Chương 15
Lãm Thành
2025-03-22 10:19:02
21.
Hai ngày sau, Vân Xuân trở về bẩm báo rằng người được phái đi đã đuổi kịp Đan Niệm Lê. Nàng ta ngồi trên xe ngựa, người đánh xe hộ tống dường như là binh sĩ Tây Bắc.
Ta dùng nắp chén hớt đi lớp bọt trà, khẽ gật đầu: "Tiếp tục theo dõi."
Mạnh Hành Chi do dự thiếu quyết đoán, ngay cả chuyện Chiêu Thân Vương nuôi tư binh mưu phản cũng có thể tạm gác lại. Nếu không gán cho Đan Niệm Lê tội danh thông đồng với kẻ địch phản quốc, e rằng huynh ấy sẽ không nỡ xuống tay g.i.ế.c nàng ta.
Công chúa hiền hòa nhân hậu, ngày trước đối đãi với gia nhân trong phủ rất tốt. Nhưng Đan Niệm Lê lại hôm nay đánh người này một bạt tai, ngày mai kéo kẻ khác ra ngoài đánh mắng.
Giờ đây, khi nghe tin vị Quận chúa thực sự đã trở về lại còn là người hiểu lý lẽ, trên dưới trong phủ đều tỏ lòng kính trọng ta. Ta hỏi Vân Xuân về phẩm hạnh của bọn họ, cuối cùng chọn ra mấy người lanh lợi, trung thành giữ lại bên cạnh mình.
Gia nô dẫn vào một con ch.ó hoang.
"Tiểu thư, con này được không ạ?"
Nó đói đến mức chỉ còn da bọc xương, bộ lông rối bù, trên người còn có mùi hôi thối từ vết thương hoại tử.
Ta đặt chén trà xuống.
"Nhốt nó vào hậu viện, chỉ cho ăn thịt tươi còn dính máu. Mỗi ngày trước khi cho ăn, nhớ thắp một nén hương."
Hoàng thượng đã bệnh rất nặng rồi. Ngài triệu ta vào cung yết kiến. Ta mặc một bộ xiêm y màu trắng giản dị, không cài trâm vòng, đón lấy chén thuốc từ tay cung nhân bên cạnh, quỳ xuống hầu hạ: "Hoàng cữu."
Ánh mắt ngài hiền từ, vươn tay định chạm vào mặt ta.
"Đứa trẻ này, con chịu khổ rồi."
Ta khẽ lắc đầu, nghiêng mặt tựa vào lòng bàn tay ngài: "Là Trân nhi bất hiếu, không thể sớm ở bên hoàng cữu tận hiếu."
Hoàng thượng cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng đượm vẻ hiền hòa.
"Con lưu lạc chốn dân gian mười tám năm, nói cho cùng cũng là lỗi của hoàng thất. Giờ đây, con có mong muốn gì không? Hoàng cữu đều sẵn lòng ban thưởng cho con."
Ta cẩn thận đặt chén thuốc trở lại khay, nghiêm túc quỳ xuống.
"Trân nhi chỉ cầu chúc hoàng cữu tuổi thọ như tùng xanh, vạn cổ trường xuân. Năm năm tháng tháng, phúc thọ vô biên."
Hoàng thượng long nhan rạng rỡ, bàn tay xoa đầu ta, khen rằng ta chính là phúc khí của ngài. Ngài cúi đầu trầm ngâm một lát, rồi chợt nói: "Nói đến đây, con cũng đã đến tuổi thành thân rồi..."
"Hoàng cữu thận trọng! Trân nhi... Trân nhi đã có người trong lòng rồi." Ta sốt sắng ngắt lời, nhưng nói xong lại nhận ra mình thất thố, vội cúi đầu không dám nhìn.
"Ồ?" Hoàng thượng không trách cứ, chỉ tò mò hỏi: "Là công tử nhà nào vậy?"
Ta do dự hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng thốt ra một cái tên.
"Là Điện hạ..."
Ngài bật cười ha hả: "Sớm đã nghe đồn hai con ở Giang Nam nảy sinh tình ý, trẫm còn tưởng chỉ là lời đồn..."
Hoàng thượng vui mừng quá độ, bất giác ho khan mấy tiếng, Hứa công công bên cạnh thấy vậy vội vàng tiến lên, lo lắng khoác cho ngài một chiếc áo choàng dày, khuyên nhủ ngài nên nghỉ ngơi. Nhưng hoàng thượng nhất quyết không nghe, gắng gượng chống đỡ thân thể ban ra một đạo thánh chỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta được chính thức phong làm Chiêu Ninh Quận chúa.
Ngài mong muốn sớm thấy chúng ta thành thân, quyết định tổ chức lễ sắc phong Thái tử và lễ sắc phong Quận chúa vào cùng một ngày.
Nửa tháng sau, hai người thành thân. Hỷ sự nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung. Lễ bộ bận rộn như bầy ong dệt lưới, bước chân gần như chưa từng dừng lại. Ta không dám quấy rầy quá nhiều, hầu hạ hoàng cữu nghỉ ngơi xong liền lui ra khỏi tiền điện.
Mưa vừa tạnh, trời quang, hơi nóng oi ả của mùa hạ phả vào mặt.
Vừa bước ra, một bóng người đột ngột lao tới khiến ta giật mình. Chóp mũi của Mạnh Hành Chi ươn ướt mồ hôi, trông như vừa vội vàng chạy tới.
Hắn gãi gãi đầu: "Ta... ta nghe nói rồi."
Ta học theo dáng vẻ ma ma dạy, hành lễ một cách nghiêm chỉnh.
"Ca ca."
"Ài~" Hắn vui vẻ đỡ lấy cánh tay ta, "Không cần như thế, chúng ta vẫn như trước đây là được."
Ta hạ tầm mắt, hắn vẫn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta chưa chịu buông.
Nhận ra hành vi thất lễ của mình, hắn vội vàng rụt tay về, căng thẳng giấu ra sau lưng, có chút mất tự nhiên.
"Uyển Trân, ta... ta đưa muội về nhé?"
Ta gật đầu: "Được."
Trong xe ngựa, Mạnh Hành Chi hết nhìn đông lại nhìn tây, bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện.
"Sắp xếp thế này cũng tốt, bản cung coi như đã có trách nhiệm với muội."
Ta mở miệng định giải thích: "Điện hạ, thực ra đêm đó chúng ta..."
"Đêm đó là ta nhất thời nóng vội!" Khuôn mặt Mạnh Hành Chi lập tức đỏ bừng, hắn vội vàng nắm lấy tay ta, chân thành nói: "Uyển Trân, chờ sau khi thành thân, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với muội. Chuyện của hai ta đêm đó tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Ta thì không sao, nhưng không thể để lời đồn hủy hoại danh dự của muội."
Ta siết nhẹ bàn tay hắn, e thẹn gật đầu. Sự mập mờ như hòa vào không khí, chậm rãi lan ra, âm thầm len lỏi. Hắn như bị mê hoặc, giơ tay khẽ vén lọn tóc trước trán ta.
Ánh mắt giao nhau.
Bánh xe nghiến qua một viên đá lồi lõm, xe ngựa hơi chao đảo, hơi thở mát lạnh trên người Mạnh Hành Chi phủ tới, ngày càng gần hơn.
"Điện hạ—"
Ta đưa ngón trỏ lên chặn ngang đôi môi hắn: "Đến nơi rồi."
Xe ngựa dừng lại trước phủ công chúa, Mạnh Hành Chi nhận ra mình thất lễ, vội vàng xin lỗi ta với vẻ áy náy.
Vân Xuân đỡ ta xuống xe. Ta đứng trước cổng phủ, dịu dàng tiễn hắn bằng ánh mắt. Mạnh Hành Chi vén màn xe, vui vẻ vẫy tay chào từ biệt, nụ cười rạng rỡ.
Ta nhẹ nhàng gật đầu, hành lễ đáp lại.
Xoay người bước vào phủ, ý cười dần tan.
Hai ngày sau, Vân Xuân trở về bẩm báo rằng người được phái đi đã đuổi kịp Đan Niệm Lê. Nàng ta ngồi trên xe ngựa, người đánh xe hộ tống dường như là binh sĩ Tây Bắc.
Ta dùng nắp chén hớt đi lớp bọt trà, khẽ gật đầu: "Tiếp tục theo dõi."
Mạnh Hành Chi do dự thiếu quyết đoán, ngay cả chuyện Chiêu Thân Vương nuôi tư binh mưu phản cũng có thể tạm gác lại. Nếu không gán cho Đan Niệm Lê tội danh thông đồng với kẻ địch phản quốc, e rằng huynh ấy sẽ không nỡ xuống tay g.i.ế.c nàng ta.
Công chúa hiền hòa nhân hậu, ngày trước đối đãi với gia nhân trong phủ rất tốt. Nhưng Đan Niệm Lê lại hôm nay đánh người này một bạt tai, ngày mai kéo kẻ khác ra ngoài đánh mắng.
Giờ đây, khi nghe tin vị Quận chúa thực sự đã trở về lại còn là người hiểu lý lẽ, trên dưới trong phủ đều tỏ lòng kính trọng ta. Ta hỏi Vân Xuân về phẩm hạnh của bọn họ, cuối cùng chọn ra mấy người lanh lợi, trung thành giữ lại bên cạnh mình.
Gia nô dẫn vào một con ch.ó hoang.
"Tiểu thư, con này được không ạ?"
Nó đói đến mức chỉ còn da bọc xương, bộ lông rối bù, trên người còn có mùi hôi thối từ vết thương hoại tử.
Ta đặt chén trà xuống.
"Nhốt nó vào hậu viện, chỉ cho ăn thịt tươi còn dính máu. Mỗi ngày trước khi cho ăn, nhớ thắp một nén hương."
Hoàng thượng đã bệnh rất nặng rồi. Ngài triệu ta vào cung yết kiến. Ta mặc một bộ xiêm y màu trắng giản dị, không cài trâm vòng, đón lấy chén thuốc từ tay cung nhân bên cạnh, quỳ xuống hầu hạ: "Hoàng cữu."
Ánh mắt ngài hiền từ, vươn tay định chạm vào mặt ta.
"Đứa trẻ này, con chịu khổ rồi."
Ta khẽ lắc đầu, nghiêng mặt tựa vào lòng bàn tay ngài: "Là Trân nhi bất hiếu, không thể sớm ở bên hoàng cữu tận hiếu."
Hoàng thượng cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng đượm vẻ hiền hòa.
"Con lưu lạc chốn dân gian mười tám năm, nói cho cùng cũng là lỗi của hoàng thất. Giờ đây, con có mong muốn gì không? Hoàng cữu đều sẵn lòng ban thưởng cho con."
Ta cẩn thận đặt chén thuốc trở lại khay, nghiêm túc quỳ xuống.
"Trân nhi chỉ cầu chúc hoàng cữu tuổi thọ như tùng xanh, vạn cổ trường xuân. Năm năm tháng tháng, phúc thọ vô biên."
Hoàng thượng long nhan rạng rỡ, bàn tay xoa đầu ta, khen rằng ta chính là phúc khí của ngài. Ngài cúi đầu trầm ngâm một lát, rồi chợt nói: "Nói đến đây, con cũng đã đến tuổi thành thân rồi..."
"Hoàng cữu thận trọng! Trân nhi... Trân nhi đã có người trong lòng rồi." Ta sốt sắng ngắt lời, nhưng nói xong lại nhận ra mình thất thố, vội cúi đầu không dám nhìn.
"Ồ?" Hoàng thượng không trách cứ, chỉ tò mò hỏi: "Là công tử nhà nào vậy?"
Ta do dự hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng thốt ra một cái tên.
"Là Điện hạ..."
Ngài bật cười ha hả: "Sớm đã nghe đồn hai con ở Giang Nam nảy sinh tình ý, trẫm còn tưởng chỉ là lời đồn..."
Hoàng thượng vui mừng quá độ, bất giác ho khan mấy tiếng, Hứa công công bên cạnh thấy vậy vội vàng tiến lên, lo lắng khoác cho ngài một chiếc áo choàng dày, khuyên nhủ ngài nên nghỉ ngơi. Nhưng hoàng thượng nhất quyết không nghe, gắng gượng chống đỡ thân thể ban ra một đạo thánh chỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta được chính thức phong làm Chiêu Ninh Quận chúa.
Ngài mong muốn sớm thấy chúng ta thành thân, quyết định tổ chức lễ sắc phong Thái tử và lễ sắc phong Quận chúa vào cùng một ngày.
Nửa tháng sau, hai người thành thân. Hỷ sự nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung. Lễ bộ bận rộn như bầy ong dệt lưới, bước chân gần như chưa từng dừng lại. Ta không dám quấy rầy quá nhiều, hầu hạ hoàng cữu nghỉ ngơi xong liền lui ra khỏi tiền điện.
Mưa vừa tạnh, trời quang, hơi nóng oi ả của mùa hạ phả vào mặt.
Vừa bước ra, một bóng người đột ngột lao tới khiến ta giật mình. Chóp mũi của Mạnh Hành Chi ươn ướt mồ hôi, trông như vừa vội vàng chạy tới.
Hắn gãi gãi đầu: "Ta... ta nghe nói rồi."
Ta học theo dáng vẻ ma ma dạy, hành lễ một cách nghiêm chỉnh.
"Ca ca."
"Ài~" Hắn vui vẻ đỡ lấy cánh tay ta, "Không cần như thế, chúng ta vẫn như trước đây là được."
Ta hạ tầm mắt, hắn vẫn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta chưa chịu buông.
Nhận ra hành vi thất lễ của mình, hắn vội vàng rụt tay về, căng thẳng giấu ra sau lưng, có chút mất tự nhiên.
"Uyển Trân, ta... ta đưa muội về nhé?"
Ta gật đầu: "Được."
Trong xe ngựa, Mạnh Hành Chi hết nhìn đông lại nhìn tây, bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện.
"Sắp xếp thế này cũng tốt, bản cung coi như đã có trách nhiệm với muội."
Ta mở miệng định giải thích: "Điện hạ, thực ra đêm đó chúng ta..."
"Đêm đó là ta nhất thời nóng vội!" Khuôn mặt Mạnh Hành Chi lập tức đỏ bừng, hắn vội vàng nắm lấy tay ta, chân thành nói: "Uyển Trân, chờ sau khi thành thân, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với muội. Chuyện của hai ta đêm đó tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Ta thì không sao, nhưng không thể để lời đồn hủy hoại danh dự của muội."
Ta siết nhẹ bàn tay hắn, e thẹn gật đầu. Sự mập mờ như hòa vào không khí, chậm rãi lan ra, âm thầm len lỏi. Hắn như bị mê hoặc, giơ tay khẽ vén lọn tóc trước trán ta.
Ánh mắt giao nhau.
Bánh xe nghiến qua một viên đá lồi lõm, xe ngựa hơi chao đảo, hơi thở mát lạnh trên người Mạnh Hành Chi phủ tới, ngày càng gần hơn.
"Điện hạ—"
Ta đưa ngón trỏ lên chặn ngang đôi môi hắn: "Đến nơi rồi."
Xe ngựa dừng lại trước phủ công chúa, Mạnh Hành Chi nhận ra mình thất lễ, vội vàng xin lỗi ta với vẻ áy náy.
Vân Xuân đỡ ta xuống xe. Ta đứng trước cổng phủ, dịu dàng tiễn hắn bằng ánh mắt. Mạnh Hành Chi vén màn xe, vui vẻ vẫy tay chào từ biệt, nụ cười rạng rỡ.
Ta nhẹ nhàng gật đầu, hành lễ đáp lại.
Xoay người bước vào phủ, ý cười dần tan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro