1
Đang cập nhật
2025-03-20 09:33:05
Trên đại điện hoàng cung, Khương Uyển Ca quỳ gối trước mặt đương kim thiên tử, từng chữ từng chữ vang dội, mạnh mẽ: "Bệ hạ, thần nữ xin chỉ xuất chinh biên cương, nếu bại, tự nguyện lấy thân báo quốc, chôn xương nơi biên ải; nếu thắng, cũng nguyện vĩnh viễn trấn thủ biên cương, không bao giờ hồi triều, bảo vệ bình an một phương!"
Hoàng thượng nhìn nữ tử dung mạo còn non nớt dưới đài, trong mắt tràn đầy thương tiếc: " Uyển Ca, cả Khương gia trung liệt, phụ thân và huynh trưởng con đã chiến tử sa trường ba năm trước, mẫu thân cũng tuẫn tiết theo người, nay Khương gia chỉ còn lại một mình con, lần này đi biên cương hiểm nguy trùng trùng, trẫm sao có thể nhẫn tâm lại phái con xuất chinh?"
Nhưng Khương Uyển Ca lại lắc đầu: "Vì nước quên thân là vinh quang vô thượng của Khương gia, cầu xin bệ hạ thành toàn!"
Thấy Khương Uyển Ca kiên trì như vậy, hoàng thượng cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Con đã có lòng trung thành đáng khen, trẫm chuẩn tấu. Chỉ là bảy ngày sau chính là ngày thái tử đại hôn, con và thái tử từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, lần này chia ly, sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại, chi bằng con tham gia hôn lễ của thái tử rồi hãy xuất thành thì sao?"
Khương Uyển Ca cúi đầu, trước mắt bất giác hiện lên khuôn mặt lạnh lùng, cô ngạo của Thẩm Từ Châu.
Nàng chua xót cười nhẹ, bẩm báo thiên tử: "Việc quân khẩn yếu, thần nữ trong lòng lo lắng cho bá tánh biên cương, đã định bảy ngày sau sẽ lên đường, e rằng không thể tham gia hôn lễ của thái tử điện hạ."
Thấy Khương Uyển Ca từ chối, hoàng thượng cũng không ép buộc nữa.
Khương Uyển Ca nhận thánh chỉ, đi theo sau vị thái giám dẫn đầu chuẩn bị rời cung. Khi đi ngang qua ngự hoa viên, nàng vừa vặn nhìn thấy Thẩm Từ Châu đang cùng vị thái tử phi tương lai Mộ Thanh Tuyết thưởng hoa.
Hai người đứng dưới gốc đào, dáng vẻ nhẹ nhàng uyển chuyển, trai tài gái sắc, quả thực xứng đôi vừa lứa vô cùng.
Vẻ dịu dàng trên gương mặt Thẩm Từ Châu là điều mà Khương Uyển Ca chưa từng thấy, hắn đưa tay khẽ vuốt cánh hoa vương trên đỉnh đầu người đối diện, ánh mắt tràn ngập nhu tình.
Rõ ràng ba ngày trước thôi, hắn còn cùng nàng quấn quýt triền miên, khi tình nồng đậm còn nói hận không thể c.h.ế.t trên thân nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã đến trước mặt hoàng thượng thỉnh chỉ cầu cưới Mộ Thanh Tuyết làm thái tử phi.
Là thái tử, tính tình hắn vốn khó đoán, nhưng Khương Uyển Ca không ngờ rằng, đối diện với tình cảm, hắn cũng có thể như vậy.
Còn nhớ khi Khương Uyển Ca nhìn thấy văn thư hắn muốn nạp Mộ Thanh Tuyết làm thái tử phi, nàng vừa kinh ngạc vừa đau lòng, thế mà lại ngốc nghếch xông đến trước mặt hắn chất vấn.
Hắn chỉ thản nhiên phủi tay áo, thần sắc lạnh nhạt: "Cầu cưới Thanh Tuyết, tự nhiên là vì cô thích nàng."
Khương Uyển Ca lạnh lẽo như rơi vào hầm băng: "Vậy... ta thì sao?"
Những ngày đêm triền miên cùng hắn, nàng, lại tính là gì?
Hắn khẽ nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Thái tử phi sao có thể là con gái của một võ tướng chỉ biết múa thương múa kiếm, chẳng phải là không hợp lẽ sao?"
Lời nói của hắn như những lưỡi d.a.o găm sắc nhọn, hung hăng đ.â.m vào lồng n.g.ự.c Khương Uyển Ca.
Khương Uyển Ca bất lực nhìn hắn, lời chất vấn thốt ra, lại nhợt nhạt đến vậy: "Vậy tại sao những năm qua ngươi lại cùng ta làm những chuyện đó?"
Nàng vốn là con gái nhà võ tướng, điều đó không sai, nhưng suy cho cùng vẫn là một nữ nhi khuê các, cũng biết đến lễ nghĩa liêm sỉ.
Bao năm qua, Khương Uyển Ca đã cùng hắn ta không màng thời gian, không để ý địa điểm mà quấn quýt lấy nhau. Từ Đông cung lộng lẫy, đến khu vườn sau tĩnh mịch, thậm chí cả trên bãi cỏ hoang vu ngoài thành… khắp nơi đều in dấu những cuộc hoan ái nhơ nhuốc.
Nàng ngỡ rằng hắn sẽ cưới nàng làm thê tử, nên mới cam tâm gạt bỏ mọi chuẩn mực lễ giáo, chỉ mong sao làm hắn vui lòng.
Hoàng thượng nhìn nữ tử dung mạo còn non nớt dưới đài, trong mắt tràn đầy thương tiếc: " Uyển Ca, cả Khương gia trung liệt, phụ thân và huynh trưởng con đã chiến tử sa trường ba năm trước, mẫu thân cũng tuẫn tiết theo người, nay Khương gia chỉ còn lại một mình con, lần này đi biên cương hiểm nguy trùng trùng, trẫm sao có thể nhẫn tâm lại phái con xuất chinh?"
Nhưng Khương Uyển Ca lại lắc đầu: "Vì nước quên thân là vinh quang vô thượng của Khương gia, cầu xin bệ hạ thành toàn!"
Thấy Khương Uyển Ca kiên trì như vậy, hoàng thượng cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Con đã có lòng trung thành đáng khen, trẫm chuẩn tấu. Chỉ là bảy ngày sau chính là ngày thái tử đại hôn, con và thái tử từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, lần này chia ly, sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại, chi bằng con tham gia hôn lễ của thái tử rồi hãy xuất thành thì sao?"
Khương Uyển Ca cúi đầu, trước mắt bất giác hiện lên khuôn mặt lạnh lùng, cô ngạo của Thẩm Từ Châu.
Nàng chua xót cười nhẹ, bẩm báo thiên tử: "Việc quân khẩn yếu, thần nữ trong lòng lo lắng cho bá tánh biên cương, đã định bảy ngày sau sẽ lên đường, e rằng không thể tham gia hôn lễ của thái tử điện hạ."
Thấy Khương Uyển Ca từ chối, hoàng thượng cũng không ép buộc nữa.
Khương Uyển Ca nhận thánh chỉ, đi theo sau vị thái giám dẫn đầu chuẩn bị rời cung. Khi đi ngang qua ngự hoa viên, nàng vừa vặn nhìn thấy Thẩm Từ Châu đang cùng vị thái tử phi tương lai Mộ Thanh Tuyết thưởng hoa.
Hai người đứng dưới gốc đào, dáng vẻ nhẹ nhàng uyển chuyển, trai tài gái sắc, quả thực xứng đôi vừa lứa vô cùng.
Vẻ dịu dàng trên gương mặt Thẩm Từ Châu là điều mà Khương Uyển Ca chưa từng thấy, hắn đưa tay khẽ vuốt cánh hoa vương trên đỉnh đầu người đối diện, ánh mắt tràn ngập nhu tình.
Rõ ràng ba ngày trước thôi, hắn còn cùng nàng quấn quýt triền miên, khi tình nồng đậm còn nói hận không thể c.h.ế.t trên thân nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã đến trước mặt hoàng thượng thỉnh chỉ cầu cưới Mộ Thanh Tuyết làm thái tử phi.
Là thái tử, tính tình hắn vốn khó đoán, nhưng Khương Uyển Ca không ngờ rằng, đối diện với tình cảm, hắn cũng có thể như vậy.
Còn nhớ khi Khương Uyển Ca nhìn thấy văn thư hắn muốn nạp Mộ Thanh Tuyết làm thái tử phi, nàng vừa kinh ngạc vừa đau lòng, thế mà lại ngốc nghếch xông đến trước mặt hắn chất vấn.
Hắn chỉ thản nhiên phủi tay áo, thần sắc lạnh nhạt: "Cầu cưới Thanh Tuyết, tự nhiên là vì cô thích nàng."
Khương Uyển Ca lạnh lẽo như rơi vào hầm băng: "Vậy... ta thì sao?"
Những ngày đêm triền miên cùng hắn, nàng, lại tính là gì?
Hắn khẽ nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Thái tử phi sao có thể là con gái của một võ tướng chỉ biết múa thương múa kiếm, chẳng phải là không hợp lẽ sao?"
Lời nói của hắn như những lưỡi d.a.o găm sắc nhọn, hung hăng đ.â.m vào lồng n.g.ự.c Khương Uyển Ca.
Khương Uyển Ca bất lực nhìn hắn, lời chất vấn thốt ra, lại nhợt nhạt đến vậy: "Vậy tại sao những năm qua ngươi lại cùng ta làm những chuyện đó?"
Nàng vốn là con gái nhà võ tướng, điều đó không sai, nhưng suy cho cùng vẫn là một nữ nhi khuê các, cũng biết đến lễ nghĩa liêm sỉ.
Bao năm qua, Khương Uyển Ca đã cùng hắn ta không màng thời gian, không để ý địa điểm mà quấn quýt lấy nhau. Từ Đông cung lộng lẫy, đến khu vườn sau tĩnh mịch, thậm chí cả trên bãi cỏ hoang vu ngoài thành… khắp nơi đều in dấu những cuộc hoan ái nhơ nhuốc.
Nàng ngỡ rằng hắn sẽ cưới nàng làm thê tử, nên mới cam tâm gạt bỏ mọi chuẩn mực lễ giáo, chỉ mong sao làm hắn vui lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro