Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái
Chương 18
Đang cập nhật
2025-03-19 14:15:29
"Tạ tướng quân."
Thiếu niên vẫn luôn đứng trong góc chắp tay với Tạ Ngọc Trần: "Tại hạ là Tần Diễm, gia phụ là Vĩnh Vũ hầu Tần Phong, có giao tình với Tạ Thận tướng quân."
Tạ Ngọc Trần gấp bức thư lại, cẩn thận cất vào trong lòng.
"Ta biết.”
“Di vật của phụ thân ta, là do Tần hầu gia vận chuyển về."
"Ngay từ lúc xảy ra loạn Vinh Vương, Công chúa Minh Nguyệt đã tìm đến ta, muốn ta giúp đỡ lấy trộm hổ phù của gia phụ."
Tần Diễm mím môi: "Phụ thân ta xưa nay nghiêm khắc, lại càng không cho phép ta đến gần thư phòng của ông ấy, ta do dự mấy ngày cũng không lấy được.”
“Sau đó..."
Vừa nói, Tần Diễm xòe năm ngón tay, để lộ mũi tên gãy trong tay.
"Phụ thân ta nói, năm đó ông ấy cùng Tạ Thận tướng quân ra trận, bị địch quân tập kích, là Tạ Thận tướng quân đã đỡ mũi tên độc thay ông ấy, ông ấy mới giữ được mạng.”
“Ông ấy bảo ta giao hổ phù cho ngài, còn bảo ta chuyển lời giúp ông ấy rằng..."
Tần Diễm bước đến trước mặt Tạ Ngọc Trần, quỳ một gối xuống, ánh mắt kiên định.
"Vĩnh Vũ hầu phủ, nghe theo sự điều khiển của Nhiếp chính vương."
Mùa đông qua đi, mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh.
Tạ Ngọc Trần cùng Thẩm Yến, Tần Diễm suất lĩnh binh mã hành quân ngàn dặm, thẳng đến Thượng Kinh.
Mặt khác, Vĩnh Vũ hầu nhận được tin tức trước, đã sớm vào cung.
Sau đó, khi Tạ Ngọc Trần dẫn binh đến cửa cung, phối hợp trong ngoài với Vĩnh Vũ hầu, mở toang cửa cung.
Thống lĩnh cấm quân dẫn theo số cấm quân còn lại chặn trước Điện Bàn Long.
"Tạ Ngọc Trần, phụ thân ngươi bảo vệ đất nước, ngươi lại tạo phản!"
Tạ Ngọc Trần đeo trường thương sau lưng: "Phụ thân ta? Ngươi còn dám nhắc đến phụ thân ta."
Sau vài hiệp giao chiến.
Tạ Ngọc Trần chĩa trường thương vào chân phải của thống lĩnh cấm quân, buộc hắn quỳ một gối xuống.
Thống lĩnh gầm lên: "Đây là mưu phản!"
"Ta mưu phản thì đã sao?"
Tạ Ngọc Trần giơ chân đạp vào n.g.ự.c hắn, thừa dịp hắn không đề phòng, đ.â.m trường thương vào n.g.ự.c hắn.
"Hoàng vị này, kẻ tham sống sợ c.h.ế.t như Nguyên gia còn ngồi được, Tạ gia ta anh dũng thiện chiến, tại sao lại không ngồi được?"
Tạ Ngọc Trần c.h.é.m g.i.ế.c mở đường m.á.u giữa cấm quân, bước vào Điện Bàn Long, cả người đầy máu.
Cung nữ, thái giám đã sớm chạy trốn không còn bóng dáng.
Chỉ còn lại Nguyên Chiêu một mình ngồi trên cao.
Tạ Ngọc Trần vung trường thương chỉ vào Nguyên Chiêu: "Nàng ấy đâu?"
Nguyên Chiêu không trả lời câu hỏi của hắn.
Mà giơ tay lên, để lộ chiếc lọ thuốc bằng bạch ngọc trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn chậm rãi mở miệng: "Vì để loại bỏ ngươi, phụ hoàng ta đã cho nàng uống thuốc kịch độc.”
“Đáng lẽ nàng phải dùng cái c.h.ế.t của ngươi để đổi lấy bình giải dược này, nhưng nàng lại vì ngươi mà lừa gạt ta."
...
Ngay từ đầu, Nguyên Minh Nguyệt đã không định g.i.ế.c Tạ Ngọc Trần.
Nàng đã sớm lên kế hoạch cho mọi thứ trong lòng, giả vờ hợp tác với Nguyên Chiêu, lấy thân dụ Tạ Ngọc Trần vào tròng.
"Tạ Ngọc Trần có binh mã riêng ở Thượng Kinh, chúng ta không dễ ra tay, hơn nữa hắn đa nghi, càng khó hơn, chi bằng tìm lý do lừa hắn đến Nam Cảnh, để hắn mất cảnh giác."
Lúc đó, Nguyên Minh Nguyệt bày mưu tính kế cho Nguyên Chiêu.
Nàng biết Nguyên Chiêu nghi ngờ, liền chủ động đề nghị Tào Nội thị cùng một đám tâm phúc của Nguyên Chiêu đi Nam Cảnh cùng nàng.
"Nếu bị Tạ Ngọc Trần phát hiện thì sao?" Nguyên Chiêu hỏi.
"Dân gian có kỹ thuật làm mặt nạ da người, có thể để Tào Nội thị đeo mặt nạ, ẩn náu giữa các tướng sĩ, đợi ta thành công, sẽ để hắn đích thân cho Tạ Ngọc Trần uống thuốc độc."
Giọng điệu của Nguyên Minh Nguyệt kiên định, Nguyên Chiêu liền thật sự tin tưởng.
Hơn nữa hắn không cho rằng trên đời này sẽ có người yêu người khác đến mức bằng lòng hy sinh tính mạng của mình.
Vì vậy dù thế nào Nguyên Chiêu cũng không ngờ tới.
Nguyên Minh Nguyệt lại lừa hắn.
Ở Nam Cảnh, Nguyên Minh Nguyệt nói trước kế hoạch cho Thẩm Yến, diễn kịch với Thẩm Yến, để hắn giả vờ bị bắt.
Lúc đó, Thẩm Yến hỏi: "Tại sao không thể nói cho A Trần?"
"Bởi vì ta không chắc, mình có thể sống sót hay không." Nguyên Minh Nguyệt thành thật trả lời.
Nếu cuối cùng nàng thật sự chết, vậy thì để Tạ Ngọc Trần hận nàng đi.
Cũng không sao.
Sau đó, Nguyên Minh Nguyệt lén đổi thuốc độc mà Tào Nội thị chuẩn bị.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Nhân lúc Tào Nội thị mất cảnh giác.
Thẩm Yến xông vào, đổ thuốc độc thật sự cho Tào Nội thị uống.
"Nàng vốn có thể cao chạy xa bay cùng ngươi, muốn trách, chỉ có thể trách nàng quá mềm lòng."
Trên mặt Nguyên Chiêu mang theo nụ cười đắc ý.
Trong toàn bộ kế hoạch, Nguyên Chiêu đều từng bước làm theo lời Nguyên Minh Nguyệt.
Chỉ có một việc, Nguyên Minh Nguyệt không biết.
Đó là Tào Nội thị cứ cách hai ngày sẽ gửi một bức thư về Thượng Kinh.
Ở cuối thư, hắn còn vẽ thêm một đóa hồng mai.
Vì vậy, khi Nguyên Chiêu nhận được bức thư không có vẽ hồng mai đó.
Hắn liền biết, có biến.
Nguyên Chiêu lập tức bắt Thu Họa và An Ninh lại, rồi sai người cưỡi ngựa nhanh chóng đưa tin đến Nam Cảnh.
Bởi vì hắn biết, Nguyên Minh Nguyệt sẽ không bỏ mặc bọn họ.
Giống như năm đó Nguyên Minh Nguyệt đã không bỏ mặc hắn vậy.
Thiếu niên vẫn luôn đứng trong góc chắp tay với Tạ Ngọc Trần: "Tại hạ là Tần Diễm, gia phụ là Vĩnh Vũ hầu Tần Phong, có giao tình với Tạ Thận tướng quân."
Tạ Ngọc Trần gấp bức thư lại, cẩn thận cất vào trong lòng.
"Ta biết.”
“Di vật của phụ thân ta, là do Tần hầu gia vận chuyển về."
"Ngay từ lúc xảy ra loạn Vinh Vương, Công chúa Minh Nguyệt đã tìm đến ta, muốn ta giúp đỡ lấy trộm hổ phù của gia phụ."
Tần Diễm mím môi: "Phụ thân ta xưa nay nghiêm khắc, lại càng không cho phép ta đến gần thư phòng của ông ấy, ta do dự mấy ngày cũng không lấy được.”
“Sau đó..."
Vừa nói, Tần Diễm xòe năm ngón tay, để lộ mũi tên gãy trong tay.
"Phụ thân ta nói, năm đó ông ấy cùng Tạ Thận tướng quân ra trận, bị địch quân tập kích, là Tạ Thận tướng quân đã đỡ mũi tên độc thay ông ấy, ông ấy mới giữ được mạng.”
“Ông ấy bảo ta giao hổ phù cho ngài, còn bảo ta chuyển lời giúp ông ấy rằng..."
Tần Diễm bước đến trước mặt Tạ Ngọc Trần, quỳ một gối xuống, ánh mắt kiên định.
"Vĩnh Vũ hầu phủ, nghe theo sự điều khiển của Nhiếp chính vương."
Mùa đông qua đi, mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh.
Tạ Ngọc Trần cùng Thẩm Yến, Tần Diễm suất lĩnh binh mã hành quân ngàn dặm, thẳng đến Thượng Kinh.
Mặt khác, Vĩnh Vũ hầu nhận được tin tức trước, đã sớm vào cung.
Sau đó, khi Tạ Ngọc Trần dẫn binh đến cửa cung, phối hợp trong ngoài với Vĩnh Vũ hầu, mở toang cửa cung.
Thống lĩnh cấm quân dẫn theo số cấm quân còn lại chặn trước Điện Bàn Long.
"Tạ Ngọc Trần, phụ thân ngươi bảo vệ đất nước, ngươi lại tạo phản!"
Tạ Ngọc Trần đeo trường thương sau lưng: "Phụ thân ta? Ngươi còn dám nhắc đến phụ thân ta."
Sau vài hiệp giao chiến.
Tạ Ngọc Trần chĩa trường thương vào chân phải của thống lĩnh cấm quân, buộc hắn quỳ một gối xuống.
Thống lĩnh gầm lên: "Đây là mưu phản!"
"Ta mưu phản thì đã sao?"
Tạ Ngọc Trần giơ chân đạp vào n.g.ự.c hắn, thừa dịp hắn không đề phòng, đ.â.m trường thương vào n.g.ự.c hắn.
"Hoàng vị này, kẻ tham sống sợ c.h.ế.t như Nguyên gia còn ngồi được, Tạ gia ta anh dũng thiện chiến, tại sao lại không ngồi được?"
Tạ Ngọc Trần c.h.é.m g.i.ế.c mở đường m.á.u giữa cấm quân, bước vào Điện Bàn Long, cả người đầy máu.
Cung nữ, thái giám đã sớm chạy trốn không còn bóng dáng.
Chỉ còn lại Nguyên Chiêu một mình ngồi trên cao.
Tạ Ngọc Trần vung trường thương chỉ vào Nguyên Chiêu: "Nàng ấy đâu?"
Nguyên Chiêu không trả lời câu hỏi của hắn.
Mà giơ tay lên, để lộ chiếc lọ thuốc bằng bạch ngọc trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn chậm rãi mở miệng: "Vì để loại bỏ ngươi, phụ hoàng ta đã cho nàng uống thuốc kịch độc.”
“Đáng lẽ nàng phải dùng cái c.h.ế.t của ngươi để đổi lấy bình giải dược này, nhưng nàng lại vì ngươi mà lừa gạt ta."
...
Ngay từ đầu, Nguyên Minh Nguyệt đã không định g.i.ế.c Tạ Ngọc Trần.
Nàng đã sớm lên kế hoạch cho mọi thứ trong lòng, giả vờ hợp tác với Nguyên Chiêu, lấy thân dụ Tạ Ngọc Trần vào tròng.
"Tạ Ngọc Trần có binh mã riêng ở Thượng Kinh, chúng ta không dễ ra tay, hơn nữa hắn đa nghi, càng khó hơn, chi bằng tìm lý do lừa hắn đến Nam Cảnh, để hắn mất cảnh giác."
Lúc đó, Nguyên Minh Nguyệt bày mưu tính kế cho Nguyên Chiêu.
Nàng biết Nguyên Chiêu nghi ngờ, liền chủ động đề nghị Tào Nội thị cùng một đám tâm phúc của Nguyên Chiêu đi Nam Cảnh cùng nàng.
"Nếu bị Tạ Ngọc Trần phát hiện thì sao?" Nguyên Chiêu hỏi.
"Dân gian có kỹ thuật làm mặt nạ da người, có thể để Tào Nội thị đeo mặt nạ, ẩn náu giữa các tướng sĩ, đợi ta thành công, sẽ để hắn đích thân cho Tạ Ngọc Trần uống thuốc độc."
Giọng điệu của Nguyên Minh Nguyệt kiên định, Nguyên Chiêu liền thật sự tin tưởng.
Hơn nữa hắn không cho rằng trên đời này sẽ có người yêu người khác đến mức bằng lòng hy sinh tính mạng của mình.
Vì vậy dù thế nào Nguyên Chiêu cũng không ngờ tới.
Nguyên Minh Nguyệt lại lừa hắn.
Ở Nam Cảnh, Nguyên Minh Nguyệt nói trước kế hoạch cho Thẩm Yến, diễn kịch với Thẩm Yến, để hắn giả vờ bị bắt.
Lúc đó, Thẩm Yến hỏi: "Tại sao không thể nói cho A Trần?"
"Bởi vì ta không chắc, mình có thể sống sót hay không." Nguyên Minh Nguyệt thành thật trả lời.
Nếu cuối cùng nàng thật sự chết, vậy thì để Tạ Ngọc Trần hận nàng đi.
Cũng không sao.
Sau đó, Nguyên Minh Nguyệt lén đổi thuốc độc mà Tào Nội thị chuẩn bị.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Nhân lúc Tào Nội thị mất cảnh giác.
Thẩm Yến xông vào, đổ thuốc độc thật sự cho Tào Nội thị uống.
"Nàng vốn có thể cao chạy xa bay cùng ngươi, muốn trách, chỉ có thể trách nàng quá mềm lòng."
Trên mặt Nguyên Chiêu mang theo nụ cười đắc ý.
Trong toàn bộ kế hoạch, Nguyên Chiêu đều từng bước làm theo lời Nguyên Minh Nguyệt.
Chỉ có một việc, Nguyên Minh Nguyệt không biết.
Đó là Tào Nội thị cứ cách hai ngày sẽ gửi một bức thư về Thượng Kinh.
Ở cuối thư, hắn còn vẽ thêm một đóa hồng mai.
Vì vậy, khi Nguyên Chiêu nhận được bức thư không có vẽ hồng mai đó.
Hắn liền biết, có biến.
Nguyên Chiêu lập tức bắt Thu Họa và An Ninh lại, rồi sai người cưỡi ngựa nhanh chóng đưa tin đến Nam Cảnh.
Bởi vì hắn biết, Nguyên Minh Nguyệt sẽ không bỏ mặc bọn họ.
Giống như năm đó Nguyên Minh Nguyệt đã không bỏ mặc hắn vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro