Chương 33
Đang cập nhật
2025-03-20 09:33:05
Trở lại hoàng cung, Thẩm Từ Châu dường như đã hóa thành một con người khác.
Hắn cả ngày giam mình trong Đông cung, chìm đắm trong biển hối hận, đối với triều chính cũng ngày càng thờ ơ, xa lánh.
Hoàng đế nhìn thấy thái tử bộ dạng tiều tụy, lòng vừa giận dữ vừa bất lực, nhưng thâm tâm cũng hiểu rõ chuyện tình cảm không thể gượng ép.
Cùng lúc đó, bá tánh kinh thành hay tin Khương Uyển Ca lập được chiến công hiển hách nơi biên ải, đánh tan quân địch, bảo vệ bình yên cho quốc gia, thái độ của họ đối với nàng trong khoảnh khắc đã thay đổi hoàn toàn.
Những hiểu lầm, những lời phỉ báng nàng do Mộ Thanh Tuyết cố tình gây ra, giờ đây đều tan thành mây khói.
Khắp kinh thành, người dân nô nức truyền tụng những chiến tích anh dũng của Khương Uyển Ca, lòng ngưỡng mộ nàng dâng cao như thủy triều.
Từ đầu đường đến cuối ngõ, ai ai cũng bàn tán về vị nữ anh hùng kiệt xuất này, ca ngợi vẻ đẹp oai hùng và tấm lòng yêu nước sâu sắc của nàng.
Về phần Mộ Thanh Tuyết, ả ta trong ngục chịu đủ mọi đọa đày. Mất đi sự che chở của thái tử, lại thêm những tội ác bại lộ, ả ta trở thành kẻ bị người đời phỉ nhổ, khinh miệt.
Môi trường ngục tù khắc nghiệt, cộng thêm sự trả thù của những kẻ ôm mối hận thù với ả, tinh thần Mộ Thanh Tuyết dần dần suy sụp, điên loạn.
Cuối cùng, trong một đêm tối tăm, ả bị đám ngục tốt đê tiện cưỡng hiếp, tâm trí hoàn toàn suy sụp, trở nên điên cuồng, dại dột.
Ả khi thì lảm nhảm những lời vô nghĩa trong chốn lao tù, khi thì cất tiếng cười the thé rợn người. Vẻ đẹp kiêu sa ngày nào đã tan biến, chỉ còn lại một thân xác tàn tạ, bị giày vò đến không còn hình người.
Thẩm Từ Châu hay tin về kết cục thảm hại của Mộ Thanh Tuyết, trong lòng không hề cảm thấy hả hê, trái lại, càng thêm ghê tởm chính bản thân mình.
Hắn thấu hiểu sâu sắc, tất cả bi kịch này đều bắt nguồn từ sự hồ đồ, ngu muội của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nỗi nhớ Khương Uyển Ca ngày càng da diết, hắn thường một mình lang thang trong vườn Đông cung vào đêm khuya tĩnh mịch, hướng mắt về phương biên cương xa xôi, khẽ gọi tên nàng, tựa như vậy có thể vượt qua ngàn dặm trùng dương để gặp lại.
Những ngày tháng sau đó, hắn cố gắng vùi đầu vào công việc triều chính, dùng sự bận rộn để tê liệt nỗi đau âm ỉ, day dứt trong tim.
Ban ngày, hắn dồn hết tâm trí vào những tấu chương, những vụ việc quốc gia phức tạp, cố gắng để công việc lấp đầy từng khắc từng giây.
Nhưng mỗi khi đêm xuống, vạn vật chìm vào tĩnh lặng, hình bóng và giọng nói của Khương Uyển Ca lại như ảo ảnh hiện về rõ ràng trước mắt hắn.
Lòng hắn tràn ngập hối hận muộn màng, căm hận sự mù quáng và ngu ngốc của bản thân năm xưa, tại sao khi còn nắm giữ lại không biết trân trọng, tùy ý chà đạp lên tấm chân tình cao quý ấy.
Thế nhưng, thời gian một khi đã trôi, vạn sự đều chẳng thể vãn hồi.
Hắn chỉ còn biết chìm đắm trong nỗi nhớ nhung và hối hận vô bờ bến, một mình gánh chịu nỗi đau thấu xương, khổ sở giãy giụa trong bóng đêm cô độc.
Còn ở nơi biên cương xa xôi, tình cảm giữa Khương Uyển Ca và Tô Nhiên tựa như vò rượu quý ủ lâu, theo năm tháng càng thêm nồng nàn, thắm thiết. Tô Nhiên kiên định thực hiện lời hứa năm xưa, bỏ lại sau lưng chốn kinh thành phồn hoa, phú quý, một lòng một dạ ở bên cạnh Khương Uyển Ca.
Hắn dựa vào kiến thức uyên bác và trí tuệ hơn người của mình, hết lòng giúp đỡ Khương Uyển Ca giải quyết mọi việc trong quân, dốc cạn tâm can vì sự hưng thịnh của biên cương, không ngừng dâng lên những kế sách hay.
Ngày thường, khi ánh bình minh vừa ló dạng, họ đã cùng nhau đi khắp các doanh trại, ân cần hỏi han tình hình sinh hoạt của binh sĩ, trao những lời hỏi han ấm áp, khiến quân sĩ cảm nhận được sự quan tâm như người thân trong nhà.
Và khi màn đêm buông xuống, muôn vàn vì sao lấp lánh trên bầu trời, những lúc rảnh rỗi, họ lại nắm tay nhau dạo bước trên thảo nguyên bao la, bát ngát.
Gió nhẹ nhàng thổi, mang theo hơi mát dịu, cỏ xanh và hoa dại trên thảo nguyên hòa quyện vào nhau, tạo nên một khung cảnh rực rỡ, nên thơ.
Họ sánh bước bên nhau, đắm mình trong vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên.
Hắn cả ngày giam mình trong Đông cung, chìm đắm trong biển hối hận, đối với triều chính cũng ngày càng thờ ơ, xa lánh.
Hoàng đế nhìn thấy thái tử bộ dạng tiều tụy, lòng vừa giận dữ vừa bất lực, nhưng thâm tâm cũng hiểu rõ chuyện tình cảm không thể gượng ép.
Cùng lúc đó, bá tánh kinh thành hay tin Khương Uyển Ca lập được chiến công hiển hách nơi biên ải, đánh tan quân địch, bảo vệ bình yên cho quốc gia, thái độ của họ đối với nàng trong khoảnh khắc đã thay đổi hoàn toàn.
Những hiểu lầm, những lời phỉ báng nàng do Mộ Thanh Tuyết cố tình gây ra, giờ đây đều tan thành mây khói.
Khắp kinh thành, người dân nô nức truyền tụng những chiến tích anh dũng của Khương Uyển Ca, lòng ngưỡng mộ nàng dâng cao như thủy triều.
Từ đầu đường đến cuối ngõ, ai ai cũng bàn tán về vị nữ anh hùng kiệt xuất này, ca ngợi vẻ đẹp oai hùng và tấm lòng yêu nước sâu sắc của nàng.
Về phần Mộ Thanh Tuyết, ả ta trong ngục chịu đủ mọi đọa đày. Mất đi sự che chở của thái tử, lại thêm những tội ác bại lộ, ả ta trở thành kẻ bị người đời phỉ nhổ, khinh miệt.
Môi trường ngục tù khắc nghiệt, cộng thêm sự trả thù của những kẻ ôm mối hận thù với ả, tinh thần Mộ Thanh Tuyết dần dần suy sụp, điên loạn.
Cuối cùng, trong một đêm tối tăm, ả bị đám ngục tốt đê tiện cưỡng hiếp, tâm trí hoàn toàn suy sụp, trở nên điên cuồng, dại dột.
Ả khi thì lảm nhảm những lời vô nghĩa trong chốn lao tù, khi thì cất tiếng cười the thé rợn người. Vẻ đẹp kiêu sa ngày nào đã tan biến, chỉ còn lại một thân xác tàn tạ, bị giày vò đến không còn hình người.
Thẩm Từ Châu hay tin về kết cục thảm hại của Mộ Thanh Tuyết, trong lòng không hề cảm thấy hả hê, trái lại, càng thêm ghê tởm chính bản thân mình.
Hắn thấu hiểu sâu sắc, tất cả bi kịch này đều bắt nguồn từ sự hồ đồ, ngu muội của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nỗi nhớ Khương Uyển Ca ngày càng da diết, hắn thường một mình lang thang trong vườn Đông cung vào đêm khuya tĩnh mịch, hướng mắt về phương biên cương xa xôi, khẽ gọi tên nàng, tựa như vậy có thể vượt qua ngàn dặm trùng dương để gặp lại.
Những ngày tháng sau đó, hắn cố gắng vùi đầu vào công việc triều chính, dùng sự bận rộn để tê liệt nỗi đau âm ỉ, day dứt trong tim.
Ban ngày, hắn dồn hết tâm trí vào những tấu chương, những vụ việc quốc gia phức tạp, cố gắng để công việc lấp đầy từng khắc từng giây.
Nhưng mỗi khi đêm xuống, vạn vật chìm vào tĩnh lặng, hình bóng và giọng nói của Khương Uyển Ca lại như ảo ảnh hiện về rõ ràng trước mắt hắn.
Lòng hắn tràn ngập hối hận muộn màng, căm hận sự mù quáng và ngu ngốc của bản thân năm xưa, tại sao khi còn nắm giữ lại không biết trân trọng, tùy ý chà đạp lên tấm chân tình cao quý ấy.
Thế nhưng, thời gian một khi đã trôi, vạn sự đều chẳng thể vãn hồi.
Hắn chỉ còn biết chìm đắm trong nỗi nhớ nhung và hối hận vô bờ bến, một mình gánh chịu nỗi đau thấu xương, khổ sở giãy giụa trong bóng đêm cô độc.
Còn ở nơi biên cương xa xôi, tình cảm giữa Khương Uyển Ca và Tô Nhiên tựa như vò rượu quý ủ lâu, theo năm tháng càng thêm nồng nàn, thắm thiết. Tô Nhiên kiên định thực hiện lời hứa năm xưa, bỏ lại sau lưng chốn kinh thành phồn hoa, phú quý, một lòng một dạ ở bên cạnh Khương Uyển Ca.
Hắn dựa vào kiến thức uyên bác và trí tuệ hơn người của mình, hết lòng giúp đỡ Khương Uyển Ca giải quyết mọi việc trong quân, dốc cạn tâm can vì sự hưng thịnh của biên cương, không ngừng dâng lên những kế sách hay.
Ngày thường, khi ánh bình minh vừa ló dạng, họ đã cùng nhau đi khắp các doanh trại, ân cần hỏi han tình hình sinh hoạt của binh sĩ, trao những lời hỏi han ấm áp, khiến quân sĩ cảm nhận được sự quan tâm như người thân trong nhà.
Và khi màn đêm buông xuống, muôn vàn vì sao lấp lánh trên bầu trời, những lúc rảnh rỗi, họ lại nắm tay nhau dạo bước trên thảo nguyên bao la, bát ngát.
Gió nhẹ nhàng thổi, mang theo hơi mát dịu, cỏ xanh và hoa dại trên thảo nguyên hòa quyện vào nhau, tạo nên một khung cảnh rực rỡ, nên thơ.
Họ sánh bước bên nhau, đắm mình trong vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro