Va Phải Tiên Tôn Phu Quân

Chương 12

Lãm Thành

2025-03-22 10:19:02

Thái tử khẽ nhíu mày:

"Không có đội quân nào được nuôi vô ích. Ta đã sớm dự liệu được điều này, trong đội quân đó có người của ta ẩn nấp từ lâu."

Thấy hắn đã có chuẩn bị, ta gật đầu, ngáp một cái. Bôn ba cả ngày, ta đã thấm mệt rồi. Mạnh Hành Chi thưởng cho chúng ta ít bạc, bảo về nghỉ ngơi một lát.

Trong phòng, tôi nhẹ nhàng gài then cửa, định đóng lại để chợp mắt trong chốc lát

Bỗng nhiên một mũi tên sắc bén xé gió bay đến, sượt qua tai ta, ghim vào bức tranh trên tường khiến nó rung lắc chực rơi xuống. Ta giật mình, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Sắc trời xanh thẳm dần tối lại.

Ta định thần, bước đến bên tường, rút mạnh mũi tên ra. Đầu mũi tên buộc một tờ giấy.

Ta mở ra.

[Muốn biết mẹ ngươi c.h.ế.t như thế nào phải không? Đêm nay, một mình đến Linh Sơn ngoài thành.]

Ta siết chặt tờ giấy trong tay.

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.

Giờ Tý nửa đêm, một vầng trăng cô độc treo lơ lửng trên nền trời đen như mực. Trong rừng chỉ có tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân ta.

Gió rít từng cơn.

Ta chợt dừng bước. Trên cổ bỗng truyền đến cảm giác lạnh buốt. Một thanh kiếm sắc bén không một tiếng động đặt lên cổ ta.

"Nói! Ngươi đưa Quận chúa đi đâu rồi?"

Ta cúi đầu, hình chạm hổ trên chuôi kiếm phát hiện đây là thị vệ trong cung. Từ trong bụi cỏ, vài bóng đen bịt mặt bất ngờ xuất hiện, tay cầm đao kiếm, đứng một vòng quay quanh ta. Một nam nhân khoác áo choàng chậm rãi bước ra.

Có vẻ như hắn là thủ lĩnh của bọn họ. Ta nheo mắt nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười.

"Cố Lương ca ca, chỉ để bắt một người như ta, không cần phải bày trận lớn như vậy chứ?"

18.

“Dù sao ngươi cũng giỏi bày mưu tính kế.”

Nam nhân vén áo choàng, lộ ra gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn.

“Ca ca đương nhiên phải chuẩn bị chu toàn.”

Cố Lương xoay cổ tay, mũi kiếm cách cổ họng ta chẳng qua chỉ một đường tơ kẽ tóc: “Ngươi đã làm gì Niệm Lê?”

Quả nhiên là hắn.

Hôm nay ta cố ý nói thẳng trước mặt Cố Lương về chuyện mình tập kích phủ công chúa trong đêm.

“Ca ca, hóa ra ngay từ khi ta vào kinh, huynh đã bắt đầu sắp xếp mọi thứ.”

Không, phải nói là từ bức thư của thím Tần gửi cho mẫu thân ta. Tất cả đường đi nước bước của chúng ta sớm đã nằm trong cục diện của hắn.

Ta cười khổ: “Vì quận chúa, huynh thực sự có thể làm đến mức này sao?”

Hắn từng bước ép sát, mũi kiếm đã rạch qua da ta, để lại một vệt m.á.u nhỏ.

“Niệm Lê yếu ớt, từ nhỏ đã không chịu nổi cực khổ.”

“Nói, ngươi đã đưa nàng đi đâu?”

Ta nhắm mắt, không trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đáy mắt nam nhân ánh lên vẻ tàn nhẫn: “Uyển Trân, ngươi tưởng ta không dám g.i.ế.c ngươi sao?”

Cổ họng đau rát, từng giọt m.á.u tí tách rỉ ra. Ta cong khóe môi.

“Giết ta đi, đơn Niệm Lê của ngươi cũng không thể sống sót.”

Trong khách điếm trống rỗng, không phải là ta đã đổi địa điểm mà là ta thực sự không biết quận chúa đang ở đâu. Nhưng lúc này, không ai biết cả.

Cố Lương thu mắt lại: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Nàng ta vốn đã có người trong lòng, ngươi lại khổ sở làm gì?” 

Ta khuyên hắn.

“Ta cam tâm tình nguyện!” Cố Lương gầm lên.

Cha ta chẳng qua chỉ nói thật mà thôi. Vậy mà quận chúa lại muốn cả nhà ta phải bồi táng cùng phụ mẫu nàng ta. Ánh mắt ta trầm xuống, đáy mắt mang theo vài phần giễu cợt.

“Mẫu thân ta vào kinh, chẳng qua chỉ muốn kiếm kế sinh nhai. Người cũng xem như đã chứng kiến ngươi trưởng thành, Cố Lương, ngươi nỡ lòng nào làm những chuyện như vậy?”

Ta tin hắn, mẫu thân ta cũng tin hắn. Thế nhưng vì nữ tử mà hắn yêu thương, hắn lại muốn dồn chúng ta vào chỗ chết.

Mắt Cố Lương đỏ ngầu, chẳng nghe lọt tai bất cứ lời nào: “Trần Uyền Trân, ta hỏi lại lần nữa, Niệm Lê đang ở đâu?”

“Không, biết.”

Hắn thu kiếm, một tay bóp chặt cổ ta, lực đạo lớn đến mức khiến ta gần như không thở nổi.

“Ta có thể khiến ngươi không thấy được mặt trời ngày mai, ngươi tin không?”

Ta nở nụ cười, cười đến ngông cuồng.

“Cố Lương, ngươi không dám g.i.ế.c ta.”

“Ngươi còn cần đến ta.”

Dấu răng trên cổ tay hắn ngày hôm đó đủ để chứng minh tư tâm của hắn. Quận chúa chỉ bảo hắn đưa ta vào Trường An nhưng không bảo hắn giữ ta bên cạnh Mạnh Hành Chi.

Chỉ khi Mạnh Hành Chi có người trong lòng, đơn Niệm Lê mới chịu c.h.ế.t tâm.

Lúc ấy, hắn mới có cơ hội.

“Hôm đó, khi sai ta đi đưa thức ăn, ngươi đã bỏ gì đó vào rượu của thái tử đúng không? Giờ thái tử si mê ta, nếu g.i.ế.c ta, ngươi đoán xem hắn có tha cho ngươi không? Nếu lật lại vụ án cũ, có khi nào sẽ liên lụy đến quận chúa mà ngươi một lòng yêu thương không? Đêm nay nếu ta không thể rời khỏi Linh Sơn, ngày mai Đơn Niệm lê chắc chắn sẽ phơi thây nơi hoang dã. Cố Lương, ngươi dám đánh cược không?”

19.

Cố Lương đưa ta về Cố phủ giam lỏng.

Hắn không tin lời ta nói. Nhưng ta là người cuối cùng gặp Đơn Niệm Lê. Để đảm bảo nàng bình an vô sự, hắn không dám động đến ta. Gần đây, đại quân Tây Bắc tuy bề ngoài vẫn tập luyện như thường, nhưng thực chất Khang Vương đã bí mật dẫn theo một nửa binh mã, chia thành bốn đường tiến về kinh thành.

Giờ Ngọ.

Mạnh Hành Chi nghe nói ta lâm bệnh, muốn đến thăm nhưng bị Cố Lương ngăn lại.

"Uyển Trân hôm qua vào rừng sâu, bị nhiễm phong hàn, vừa uống thuốc xong, mới ngủ được một chút."

Bây giờ đã là mùa hè, lấy đâu ra phong hàn cơ chứ.

Mạnh Hành Chi nửa tin nửa ngờ, chỉ để lại một ít thuốc bổ rồi rời đi.

Thị vệ ngoài cửa đưa cơm vào, lúc đặt lên bàn, ngón tay hơi giơ lên ba lần. Chờ người đi khỏi, ta bẻ đôi chiếc bánh bao thứ ba. Bên trong kẹp một chiếc vòng tay bạc, hoa văn đúng kiểu của huyện Bình Viễn. Đây là quà sinh thần mà huyện lệnh tặng Quận chúa khi nàng tròn năm tuổi.

Ngoài ra, còn có một tờ giấy nhỏ:

"Nhặt được dưới vết xe ngựa, cách thành ba dặm về phía Tây Bắc."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Va Phải Tiên Tôn Phu Quân

Số ký tự: 0