Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái
Chương 19
Đang cập nhật
2025-03-19 14:15:29
"Chỉ còn một bước nữa, các ngươi đã có thể bên nhau trọn đời rồi."
Nguyên Chiêu đứng dậy, cười điên cuồng.
"Vừa rồi khi ngươi giao đấu với thống lĩnh cấm quân, nàng đã trúng độc, ta không cho nàng giải dược.”
“Tạ Ngọc Trần, ngươi vẫn đến muộn một bước."
Trong Điện Thê Ngô.
Tạ Ngọc Trần ngồi trên giường cạnh cửa sổ.
Giáp trên người hắn vẫn chưa cởi ra, dính đầy máu.
Có m.á.u của thống lĩnh cấm quân, có m.á.u của Nguyên Chiêu, cũng có m.á.u của chính hắn.
Tạ Ngọc Trần đặt tay lên giường, từng chút từng chút một vuốt ve nơi Nguyên Minh Nguyệt từng sống.
Trong đầu hắn toàn là hình ảnh đêm hôm đó.
Nguyên Minh Nguyệt sẽ không bao giờ biết, lúc đó trong lòng Tạ Ngọc Trần đang nghĩ gì.
Lúc đó, Tạ Ngọc Trần nhìn Nguyên Minh Nguyệt đang bước về phía mình.
Ánh trăng che giấu hoàn hảo vẻ thất thần của hắn.
Nàng không mang giày, chân trần bước đi trên mặt đất phủ đầy ánh trăng.
Váy áo mềm mại bay phấp theo bước chân của nàng.
Mắt cá chân thon thả nhấc lên, mũi chân nhẹ nhàng đặt xuống đất, lại khiến lòng hắn như có sấm sét vang trời.
Tạ Ngọc Trần bỗng nhiên cảm thấy.
Đôi tay này của hắn không nên cầm kiếm, cũng không nên cầm bút.
Mà nên nắm tay nàng, ôm eo nàng.
Cho nên, Tạ Ngọc Trần thật sự làm như vậy.
Mặc dù hắn đã sớm nhìn thấu mục đích của Nguyên Minh Nguyệt, nhưng hắn vẫn giả vờ bị mị dược khống chế.
Lúc đó, Nguyên Minh Nguyệt như con mèo nhỏ lẩm bẩm: "Tạ Ngọc Trần, nói chàng nhớ ta đi.”
“Nói chàng yêu ta đi."
Nhưng hắn không nói ra những lời này như nàng mong muốn.
Chỉ vì hắn biết rõ ràng kết cục của mình.
Ngoại trừ báo thù, chỉ có con đường chết.
Nếu đã như vậy, hà tất phải làm lỡ nàng?
Nhưng hiện tại, Tạ Ngọc Trần không nhịn được mở miệng: "Nguyên Minh Nguyệt, ta nhớ nàng."
Những hình ảnh ân ái đó đột nhiên biến mất.
Trước mắt hắn, chỉ có Điện Thê Ngô trống không, ánh trăng lạnh lẽo như băng.
Tuy nhiên, ngay sau đó, có tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ trong góc.
Ngọn nến trong tay người đó chiếu sáng một góc của Điện Thê Ngô.
Chỉ thấy, Nguyên Minh Nguyệt uyển chuyển bước về phía hắn.
"Tạ Ngọc Trần, ta cũng nhớ chàng."
"Nàng là giấc mơ, ta biết." Tạ Ngọc Trần cười khổ nói.
Người phụ nữ trước mặt giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt Tạ Ngọc Trần, lại đến sống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi hắn.
Tạ Ngọc Trần đột nhiên mở to mắt.
Đầu ngón tay ấm áp, sao có thể là giấc mơ?
"Minh Nguyệt!"
Tạ Ngọc Trần đột nhiên đứng dậy, muốn ôm nàng vào lòng.
Nhưng lại kiêng kị vết m.á.u trên áo giáp, cứng rắn dừng lại, chỉ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nàng.
Nguyên Minh Nguyệt khẽ cong khóe môi: "Ta vẫn thích nghe chàng gọi ta là Tạ phu nhân hơn."
Ngoài cửa sổ hé mở, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm.
Ánh trăng mờ ảo bao phủ lên người Tạ Ngọc Trần và Nguyên Minh Nguyệt.
Lúc này, bọn họ là đôi tình nhân yêu nhau nhất trên đời.
Khổ đau đã tận, cuối cùng chỉ còn lại ngọt ngào.
[Ngoại Truyện - Nguyên Chiêu]
"Nàng c.h.ế.t rồi."
Lúc Nguyên Chiêu nói ra câu này.
Nỗi đau thương mà Tạ Ngọc Trần lộ ra trong nháy mắt, khiến Nguyên Chiêu nhìn mà thấy hả hê trong lòng.
Đây có tính là lừa gạt không?
Chắc là không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù sao Nguyên Minh Nguyệt cũng thật sự trúng độc, cũng thật sự đau đớn vô cùng.
Nhưng chỉ có một điểm, Nguyên Chiêu thật sự đã lừa Tạ Ngọc Trần.
Đó là lúc Nguyên Minh Nguyệt đau đến mức ngất đi.
Hắn ta không khống chế được mà bước đến gần nàng, giơ tay lên đặt lên cổ nàng, rồi từ từ khép năm ngón tay lại.
Sau đó, Nguyên Chiêu cúi đầu, áp sát vào môi Nguyên Minh Nguyệt.
Hắn từng khao khát đôi môi này trăm lần, ngàn lần trong những đêm một mình.
Nhưng ngay khi sắp chạm vào, Nguyên Chiêu dừng lại.
Cuối cùng, hắn ta hơi nghiêng đầu, chỉ hôn lên má Nguyên Minh Nguyệt.
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c của binh lính vang lên bên ngoài Điện Bàn Long.
Nhưng Nguyên Chiêu như không nghe thấy, chỉ lặng lẽ nhìn Nguyên Minh Nguyệt.
...
Năm Nguyên Chiêu sinh ra, trong cung đã có năm hoàng tử.
Hắn không phải là người được phụ hoàng yêu thích nhất, thậm chí, phụ hoàng còn không nhớ nổi tên hắn.
Phụ hoàng gọi hắn là Nguyên Lam.
Nhưng đó là tên của ngũ hoàng huynh.
Nhưng Nguyên Chiêu vẫn cười đáp lại.
Bởi vì tay mẫu phi hắn đang hung hăng véo vào thịt hắn ở nơi người khác không nhìn thấy.
Sau đó, trong hậu cung sóng gió nổi lên.
Tứ hoàng huynh mất vì bệnh, ngũ hoàng huynh c.h.ế.t đuối, còn có hai hoàng tử vừa chào đời cũng không thoát nạn.
Chỉ trong một đêm, Nguyên Chiêu trở thành hoàng tử duy nhất của phụ hoàng.
Vì vậy hắn ta bắt đầu được coi trọng.
Mỗi ngày phải đọc sách đến tận khuya, không được chơi với bạn, càng không thể ăn món mình thích quá năm miếng.
"Tại sao?" Nguyên Chiêu hỏi.
Phụ hoàng mặt không cảm xúc trả lời: "Một khi ăn quá năm miếng, sẽ bị người khác đoán trúng sở thích của con, đến lúc đó sẽ có người hạ độc vào thức ăn."
Sau đó, một công chúa được nuôi dưỡng bên ngoài cung được đón về Thượng Kinh.
Nguyên Chiêu vốn không có hứng thú với vị hoàng tỷ chưa từng gặp mặt này.
Cho đến ngày hôm đó, hắn bắt gặp vị hoàng tỷ đó đang trốn trong góc ăn vụng kẹo hồ lô.
Thấy Nguyên Chiêu nhìn chằm chằm, Nguyên Minh Nguyệt ngẩn người.
Lại hỏi: "Ngươi muốn ăn không? Rất ngon, ta cố ý mua ở tiệm làm không chua, cho ngươi nếm thử."
Thứ trong tay Nguyên Minh Nguyệt trông rất rẻ tiền.
Nhưng không hiểu sao, Nguyên Chiêu thật sự muốn nếm thử.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ăn một viên, hai viên, cho đến viên thứ năm.
Hắn không ăn nữa.
"Ngươi không thích sao?" Nguyên Minh Nguyệt hỏi.
"Không phải." Nguyên Chiêu lắc đầu. "Ta rất thích."
"Thích thì cứ ăn đi!"
Nguyên Minh Nguyệt lại đưa xiên kẹo khác cho hắn: "Không sao, ngươi đừng tiếc, ngày mai ta lại lén ra ngoài, đến lúc đó sẽ mua về cho ngươi."
"Đời người ngắn ngủi, phải kịp thời hưởng lạc, một vị ca ca đã nói với ta như thế đấy.”
“Nếu thích, thì cứ ăn nhiều một chút, những thứ này đều cho ngươi cả."
...
Nguyên Chiêu đã sớm quên mất tình cảm của mình đối với Nguyên Minh Nguyệt bắt đầu thay đổi từ khi nào.
Chỉ nhớ đêm nào đó năm hắn thành niên.
Hắn tỉnh giấc giữa đêm, mới phát hiện mình lại mơ thấy Nguyên Minh Nguyệt.
Sau đó, phụ hoàng băng hà.
Giữa Nguyên Minh Nguyệt và hoàng vị, hắn đã chọn cái sau, bất chấp hy sinh Nguyên Minh Nguyệt cũng nhất định phải đạt được mục đích.
Đây là điều mẫu phi đã dạy hắn năm đó khi hại c.h.ế.t tứ hoàng huynh và ngũ hoàng huynh.
Hồi tưởng lại.
Nguyên Chiêu mở bình bạch ngọc, lấy ra viên giải dược duy nhất trên đời.
Hắn cẩn thận hòa tan giải dược với nước, rồi đút vào miệng Nguyên Minh Nguyệt.
"Những gì ngươi muốn, ta đều cho ngươi.”
“Nguyên Minh Nguyệt, chỉ cần ngươi đừng quên ta là được."
(Hết)
Nguyên Chiêu đứng dậy, cười điên cuồng.
"Vừa rồi khi ngươi giao đấu với thống lĩnh cấm quân, nàng đã trúng độc, ta không cho nàng giải dược.”
“Tạ Ngọc Trần, ngươi vẫn đến muộn một bước."
Trong Điện Thê Ngô.
Tạ Ngọc Trần ngồi trên giường cạnh cửa sổ.
Giáp trên người hắn vẫn chưa cởi ra, dính đầy máu.
Có m.á.u của thống lĩnh cấm quân, có m.á.u của Nguyên Chiêu, cũng có m.á.u của chính hắn.
Tạ Ngọc Trần đặt tay lên giường, từng chút từng chút một vuốt ve nơi Nguyên Minh Nguyệt từng sống.
Trong đầu hắn toàn là hình ảnh đêm hôm đó.
Nguyên Minh Nguyệt sẽ không bao giờ biết, lúc đó trong lòng Tạ Ngọc Trần đang nghĩ gì.
Lúc đó, Tạ Ngọc Trần nhìn Nguyên Minh Nguyệt đang bước về phía mình.
Ánh trăng che giấu hoàn hảo vẻ thất thần của hắn.
Nàng không mang giày, chân trần bước đi trên mặt đất phủ đầy ánh trăng.
Váy áo mềm mại bay phấp theo bước chân của nàng.
Mắt cá chân thon thả nhấc lên, mũi chân nhẹ nhàng đặt xuống đất, lại khiến lòng hắn như có sấm sét vang trời.
Tạ Ngọc Trần bỗng nhiên cảm thấy.
Đôi tay này của hắn không nên cầm kiếm, cũng không nên cầm bút.
Mà nên nắm tay nàng, ôm eo nàng.
Cho nên, Tạ Ngọc Trần thật sự làm như vậy.
Mặc dù hắn đã sớm nhìn thấu mục đích của Nguyên Minh Nguyệt, nhưng hắn vẫn giả vờ bị mị dược khống chế.
Lúc đó, Nguyên Minh Nguyệt như con mèo nhỏ lẩm bẩm: "Tạ Ngọc Trần, nói chàng nhớ ta đi.”
“Nói chàng yêu ta đi."
Nhưng hắn không nói ra những lời này như nàng mong muốn.
Chỉ vì hắn biết rõ ràng kết cục của mình.
Ngoại trừ báo thù, chỉ có con đường chết.
Nếu đã như vậy, hà tất phải làm lỡ nàng?
Nhưng hiện tại, Tạ Ngọc Trần không nhịn được mở miệng: "Nguyên Minh Nguyệt, ta nhớ nàng."
Những hình ảnh ân ái đó đột nhiên biến mất.
Trước mắt hắn, chỉ có Điện Thê Ngô trống không, ánh trăng lạnh lẽo như băng.
Tuy nhiên, ngay sau đó, có tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ trong góc.
Ngọn nến trong tay người đó chiếu sáng một góc của Điện Thê Ngô.
Chỉ thấy, Nguyên Minh Nguyệt uyển chuyển bước về phía hắn.
"Tạ Ngọc Trần, ta cũng nhớ chàng."
"Nàng là giấc mơ, ta biết." Tạ Ngọc Trần cười khổ nói.
Người phụ nữ trước mặt giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt Tạ Ngọc Trần, lại đến sống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi hắn.
Tạ Ngọc Trần đột nhiên mở to mắt.
Đầu ngón tay ấm áp, sao có thể là giấc mơ?
"Minh Nguyệt!"
Tạ Ngọc Trần đột nhiên đứng dậy, muốn ôm nàng vào lòng.
Nhưng lại kiêng kị vết m.á.u trên áo giáp, cứng rắn dừng lại, chỉ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nàng.
Nguyên Minh Nguyệt khẽ cong khóe môi: "Ta vẫn thích nghe chàng gọi ta là Tạ phu nhân hơn."
Ngoài cửa sổ hé mở, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm.
Ánh trăng mờ ảo bao phủ lên người Tạ Ngọc Trần và Nguyên Minh Nguyệt.
Lúc này, bọn họ là đôi tình nhân yêu nhau nhất trên đời.
Khổ đau đã tận, cuối cùng chỉ còn lại ngọt ngào.
[Ngoại Truyện - Nguyên Chiêu]
"Nàng c.h.ế.t rồi."
Lúc Nguyên Chiêu nói ra câu này.
Nỗi đau thương mà Tạ Ngọc Trần lộ ra trong nháy mắt, khiến Nguyên Chiêu nhìn mà thấy hả hê trong lòng.
Đây có tính là lừa gạt không?
Chắc là không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù sao Nguyên Minh Nguyệt cũng thật sự trúng độc, cũng thật sự đau đớn vô cùng.
Nhưng chỉ có một điểm, Nguyên Chiêu thật sự đã lừa Tạ Ngọc Trần.
Đó là lúc Nguyên Minh Nguyệt đau đến mức ngất đi.
Hắn ta không khống chế được mà bước đến gần nàng, giơ tay lên đặt lên cổ nàng, rồi từ từ khép năm ngón tay lại.
Sau đó, Nguyên Chiêu cúi đầu, áp sát vào môi Nguyên Minh Nguyệt.
Hắn từng khao khát đôi môi này trăm lần, ngàn lần trong những đêm một mình.
Nhưng ngay khi sắp chạm vào, Nguyên Chiêu dừng lại.
Cuối cùng, hắn ta hơi nghiêng đầu, chỉ hôn lên má Nguyên Minh Nguyệt.
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c của binh lính vang lên bên ngoài Điện Bàn Long.
Nhưng Nguyên Chiêu như không nghe thấy, chỉ lặng lẽ nhìn Nguyên Minh Nguyệt.
...
Năm Nguyên Chiêu sinh ra, trong cung đã có năm hoàng tử.
Hắn không phải là người được phụ hoàng yêu thích nhất, thậm chí, phụ hoàng còn không nhớ nổi tên hắn.
Phụ hoàng gọi hắn là Nguyên Lam.
Nhưng đó là tên của ngũ hoàng huynh.
Nhưng Nguyên Chiêu vẫn cười đáp lại.
Bởi vì tay mẫu phi hắn đang hung hăng véo vào thịt hắn ở nơi người khác không nhìn thấy.
Sau đó, trong hậu cung sóng gió nổi lên.
Tứ hoàng huynh mất vì bệnh, ngũ hoàng huynh c.h.ế.t đuối, còn có hai hoàng tử vừa chào đời cũng không thoát nạn.
Chỉ trong một đêm, Nguyên Chiêu trở thành hoàng tử duy nhất của phụ hoàng.
Vì vậy hắn ta bắt đầu được coi trọng.
Mỗi ngày phải đọc sách đến tận khuya, không được chơi với bạn, càng không thể ăn món mình thích quá năm miếng.
"Tại sao?" Nguyên Chiêu hỏi.
Phụ hoàng mặt không cảm xúc trả lời: "Một khi ăn quá năm miếng, sẽ bị người khác đoán trúng sở thích của con, đến lúc đó sẽ có người hạ độc vào thức ăn."
Sau đó, một công chúa được nuôi dưỡng bên ngoài cung được đón về Thượng Kinh.
Nguyên Chiêu vốn không có hứng thú với vị hoàng tỷ chưa từng gặp mặt này.
Cho đến ngày hôm đó, hắn bắt gặp vị hoàng tỷ đó đang trốn trong góc ăn vụng kẹo hồ lô.
Thấy Nguyên Chiêu nhìn chằm chằm, Nguyên Minh Nguyệt ngẩn người.
Lại hỏi: "Ngươi muốn ăn không? Rất ngon, ta cố ý mua ở tiệm làm không chua, cho ngươi nếm thử."
Thứ trong tay Nguyên Minh Nguyệt trông rất rẻ tiền.
Nhưng không hiểu sao, Nguyên Chiêu thật sự muốn nếm thử.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ăn một viên, hai viên, cho đến viên thứ năm.
Hắn không ăn nữa.
"Ngươi không thích sao?" Nguyên Minh Nguyệt hỏi.
"Không phải." Nguyên Chiêu lắc đầu. "Ta rất thích."
"Thích thì cứ ăn đi!"
Nguyên Minh Nguyệt lại đưa xiên kẹo khác cho hắn: "Không sao, ngươi đừng tiếc, ngày mai ta lại lén ra ngoài, đến lúc đó sẽ mua về cho ngươi."
"Đời người ngắn ngủi, phải kịp thời hưởng lạc, một vị ca ca đã nói với ta như thế đấy.”
“Nếu thích, thì cứ ăn nhiều một chút, những thứ này đều cho ngươi cả."
...
Nguyên Chiêu đã sớm quên mất tình cảm của mình đối với Nguyên Minh Nguyệt bắt đầu thay đổi từ khi nào.
Chỉ nhớ đêm nào đó năm hắn thành niên.
Hắn tỉnh giấc giữa đêm, mới phát hiện mình lại mơ thấy Nguyên Minh Nguyệt.
Sau đó, phụ hoàng băng hà.
Giữa Nguyên Minh Nguyệt và hoàng vị, hắn đã chọn cái sau, bất chấp hy sinh Nguyên Minh Nguyệt cũng nhất định phải đạt được mục đích.
Đây là điều mẫu phi đã dạy hắn năm đó khi hại c.h.ế.t tứ hoàng huynh và ngũ hoàng huynh.
Hồi tưởng lại.
Nguyên Chiêu mở bình bạch ngọc, lấy ra viên giải dược duy nhất trên đời.
Hắn cẩn thận hòa tan giải dược với nước, rồi đút vào miệng Nguyên Minh Nguyệt.
"Những gì ngươi muốn, ta đều cho ngươi.”
“Nguyên Minh Nguyệt, chỉ cần ngươi đừng quên ta là được."
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro