minh làm chiêu bài sống, quán rượu đã được khởi tử hồi sinh.
Kế mẫu nghe tin lại vội vàng quay về, giả vờ đau khổ, nước mắt lưng tròng, khiến người khác không khỏi cảm động.
Ta thực sự chán ghét bộ mặt này của bà ta.
Ta kéo mạnh cổ áo bà ta, lớn tiếng chất vấn: "Sao, Chu lang tốt của bà không cần bà nữa sao? Quay về làm gì? Bạch gia của bọn ta không phải nơi chứa chấp ai muốn đến là đến!"
"Lại muốn lừa tiền đúng không? Tốt nhất là cút xa ra một chút! Nể tình phần tình cảm giữa bà và mẫu thân của ta, ta có thể tha cho bà một lần!"
"Nếu bà còn có ý nghĩ gì xấu xa, Bạch Hòa Hòa ta sẽ không khách khí đâu!"
Nghe thấy hai chữ "Chu lang", sắc mặt bà ta thay đổi lớn, ngay lập tức khóc càng thảm hơn.
Bà ta ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa đ.ấ.m ngực: "Ông ta là kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Lừa hết tiền của ta còn muốn bán ta và Thiến Thiến cho nhân nha tử."
"Đúng là ta ngu! Nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà làm ra chuyện này!"
"Ta xin lỗi chàng, Bạch ca, là ta có lỗi với chàng."
Dù sao vẫn còn tình nghĩa, ông giúp bà ta đứng dậy, không hề nghiêm khắc trách mắng.
Vẻ mặt ông bình tĩnh, giọng nói trầm ổn như nước: "Đã đến nước này, cuộc sống chắc chắn sẽ không thể tiếp tục. Chúng ta hòa ly đi."
"Căn nhà ở phía Đông cho bà, cũng đừng chê nhỏ. Ta sẽ cho bà thêm năm mươi lượng bạc, bà có thể trồng trọt hoặc làm chút buôn bán, cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói. Coi như cảm ơn những gì bà đã làm trong những năm qua."
"Thiến Thiến vẫn còn là đứa nhỏ, đường đi phía sau còn dài. Tiền học cho con bé, ta sẽ cùng Hòa Hòa đưa cho phu tử."
"Bà và ta đã đi đến hồi kết, chia tay từ đây. Chúc mọi điều tốt đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro