Va Phải Tiên Tôn Phu Quân

Chương 16

Lãm Thành

2025-03-22 10:19:02

22.

Tháng bảy hiếm khi có nhiều mây. Gió lùa qua rặng trúc xua đi chút oi bức. Ta nhớ đến lời của Cố Lương trong ngục hôm ấy, bàn tay bất giác siết lại.

"Tiểu thư, Bội Chân cô cô bên cạnh Hoàng hậu nương nương đến rồi."

Vài tiếng gọi của Vân Xuân kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ.

Hoàng hậu mời ta đến ngắm sen.

Nàng khẽ nâng đóa sen trắng ngần trên đầu ngón tay, mỉm cười nói: "Bản cung thấy ngươi và Hành Chi như đóa sen này vậy. Dù sinh ra từ bùn lầy nhưng vẫn lớn lên rất tốt."

Nàng buông tay, bông sen nhẹ nhàng rơi xuống, khẽ lay động.

"Điện hạ tài trí song toàn, dù là vụ án phức tạp đến đâu cũng đều xử lý thỏa đáng. Nghe nói hai năm trước khi giặc cướp tràn vào kinh thành, chính ca ca đã dâng kế cho Hoàng thượng, dùng mỹ nhân dụ dỗ lũ giặc vào góc tối. Chúng nổi lòng tà dâm, buông bỏ binh khí, cởi y phục, nhờ thế mà bị Long Tương Vệ phục kích, một lưới bắt gọn."

Mạnh Hành Chi lập công vô số, chuyện này chỉ là một thành tích nhỏ trong bao nhiêu mưu lược của hắn. Hắn chưa từng cầu mong ban thưởng, nếu không phải ta nhắc đến, có lẽ Hoàng hậu cũng dần quên mất.

"Nếu không có biến cố, hai đứa vốn nên là thanh mai trúc mã." Ánh mắt nàng thoáng u buồn.

"Người có duyên, ắt sẽ gặp nhau."

Hạt sương đọng trên cánh sen b.ắ.n vào tay ta, ta cau mày, dùng khăn lau sạch. Khâm Thiên Giám đã chọn ngày lành, ba ngày sau sẽ cử hành lễ sắc phong. Hoàng thượng ngồi trên bảo tọa cao cao, ánh mắt tràn ngập vẻ hiền từ. Gió nhẹ lướt qua, khiến ngài khẽ ho vài tiếng, không lớn nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Chính sứ đọc chiếu thư sắc phong, phó sứ dâng kim bảo, bái tế trời đất. Hoàng thượng từ tốn nâng tay, muốn đích thân trao vương miện cho Thái tử. Nhưng đầu ngón tay ngài khẽ run rẩy, dường như ngay cả động tác này cũng phải hao hết sức lực.

Bốn bề yên lặng, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài.

Hôn kỳ giữa ta và Thái tử, được đẩy lên sớm hơn hai ngày. Về đến phủ, bộ triều phục phiền phức trên người khiến ta khó chịu, ta thúc giục Vân Xuân giúp ta thay ra.

"Tin tức đã truyền đi chưa?"

Nàng giúp ta tháo gỡ những món trang sức nặng nề, đáp: "Phía Tây Bắc, giờ này hẳn đã biết rồi."

"Còn trong ngục..."

Vân Xuân điềm tĩnh nói: "Tiểu thư yên tâm, một chữ cũng không lọt vào."

Cửa cung, hành lang, khung cửa sổ đều treo đầy đèn lồng đỏ, dải lụa đỏ.

Ở Tây Bắc, một con tuấn mã đang lao nhanh về phía kinh thành. Đêm trước ngày đại hôn, khi cắt bấc nến, Vân Xuân lén lút vào báo tin. Một nữ tử che khăn voan xanh nhạt, thừa lúc đêm tối, quen đường quen lối lẻn vào Đông Cung.

"Mạnh ca ca, huynh thật sự muốn cưới nàng ta?"

Mạnh Hành Chi giật mình, lập tức đóng chặt cửa: "Niệm Lê, hiện tại cả thành đều đang truy nã muội, muội còn dám quay về? Không sợ mất đầu sao?"

"Mạnh ca ca..." Đơn Niệm Lê bỗng nhiên lao vào lòng hắn, vòng tay ôm chặt lấy eo. Mạnh Hành Chi đẩy nàng ra, chỉnh lại y phục.

"Muội chưa xuất giá, không thể tùy tiện thân cận nam tử thế này."

Đơn Niệm Lê lau nước mắt: "Mạnh ca ca, huynh tin muội đi! Trần Uyển Trân gả cho huynh nhất định là có ý đồ khác! Ngay từ lúc đến Trường An, mục đích của nàng ta đã không hề đơn giản. Huynh đừng để bị nàng ta lừa!"

Mạnh Hành Chi chợt nhớ ra, trầm giọng hỏi: "Dạo này muội trốn ở đâu?"

Đơn Niệm Lê ấp úng không trả lời.

Hắn cau mày: "Một cô nương như muội, một mình bên ngoài đâu thể an toàn? Trước đây Hòa vương có xây một mật thất trong tẩm cung, tạm thời muội có thể ẩn nấp ở đó. Đợi ngày mai ta thành thân với Uyển Trân xong, ta sẽ khuyên nàng ấy giúp muội. Uyển Trân tâm địa lương thiện, nhất định sẽ không lấy mạng muội."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đơn Niệm Lê kinh ngạc nhìn hắn, khó tin hỏi lại: "Mật thất trong tẩm cung? Ca ca muốn muội trốn dưới đó, để nghe huynh và nàng ta hằng đêm sênh ca sao?"

Nàng cười nhạt, nước mắt đảo quanh nơi khóe mắt.

"Ngay cả huynh cũng muốn sỉ nhục muội sao!"

Mạnh Hành Chi nhíu mày: "Không phải... Ta chỉ muốn..."

Đơn Niệm Lê cắn môi, giọt nước mắt rơi xuống.

"Đừng khinh thường ta, ta không phải hạng tầm thường."

"Ta tuyệt đối sẽ không sống tạm bợ, càng không quỳ gối cầu xin kẻ thù. Mối hận giữa ta và nàng ta đã sâu không thấy đáy, dây dưa chồng chất, không cách nào hóa giải. Mạnh ca ca, những gì ta mong muốn, ta nhất định sẽ tự tay giành lấy. Bao gồm cả huynh."

"Muội và nàng ấy nào có thù hận sâu đến thế—"

Đơn Niệm Lê không nghe tiếp, nàng gạt nước mắt, quay người lao nhanh ra khỏi Đông Cung. Nhưng nàng không quay về Tây Bắc.

Ngọn đèn lay lắt, bóng trăng tan rã.

Ta gật đầu, khẽ ngáp một cái.

Thái tử ở Đông Cung, kích động đến mức suýt trắng đêm không ngủ.

Còn trong phủ công chúa, cả một đêm an giấc, tiếng ngáy đều đặn vang lên.

23.

Tiếng trống nhạc vang vọng, phượng quan hà bào rực rỡ, tấm thảm đỏ trải dài đến tận nơi xa không thấy điểm cuối.

Phò mã khóc lóc thương tâm vô cùng.

"Nữ nhi vừa mới trở về, sao đã phải xuất giá rồi?"

Vị võ tướng tóc bạc trắng khóc như một đứa trẻ. Mọi người xung quanh không biết nên khuyên can hay cứ để mặc ông như vậy.

Ta chợt nhớ đến phụ thân nơi quê nhà. Đau lòng phụ mẫu sinh ra ta, nuôi ta khôn lớn, vất vả cực nhọc biết bao nhiêu. Mối thù của song thân, ta nhất định sẽ tự tay báo trả.

Khách khứa ngồi chật cả sảnh, tấu nhạc du dương, lễ bái ba lần, cúi lạy chín cái.

Mãi đến khi trời tối, người đến dự dần dần ra về. Ánh nến lay động, cả thế gian dường như lặng lẽ đi vài phần. Mạnh Hành Chi căng thẳng vén khăn voan lên, đối diện với gương mặt ửng hồng của ta.

Tối nay hắn uống không ít rượu, giờ phút này khuôn mặt còn đỏ hơn cả ta.

Hắn ấp úng đứng dậy: "Ta, ta ngủ dưới nền vậy."

Hắn bị ta kéo lại cổ tay.

"Phu quân, dưới đất lạnh lắm."

Cơn gió đêm thổi qua, vén lên một góc sa mỏng bên cửa sổ, làm vương vấn chút ám muội trong không khí.

"Uyển Trân, nàng… gọi ta…"

Hắn thử thăm dò tiến gần hơn, hơi thở đan xen. Ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn.

"Phu quân."

Những lời còn lại bị chìm lấp trong cơn sóng triều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Va Phải Tiên Tôn Phu Quân

Số ký tự: 0