Chương 13
Lãm Thành
2025-03-22 10:19:02
Lần này, xem ra Đơn Niệm Lê thực sự đang chạy trốn, ngay cả những món đồ gắn bó hơn mười năm cũng có thể đánh rơi. Liên hệ với biến động của đại quân Tây Bắc…
Ta lập tức cầm bút, viết mấy chữ lên mặt sau tờ giấy:
"Bệnh nặng, nguy kịch."
Tuyệt đối không thể để Đơn Niệm Lê có chỗ dựa mới.
Nửa canh giờ sau, Vân Xuân dẫn Mạnh Hành Chi đến trước cửa phòng. Nàng nôn nóng vỗ cửa gọi:
"Tiểu thư! Tiểu thư!"
Mạnh Hành Chi không để tâm đến thị vệ cản trở, trực tiếp tung chân đá văng cửa. Lúc này, ta đang co ro trong chăn run lẩy bẩy.Mạnh Hành Chi đưa tay đặt lên trán ta.
"Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này?"
Ta ôm chăn không buông, run rẩy đáp:
"Lạnh… lạnh quá…"
"Cố Lương này sao có thể không đáng tin đến thế!" Mạnh Hành Chi nhíu mày, "Ta đưa nàng về Đông Cung!"
Hắn vươn tay muốn ôm ta. Vân Xuân vội kéo chăn đắp lại cho ta:
"Tiểu thư, cẩn thận!"
Mạnh Hành Chi quay đầu lại:
"Ngươi vừa gọi nàng là gì?"
Ta vùi mặt vào lòng hắn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"Ca ca…"
Mạnh Hành Chi nghi ngờ ta sốt đến mê man, định truyền Thái y đến. Vân Xuân quỳ xuống dập đầu, thuật lại toàn bộ chuyện năm đó.
Mười tám năm trước, kinh thành hỗn loạn. Công chúa và Phò mã yêu nhau nhiều năm, khó khăn lắm mới có được một đứa con. Để bảo toàn cốt nhục trong bụng, nàng cho thị nữ thân cận hộ tống, chuẩn bị rời kinh lâm bồn…
Sau đó, bệ hạ đăng cơ, triều cục ổn định. Công chúa bế hài nhi tròn tháng trở về kinh nhưng khi đi ngang qua huyện Bình Viễn thì bị sơn tặc tập kích. Trong lúc hỗn loạn, nàng bị lạc mất nha hoàn Uông Thuần đang ôm hài nhi.
Thị vệ đến cứu giá g.i.ế.c sạch sơn tặc, sau đó bẩm báo rằng dư đảng còn sót lại của chúng vì muốn báo thù đã thẳng tay sát hại toàn bộ nha hoàn bỏ chạy khỏi hiện trường để trút giận.
Công chúa nghe tin, suýt chút nữa thì ngất xỉu, vội vàng khóc hỏi:
“Vậy đứa bé đâu? Có tìm thấy tung tích của con ta không?”
Thị vệ ngập ngừng.
“Tạm thời chưa tra được.”
Công chúa không tin rằng con mình đã chết. Từ đó về sau, hằng năm nàng đều lấy danh nghĩa xuất hành cứu trợ thiên tai để dừng chân tại huyện Bình Viễn nhiều ngày dò la tin tức.
Mãi đến năm Tuyên Thái thứ sáu.
Nàng cùng phò mã cứu một bé gái suýt c.h.ế.t rét trên đường phố vào ngày đông. Bé gái ấy sinh vào năm Tuyên Thái nguyên niên, cùng tuổi với hài nhi. Nó nói mình không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Công chúa mừng rỡ khôn xiết, cứ ngỡ đã tìm lại được đứa con ruột thịt của mình. Ban phong hào quận chúa, ban thưởng vạn lượng hoàng kim.
Nâng niu trong lòng bàn tay, trân quý như bảo vật. Mãi đến năm Tuyên Thái thứ mười sáu, trong cung có một tú nương mới đến phòng thêu. Hôm ấy, trên y phục được nàng tự tay thêu và đưa vào phủ công chúa, khắp nơi đều phủ kín hoa văn bông bưởi.
Khi công chúa chưa xuất giá, thứ nàng yêu thích nhất chính là chén có hình bông bưởi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Công chúa cho triệu kiến nàng. Thợ thêu quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng. Nàng chính là nha hoàn Uông Thuần năm ấy đã ôm hài nhi chạy trốn. Nàng may mắn thoát khỏi cuộc thảm sát của bọn sơn tặc, sau đó gả cho một vị pháp y ở vùng xa xôi hẻo lánh của huyện Bình Viễn.
Thợ thêu nức nở, không nói nên lời.
“Giờ quận chúa bình an vô sự, đã trưởng thành đến mười sáu tuổi rồi.”
“Tiểu thư, nốt ruồi nhỏ nơi chân mày nàng ấy, giống ngài vô cùng.”
Tối qua, trước khi lên đường đi gặp Cố Lương, Vân Xuân gõ cửa phòng, nói với ta chân tướng thân thế của mình. Ta nói với nàng ấy, nếu ta không thể quay về thì hãy để Mạnh Hành Chi đến cứu ta.
Mạnh Hành Chi vô cùng kinh ngạc.
Kiệu vốn định đi Đông cung lập tức đổi hướng, chạy thẳng đến phủ công chúa. Phò mã hiện giờ đang giữ chức Cửu môn đề đốc, vừa nghe tin liền vội vã chạy về phủ.
Thuở nhỏ, phụ thân ta là pháp y, bổng lộc chẳng được bao nhiêu, mẫu thân chưa bao giờ oán trách. Nhưng bà lại nhất quyết không chịu để ta làm pháp y.
“Uyển Trân, con thân phận khác biệt.”
Khi đó ta chỉ nghĩ cha mẹ chê ta là nữ nhi, không xứng vào nha môn làm việc.
Phò mã khoác giáp trụ, bước vào đại điện mà bước chân loạng choạng như sắp đứng không vững. Hai năm trước khi công chúa mất tích, vị tướng trẻ ấy đã bạc trắng mái đầu chỉ sau một đêm. Ông run rẩy chạm vào nốt ruồi nhỏ nơi chân mày ta, khẽ ôm tôi vào lòng.
Ta đưa cho ông cây trâm vàng mà mẫu thân gửi về.
Nước mắt phò mã lăn dài trên má, ông chỉ thì thào lặp đi lặp lại:
“Trở về là tốt rồi, Trân nhi, trở về là tốt rồi.”
Ngày hôm sau, tất cả cáo thị tìm kiếm Đơn Niệm Lê trong kinh thành đều bị gỡ xuống, thay vào đó là lệnh truy nã.
20.
Cố Lương bị giam vào lao ngục Đại Lý Tự.
Phò mã muốn tự mình thẩm vấn. Ta quỳ xuống bái lạy ông, nghẹn ngào gọi một tiếng đã chậm trễ mười tám năm.
"Phụ thân..."
Ông vô cùng xúc động, vội vàng đỡ ta dậy:
"Hôm qua, ta đã diện kiến bệ hạ, tuyên cáo huyết mạch Hoàng thất của con. Trân Nhi, từ nay sẽ không ai có thể tổn thương con nữa."
Ta rưng rưng lệ, nghẹn ngào nói:
"Phụ thân, nữ nhi có một thỉnh cầu."
Phò mã lấy ra chiếc khăn tay thêu hoa bưởi, dịu dàng lau nước mắt cho ta:
"Không khóc, không khóc."
Nói rồi nghiêm túc lắng nghe.
"Từ nhỏ, Trần gia ở Bình Viễn đã coi con như con ruột trong nhà. Nay Trần tiên sinh bị sơn tặc làm hại, đôi chân chẳng thể đi lại. Không có con ở bên, e rằng sinh hoạt sẽ vô cùng khó khăn. Kính mong phụ thân có thể phái một đến hai người theo hầu, tránh để sơn tặc lại ra tay độc ác."
Nhắc đến lũ sơn tặc kia, phò mã nắm chặt nắm đấm.
"Sơn tặc không trừ, dân sinh bất ổn. Món nợ này, đúng là phải tính toán rõ ràng!"
Ta cúi người tạ ơn rồi nhìn về phía nhà lao.
"Phụ thân, hắn và con quen biết đã hơn mười năm. Chi bằng cứ để con đến thẩm vấn hắn đi."
Ta lập tức cầm bút, viết mấy chữ lên mặt sau tờ giấy:
"Bệnh nặng, nguy kịch."
Tuyệt đối không thể để Đơn Niệm Lê có chỗ dựa mới.
Nửa canh giờ sau, Vân Xuân dẫn Mạnh Hành Chi đến trước cửa phòng. Nàng nôn nóng vỗ cửa gọi:
"Tiểu thư! Tiểu thư!"
Mạnh Hành Chi không để tâm đến thị vệ cản trở, trực tiếp tung chân đá văng cửa. Lúc này, ta đang co ro trong chăn run lẩy bẩy.Mạnh Hành Chi đưa tay đặt lên trán ta.
"Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này?"
Ta ôm chăn không buông, run rẩy đáp:
"Lạnh… lạnh quá…"
"Cố Lương này sao có thể không đáng tin đến thế!" Mạnh Hành Chi nhíu mày, "Ta đưa nàng về Đông Cung!"
Hắn vươn tay muốn ôm ta. Vân Xuân vội kéo chăn đắp lại cho ta:
"Tiểu thư, cẩn thận!"
Mạnh Hành Chi quay đầu lại:
"Ngươi vừa gọi nàng là gì?"
Ta vùi mặt vào lòng hắn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"Ca ca…"
Mạnh Hành Chi nghi ngờ ta sốt đến mê man, định truyền Thái y đến. Vân Xuân quỳ xuống dập đầu, thuật lại toàn bộ chuyện năm đó.
Mười tám năm trước, kinh thành hỗn loạn. Công chúa và Phò mã yêu nhau nhiều năm, khó khăn lắm mới có được một đứa con. Để bảo toàn cốt nhục trong bụng, nàng cho thị nữ thân cận hộ tống, chuẩn bị rời kinh lâm bồn…
Sau đó, bệ hạ đăng cơ, triều cục ổn định. Công chúa bế hài nhi tròn tháng trở về kinh nhưng khi đi ngang qua huyện Bình Viễn thì bị sơn tặc tập kích. Trong lúc hỗn loạn, nàng bị lạc mất nha hoàn Uông Thuần đang ôm hài nhi.
Thị vệ đến cứu giá g.i.ế.c sạch sơn tặc, sau đó bẩm báo rằng dư đảng còn sót lại của chúng vì muốn báo thù đã thẳng tay sát hại toàn bộ nha hoàn bỏ chạy khỏi hiện trường để trút giận.
Công chúa nghe tin, suýt chút nữa thì ngất xỉu, vội vàng khóc hỏi:
“Vậy đứa bé đâu? Có tìm thấy tung tích của con ta không?”
Thị vệ ngập ngừng.
“Tạm thời chưa tra được.”
Công chúa không tin rằng con mình đã chết. Từ đó về sau, hằng năm nàng đều lấy danh nghĩa xuất hành cứu trợ thiên tai để dừng chân tại huyện Bình Viễn nhiều ngày dò la tin tức.
Mãi đến năm Tuyên Thái thứ sáu.
Nàng cùng phò mã cứu một bé gái suýt c.h.ế.t rét trên đường phố vào ngày đông. Bé gái ấy sinh vào năm Tuyên Thái nguyên niên, cùng tuổi với hài nhi. Nó nói mình không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Công chúa mừng rỡ khôn xiết, cứ ngỡ đã tìm lại được đứa con ruột thịt của mình. Ban phong hào quận chúa, ban thưởng vạn lượng hoàng kim.
Nâng niu trong lòng bàn tay, trân quý như bảo vật. Mãi đến năm Tuyên Thái thứ mười sáu, trong cung có một tú nương mới đến phòng thêu. Hôm ấy, trên y phục được nàng tự tay thêu và đưa vào phủ công chúa, khắp nơi đều phủ kín hoa văn bông bưởi.
Khi công chúa chưa xuất giá, thứ nàng yêu thích nhất chính là chén có hình bông bưởi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Công chúa cho triệu kiến nàng. Thợ thêu quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng. Nàng chính là nha hoàn Uông Thuần năm ấy đã ôm hài nhi chạy trốn. Nàng may mắn thoát khỏi cuộc thảm sát của bọn sơn tặc, sau đó gả cho một vị pháp y ở vùng xa xôi hẻo lánh của huyện Bình Viễn.
Thợ thêu nức nở, không nói nên lời.
“Giờ quận chúa bình an vô sự, đã trưởng thành đến mười sáu tuổi rồi.”
“Tiểu thư, nốt ruồi nhỏ nơi chân mày nàng ấy, giống ngài vô cùng.”
Tối qua, trước khi lên đường đi gặp Cố Lương, Vân Xuân gõ cửa phòng, nói với ta chân tướng thân thế của mình. Ta nói với nàng ấy, nếu ta không thể quay về thì hãy để Mạnh Hành Chi đến cứu ta.
Mạnh Hành Chi vô cùng kinh ngạc.
Kiệu vốn định đi Đông cung lập tức đổi hướng, chạy thẳng đến phủ công chúa. Phò mã hiện giờ đang giữ chức Cửu môn đề đốc, vừa nghe tin liền vội vã chạy về phủ.
Thuở nhỏ, phụ thân ta là pháp y, bổng lộc chẳng được bao nhiêu, mẫu thân chưa bao giờ oán trách. Nhưng bà lại nhất quyết không chịu để ta làm pháp y.
“Uyển Trân, con thân phận khác biệt.”
Khi đó ta chỉ nghĩ cha mẹ chê ta là nữ nhi, không xứng vào nha môn làm việc.
Phò mã khoác giáp trụ, bước vào đại điện mà bước chân loạng choạng như sắp đứng không vững. Hai năm trước khi công chúa mất tích, vị tướng trẻ ấy đã bạc trắng mái đầu chỉ sau một đêm. Ông run rẩy chạm vào nốt ruồi nhỏ nơi chân mày ta, khẽ ôm tôi vào lòng.
Ta đưa cho ông cây trâm vàng mà mẫu thân gửi về.
Nước mắt phò mã lăn dài trên má, ông chỉ thì thào lặp đi lặp lại:
“Trở về là tốt rồi, Trân nhi, trở về là tốt rồi.”
Ngày hôm sau, tất cả cáo thị tìm kiếm Đơn Niệm Lê trong kinh thành đều bị gỡ xuống, thay vào đó là lệnh truy nã.
20.
Cố Lương bị giam vào lao ngục Đại Lý Tự.
Phò mã muốn tự mình thẩm vấn. Ta quỳ xuống bái lạy ông, nghẹn ngào gọi một tiếng đã chậm trễ mười tám năm.
"Phụ thân..."
Ông vô cùng xúc động, vội vàng đỡ ta dậy:
"Hôm qua, ta đã diện kiến bệ hạ, tuyên cáo huyết mạch Hoàng thất của con. Trân Nhi, từ nay sẽ không ai có thể tổn thương con nữa."
Ta rưng rưng lệ, nghẹn ngào nói:
"Phụ thân, nữ nhi có một thỉnh cầu."
Phò mã lấy ra chiếc khăn tay thêu hoa bưởi, dịu dàng lau nước mắt cho ta:
"Không khóc, không khóc."
Nói rồi nghiêm túc lắng nghe.
"Từ nhỏ, Trần gia ở Bình Viễn đã coi con như con ruột trong nhà. Nay Trần tiên sinh bị sơn tặc làm hại, đôi chân chẳng thể đi lại. Không có con ở bên, e rằng sinh hoạt sẽ vô cùng khó khăn. Kính mong phụ thân có thể phái một đến hai người theo hầu, tránh để sơn tặc lại ra tay độc ác."
Nhắc đến lũ sơn tặc kia, phò mã nắm chặt nắm đấm.
"Sơn tặc không trừ, dân sinh bất ổn. Món nợ này, đúng là phải tính toán rõ ràng!"
Ta cúi người tạ ơn rồi nhìn về phía nhà lao.
"Phụ thân, hắn và con quen biết đã hơn mười năm. Chi bằng cứ để con đến thẩm vấn hắn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro