Chương 11
Đoàn Đoàn Viên
2025-02-28 08:00:09
Hiện giờ đã đến giữa trưa.
Ta mang theo năm trăm lượng đã gom góp được, quấn chặt trong áo choàng, một mình nhanh chóng đến miếu Thành Hoàng.
Một bóng đen chợt xuất hiện trước mặt ta: "Ha ha! Thật là một kẻ ngu ngốc, lại tự đưa mình đến cửa. Vậy thì xuống dưới đất làm bạn cùng phụ thân ngươi đi!"
Nói xong, ông ta từng bước tiến lại gần, giơ tay định đánh ta ngất.
"Thật sao?" Ta mở áo choàng, nín thở, đảo tay ném một ít bột phấn vào mặt ông ta. Nhân lúc ông ta phân tâm, ta đá thẳng vào bụng của ông ta.
Ông ta dường như không ngờ đến cảnh này, bị ta đá ngã xuống đất.
Lục Minh từ phía sau lặng lẽ đến gần, dùng dây thừng buộc chặt lại.
Lục thúc thúc cũng cùng với các bộ khoái kịp thời đuổi đến, trói chặt tên tặc tử.
Ta tiến lên kéo khăn che mặt của ông ta ra, một vết sẹo hiện ra trước mắt.
Quả thật là ông ta.
Lục thúc thúc nhận ra ông ta là tên tội phạm bị triều đình truy nã, lập tức ra lệnh cho mọi người đưa ông ta về nha môn, nghiêm hình tra tấn.
Phải ép hỏi ra nơi ở của phụ thân ta.
Cả đêm ta hồn xiêu phách lạc, trở mình không yên, luôn mơ thấy phụ thân cả người đầy m.á.u kêu cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kiếp trước ta đã mất phụ thân một lần, kiếp này còn chưa kịp báo đáp ông, ông nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Lục Minh cuộn chăn lại, vẫn luôn ở bên ta, nhẹ nhàng an ủi: "Hòa Hòa, đừng sợ. Nàng có tin không, ngày mai rồi Bạch thúc sẽ trở về. Vẫn nguyên vẹn, bình an xuất hiện trước mặt nàng."
Trong tiếng an ủi của hắn, ta khóc nức nở rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi ta mở mắt.
Quả nhiên thấy được phụ thân ta.
Nhưng sao mặt của ông lại đen như vậy, Lục Minh thì mặt mày trắng bệch.
Ta bật dậy, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Minh cắn một cái thật mạnh.
"Đau đau đau, Hòa Hòa." Hắn nhăn mặt nhưng cũng không đẩy ta ra.
Phụ thân đứng chắp tay sau lưng, liếc Lục Minh một cái, sắc mặt có chút mệt mỏi: "Phụ thân không sao. Lần này chỉ là vô tình trúng phải thuốc mê của tên mặt sẹo kia thôi. Lần này ông ta thiếu bạc, cũng không làm hại phụ thân."
"Triều đình đã ra lệnh, trước tiên giam vào ngục, sau thu sẽ hỏi trảm. Hòa Hòa không cần phải sợ."
Ta thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi."
Phụ thân ngồi xuống, nhìn về phía Lục Minh: "Sắp thi quan rồi, ngươi còn không mau đi ôn tập, đợi ở đây làm gì?"
Lục Minh ngẩn người, phản ứng lại sau đó chào ta rồi rời đi.
Mỗi bước mỗi xa
Phụ thân nhìn ta chăm chú, nhấp một ngụm trà: "Con cũng thật là, biết con tiến bộ rất nhanh, lần này phụ thân làm con sợ rồi, mau nghỉ ngơi cho tốt."
Ta mang theo năm trăm lượng đã gom góp được, quấn chặt trong áo choàng, một mình nhanh chóng đến miếu Thành Hoàng.
Một bóng đen chợt xuất hiện trước mặt ta: "Ha ha! Thật là một kẻ ngu ngốc, lại tự đưa mình đến cửa. Vậy thì xuống dưới đất làm bạn cùng phụ thân ngươi đi!"
Nói xong, ông ta từng bước tiến lại gần, giơ tay định đánh ta ngất.
"Thật sao?" Ta mở áo choàng, nín thở, đảo tay ném một ít bột phấn vào mặt ông ta. Nhân lúc ông ta phân tâm, ta đá thẳng vào bụng của ông ta.
Ông ta dường như không ngờ đến cảnh này, bị ta đá ngã xuống đất.
Lục Minh từ phía sau lặng lẽ đến gần, dùng dây thừng buộc chặt lại.
Lục thúc thúc cũng cùng với các bộ khoái kịp thời đuổi đến, trói chặt tên tặc tử.
Ta tiến lên kéo khăn che mặt của ông ta ra, một vết sẹo hiện ra trước mắt.
Quả thật là ông ta.
Lục thúc thúc nhận ra ông ta là tên tội phạm bị triều đình truy nã, lập tức ra lệnh cho mọi người đưa ông ta về nha môn, nghiêm hình tra tấn.
Phải ép hỏi ra nơi ở của phụ thân ta.
Cả đêm ta hồn xiêu phách lạc, trở mình không yên, luôn mơ thấy phụ thân cả người đầy m.á.u kêu cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kiếp trước ta đã mất phụ thân một lần, kiếp này còn chưa kịp báo đáp ông, ông nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Lục Minh cuộn chăn lại, vẫn luôn ở bên ta, nhẹ nhàng an ủi: "Hòa Hòa, đừng sợ. Nàng có tin không, ngày mai rồi Bạch thúc sẽ trở về. Vẫn nguyên vẹn, bình an xuất hiện trước mặt nàng."
Trong tiếng an ủi của hắn, ta khóc nức nở rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi ta mở mắt.
Quả nhiên thấy được phụ thân ta.
Nhưng sao mặt của ông lại đen như vậy, Lục Minh thì mặt mày trắng bệch.
Ta bật dậy, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Minh cắn một cái thật mạnh.
"Đau đau đau, Hòa Hòa." Hắn nhăn mặt nhưng cũng không đẩy ta ra.
Phụ thân đứng chắp tay sau lưng, liếc Lục Minh một cái, sắc mặt có chút mệt mỏi: "Phụ thân không sao. Lần này chỉ là vô tình trúng phải thuốc mê của tên mặt sẹo kia thôi. Lần này ông ta thiếu bạc, cũng không làm hại phụ thân."
"Triều đình đã ra lệnh, trước tiên giam vào ngục, sau thu sẽ hỏi trảm. Hòa Hòa không cần phải sợ."
Ta thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi."
Phụ thân ngồi xuống, nhìn về phía Lục Minh: "Sắp thi quan rồi, ngươi còn không mau đi ôn tập, đợi ở đây làm gì?"
Lục Minh ngẩn người, phản ứng lại sau đó chào ta rồi rời đi.
Mỗi bước mỗi xa
Phụ thân nhìn ta chăm chú, nhấp một ngụm trà: "Con cũng thật là, biết con tiến bộ rất nhanh, lần này phụ thân làm con sợ rồi, mau nghỉ ngơi cho tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro