1
Lãm Thành
2025-03-22 10:19:02
1.
Năm Tuyên Thái thứ năm.
Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận:
"Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là hoan ái cùng nữ tử quá độ mà chết."
Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân.
Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại c.h.ế.t chồng mình.
Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng.
Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi.
Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh.
Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại nghề thêu thùa trước đây, thỉnh thoảng cũng đến nhà phú hộ giặt quần áo thuê, cứ thế chật vật mà sống qua ngày.
Cho đến năm Tuyên Thái thứ mười sáu, thím Tần ở tận Trường An xa xôi gửi thư đến.
【A Thuần, công việc ở Trường An lương bổng hậu hĩnh, cũng rất nhàn nhã.】
Ca ca hàng xóm Cố Lương thi đậu khoa cử từ sớm. Cả nhà hắn theo đó dọn lên Trường An. Thím Tần nghe được chuyện nhà ta thì đau lòng lắm, đặc biệt mời mẹ ta lên Kinh.
Cuối thư là mấy chữ Cố Lương ca ca viết cho ta. Mẹ ta xé vụn bức thư, không cho ta xem.
Hôm sau, bà thuê xe ngựa, hớn hở mang theo món bánh quế hoa mà thím Tần thích nhất, cứ thế lên đường tìm khuê hữu.
Sau khi mẹ đi. Hai năm trời bặt vô âm tín.
Mùa xuân năm Tuyên Thái thứ mười tám.
Bức thư cuối cùng mẹ gửi về chỉ có vỏn vẹn hai câu ngắn ngủn:
【Uyển Trân, tuyệt đối không được làm pháp y.】
【Con cũng vĩnh viễn, vĩnh viễn không được đi tìm mẹ.】
Ta nhặt những mảnh vụn của bức thư bị xé nát, chắp ghép lại thành bốn chữ ——
【Đại Lý Tự Khanh.】
Ca ca Cố Lương từng nói, Đại Lý Tự Khanh Mạnh Hành Chi là một vị quan tốt. Nếu ta muốn làm nữ pháp y, có thể đến thử một lần xem sao.
Ta nắm chặt cây trâm vàng mẹ gửi kèm trong thư.
"Mẹ, nữ nhi bất hiếu."
Nữ nhi nhất định phải đến Trường An, hỏi cho ra lẽ.
2.
Đầu xuân, ta đứng dưới hiên nhà, từ biệt phụ thân.
Phụ thân chẳng hay, ta muốn làm một vị pháp y, chỉ mong ta có thể sớm tìm được mẫu thân.
Năm ngày sau, ta cầm thư tín, men theo địa chỉ tìm đến phủ đệ của Cố Lương ca ca. Trong hoa viên, một tiểu thư với xiêm y đẹp đẽ quý giá ngồi đó, tựa hồ như đã đợi ai đó thật lâu.
"Vị này chính là Viễn An quận chúa" Nha hoàn giới thiệu.
Ta nhớ rõ lời đồn chốn dân gian: Phò mã thân thể bạc nhược, thành thân cùng công chúa đã nhiều năm mà vẫn chưa có con nối dõi.
Nha hoàn vội kéo tay ta, thấp giọng nhắc nhở: "Suỵt! Quận chúa tuy là con nuôi nhưng Công chúa coi như ruột thịt. Cô nương về sau chớ nên nói lời như thế."
Ta khẽ gật đầu, theo nàng vào trong.
"Công tử đang ở nội thất bôi thuốc, một lát nữa sẽ ra."
"Cái gì? Cố Lương ca ca bị thương ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chưa kịp đợi nàng nói hết, ta đã đẩy tay nha hoàn, lập tức xông vào.
"Không phải, Trần cô nương—"
Tấm rèm sa mỏng manh lay động, trước mắt là một nam tử tựa như bạch ngọc đang ngồi bên mép giường, đưa lưng về phía ta.
Vài thị vệ trông thấy, đồng loạt biến sắc: "Ngươi là ai?"
"Để ta xem huynh bị thương chỗ nào!" Ta vội vàng xoay người nam tử lại.
… Ừm, hai đóa anh đào phấn hồng trước mắt bỗng chốc khiến ta ngây người… Mặt ta tức thì nóng bừng.
Bên cạnh hắn, thị vệ thoáng trố mắt kinh ngạc, nhưng trong kinh ngạc lại mang theo ý cười xấu xa, khẽ ho khan hai tiếng:
"Vết thương của công tử... không nằm ở thân trên đâu..."
Ta sửng sốt, ánh mắt bất giác dời xuống.
"Cô nương, việc này e rằng không ổn."
Giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo từ trên cao truyền đến. Một bàn tay có lực nắm lấy cổ tay ta, ngăn lại động tác lỗ mãng vừa rồi. Ta nhíu mày ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải một đôi mắt sắc bén xa lạ.
"Không phải đâu, Trần cô nương! Người bị thương không phải Cố công tử!" Nha hoàn vội vã chạy vào, thở hổn hển.
Hỏng rồi… Phen này, e là ta nguy mất…
Chỉ thấy ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe, giây tiếp theo, một thanh kiếm lạnh đã kề sát cổ. Cố Lương ca ca nay đã là Hình bộ Thị lang. Người trước mặt này, phong thái xuất trần, thân phận chắc chắn không hề tầm thường.
Ta vội quỳ xuống, không dám ngẩng đầu:
"Dân nữ mới đến Trường An, kiến thức nông cạn, không hiểu quy củ, tuyệt đối không dám mạo phạm tôn dung đại nhân."
"Cô nương đến Trường An vì chuyện gì?"
Trán ta rịn mồ hôi, khẽ nhắm mắt: "Tìm người."
"Tìm ai?"
"Đại Lý Tự khanh."
3.
Cố Lương ca ca vội vàng chạy đến.
“Hành Chi, đệ đang làm gì vậy? Uyển Trân là muội muội từ quê nhà ta tới, đệ chớ làm nàng hoảng sợ.”
Ta giật mình mở mắt, chăm chú nhìn nam tử lạnh lùng trước mặt.
Hắn chính là vị quan thanh liêm phá vô số án mà ca ca từng nhắc đến trong thư, chính là Đại Lý Tự khanh Mạnh Hành Chi.
“Chính là nữ pháp y kia?” Hắn thu kiếm lại, khóe môi thoáng hiện nét cười nhạo.
“Coi như cũng trấn định.”
Cố Lương ca ca đỡ ta dậy, nhận lấy hành lý trong tay ta, dẫn ta đi đến khách phòng. Khi đi ngang qua hành lang, dường như ta trông thấy quận chúa trong hoa viên bóp nát chiếc chén trong tay, ánh mắt như có như không găm chặt lên người ta.
“Chỉ bằng một hai câu trong thư khó mà nói rõ được .” Ca ca thở dài nặng nề.
“Mẫu thân muội, e rằng đã mất tích từ nửa năm trước. Ta đã hỏi quá Nguyễn chưởng sự nhưng không ai biết được tung tích.”
Lòng ta thắt lại, cố giữ bình tĩnh: “Vậy trước khi mất tích, lần cuối cùng người xuất hiện là ở đâu?”
“Trong cung.”
Ta còn muốn hỏi thêm. Ngoài cửa, thị vệ của Mạnh Hành Chi cúi người bẩm báo: “Cố đại nhân, t.h.i t.h.ể mới đã được đưa đến.”
“Đại nhân nhà ta thỉnh Trần cô nương lập tức đến khám nghiệm.”
Năm Tuyên Thái thứ năm.
Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận:
"Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là hoan ái cùng nữ tử quá độ mà chết."
Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân.
Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại c.h.ế.t chồng mình.
Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng.
Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi.
Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh.
Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại nghề thêu thùa trước đây, thỉnh thoảng cũng đến nhà phú hộ giặt quần áo thuê, cứ thế chật vật mà sống qua ngày.
Cho đến năm Tuyên Thái thứ mười sáu, thím Tần ở tận Trường An xa xôi gửi thư đến.
【A Thuần, công việc ở Trường An lương bổng hậu hĩnh, cũng rất nhàn nhã.】
Ca ca hàng xóm Cố Lương thi đậu khoa cử từ sớm. Cả nhà hắn theo đó dọn lên Trường An. Thím Tần nghe được chuyện nhà ta thì đau lòng lắm, đặc biệt mời mẹ ta lên Kinh.
Cuối thư là mấy chữ Cố Lương ca ca viết cho ta. Mẹ ta xé vụn bức thư, không cho ta xem.
Hôm sau, bà thuê xe ngựa, hớn hở mang theo món bánh quế hoa mà thím Tần thích nhất, cứ thế lên đường tìm khuê hữu.
Sau khi mẹ đi. Hai năm trời bặt vô âm tín.
Mùa xuân năm Tuyên Thái thứ mười tám.
Bức thư cuối cùng mẹ gửi về chỉ có vỏn vẹn hai câu ngắn ngủn:
【Uyển Trân, tuyệt đối không được làm pháp y.】
【Con cũng vĩnh viễn, vĩnh viễn không được đi tìm mẹ.】
Ta nhặt những mảnh vụn của bức thư bị xé nát, chắp ghép lại thành bốn chữ ——
【Đại Lý Tự Khanh.】
Ca ca Cố Lương từng nói, Đại Lý Tự Khanh Mạnh Hành Chi là một vị quan tốt. Nếu ta muốn làm nữ pháp y, có thể đến thử một lần xem sao.
Ta nắm chặt cây trâm vàng mẹ gửi kèm trong thư.
"Mẹ, nữ nhi bất hiếu."
Nữ nhi nhất định phải đến Trường An, hỏi cho ra lẽ.
2.
Đầu xuân, ta đứng dưới hiên nhà, từ biệt phụ thân.
Phụ thân chẳng hay, ta muốn làm một vị pháp y, chỉ mong ta có thể sớm tìm được mẫu thân.
Năm ngày sau, ta cầm thư tín, men theo địa chỉ tìm đến phủ đệ của Cố Lương ca ca. Trong hoa viên, một tiểu thư với xiêm y đẹp đẽ quý giá ngồi đó, tựa hồ như đã đợi ai đó thật lâu.
"Vị này chính là Viễn An quận chúa" Nha hoàn giới thiệu.
Ta nhớ rõ lời đồn chốn dân gian: Phò mã thân thể bạc nhược, thành thân cùng công chúa đã nhiều năm mà vẫn chưa có con nối dõi.
Nha hoàn vội kéo tay ta, thấp giọng nhắc nhở: "Suỵt! Quận chúa tuy là con nuôi nhưng Công chúa coi như ruột thịt. Cô nương về sau chớ nên nói lời như thế."
Ta khẽ gật đầu, theo nàng vào trong.
"Công tử đang ở nội thất bôi thuốc, một lát nữa sẽ ra."
"Cái gì? Cố Lương ca ca bị thương ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chưa kịp đợi nàng nói hết, ta đã đẩy tay nha hoàn, lập tức xông vào.
"Không phải, Trần cô nương—"
Tấm rèm sa mỏng manh lay động, trước mắt là một nam tử tựa như bạch ngọc đang ngồi bên mép giường, đưa lưng về phía ta.
Vài thị vệ trông thấy, đồng loạt biến sắc: "Ngươi là ai?"
"Để ta xem huynh bị thương chỗ nào!" Ta vội vàng xoay người nam tử lại.
… Ừm, hai đóa anh đào phấn hồng trước mắt bỗng chốc khiến ta ngây người… Mặt ta tức thì nóng bừng.
Bên cạnh hắn, thị vệ thoáng trố mắt kinh ngạc, nhưng trong kinh ngạc lại mang theo ý cười xấu xa, khẽ ho khan hai tiếng:
"Vết thương của công tử... không nằm ở thân trên đâu..."
Ta sửng sốt, ánh mắt bất giác dời xuống.
"Cô nương, việc này e rằng không ổn."
Giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo từ trên cao truyền đến. Một bàn tay có lực nắm lấy cổ tay ta, ngăn lại động tác lỗ mãng vừa rồi. Ta nhíu mày ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải một đôi mắt sắc bén xa lạ.
"Không phải đâu, Trần cô nương! Người bị thương không phải Cố công tử!" Nha hoàn vội vã chạy vào, thở hổn hển.
Hỏng rồi… Phen này, e là ta nguy mất…
Chỉ thấy ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe, giây tiếp theo, một thanh kiếm lạnh đã kề sát cổ. Cố Lương ca ca nay đã là Hình bộ Thị lang. Người trước mặt này, phong thái xuất trần, thân phận chắc chắn không hề tầm thường.
Ta vội quỳ xuống, không dám ngẩng đầu:
"Dân nữ mới đến Trường An, kiến thức nông cạn, không hiểu quy củ, tuyệt đối không dám mạo phạm tôn dung đại nhân."
"Cô nương đến Trường An vì chuyện gì?"
Trán ta rịn mồ hôi, khẽ nhắm mắt: "Tìm người."
"Tìm ai?"
"Đại Lý Tự khanh."
3.
Cố Lương ca ca vội vàng chạy đến.
“Hành Chi, đệ đang làm gì vậy? Uyển Trân là muội muội từ quê nhà ta tới, đệ chớ làm nàng hoảng sợ.”
Ta giật mình mở mắt, chăm chú nhìn nam tử lạnh lùng trước mặt.
Hắn chính là vị quan thanh liêm phá vô số án mà ca ca từng nhắc đến trong thư, chính là Đại Lý Tự khanh Mạnh Hành Chi.
“Chính là nữ pháp y kia?” Hắn thu kiếm lại, khóe môi thoáng hiện nét cười nhạo.
“Coi như cũng trấn định.”
Cố Lương ca ca đỡ ta dậy, nhận lấy hành lý trong tay ta, dẫn ta đi đến khách phòng. Khi đi ngang qua hành lang, dường như ta trông thấy quận chúa trong hoa viên bóp nát chiếc chén trong tay, ánh mắt như có như không găm chặt lên người ta.
“Chỉ bằng một hai câu trong thư khó mà nói rõ được .” Ca ca thở dài nặng nề.
“Mẫu thân muội, e rằng đã mất tích từ nửa năm trước. Ta đã hỏi quá Nguyễn chưởng sự nhưng không ai biết được tung tích.”
Lòng ta thắt lại, cố giữ bình tĩnh: “Vậy trước khi mất tích, lần cuối cùng người xuất hiện là ở đâu?”
“Trong cung.”
Ta còn muốn hỏi thêm. Ngoài cửa, thị vệ của Mạnh Hành Chi cúi người bẩm báo: “Cố đại nhân, t.h.i t.h.ể mới đã được đưa đến.”
“Đại nhân nhà ta thỉnh Trần cô nương lập tức đến khám nghiệm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro