Chương 32
Đang cập nhật
2025-03-20 09:33:05
Nhưng tình thế chiến trường nguy cấp, chẳng còn thời gian cho nàng nghĩ ngợi, Khương Uyển Ca gắng kìm nén sóng trào trong lòng, tiếp tục đốc chiến, cùng Tô Nhiên dẫn dắt ba quân tướng sĩ dũng cảm g.i.ế.c giặc, cuối cùng cũng đánh tan quân địch, giành lại thế
Khi tiếng binh đao đã dứt, doanh trại chìm trong tĩnh lặng đáng sợ, chỉ còn văng vẳng tiếng rên rỉ yếu ớt của những kẻ bị thương.
Khương Uyển Ca đứng gác bên ngoài trướng của Thẩm Từ Châu, dõi theo quân y tận tình chữa trị vết thương cho hắn.
Vị quân y già lắc đầu ngao ngán, thở dài báo rằng cánh tay đã tổn thương quá nặng, không còn cách nào cứu chữa, đành phải đoạn bỏ.
Khi Thẩm Từ Châu tỉnh lại, nhìn vạt áo trống rỗng, nơi cánh tay từng vung gươm nay chỉ còn lại hư không, đôi mắt hắn đỏ hoe, ngấn lệ.
“Tay của cô đâu! Tay của cô đâu rồi!"
Hắn ta gào thét trong cơn tuyệt vọng: "Các ngươi mau mang cánh tay đứt của cô đến đây, nhất định vẫn còn kịp để nối lại!"
Hắn nào hay biết, cánh tay lìa thân đã biến dạng hoàn toàn, những vết thương chồng chất ghê rợn. Có lẽ vì quá kích động, hắn lại một lần nữa chìm vào hôn mê.
Khi tỉnh giấc, đôi mắt hắn trống rỗng vô hồn. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn mới khẽ cất tiếng, giọng khàn đặc: "Uyển Ca, nàng nói xem, đây chẳng phải là báo ứng cho ta sao..."
Khương Uyển Ca lặng lẽ nhìn hắn, không đáp lời.
Rồi hắn hướng mắt về phía nàng, khóe môi nở một nụ cười đắng chát: "Uyển Ca, hãy theo ta hồi kinh đi. Ta biết xưa kia ta đã sai lầm đến mức nào, nhưng ta nguyện dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho nàng. Ta sẽ cho nàng danh phận xứng đáng, cho nàng tất cả những gì nàng đáng được hưởng."
Khương Uyển Ca khẽ quay mặt đi, tránh né ánh mắt đau khổ của hắn, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định: "Thẩm Từ Châu, mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Nơi này là biên cương, là nơi ta có bá tánh và tướng sĩ cần bảo vệ, sứ mệnh của ta là ở nơi này."
Ánh mắt Thẩm Từ Châu trong phút chốc vụt tắt, môi hắn run rẩy, dường như còn muốn níu kéo điều gì, nhưng cuối cùng, hắn chỉ còn biết im lặng, câm nín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đêm xuống, Khương Uyển Ca trở về trướng, Tô Nhiên nhìn nàng, ánh mắt chan chứa dịu dàng và một chút bồn chồn: "Uyển Ca, nàng có yêu ta không?"
Khương Uyển Ca khẽ giật mình, nhìn vào đôi mắt chân thành của hắn, trong lòng dâng lên những gợn sóng dịu êm, nàng khẽ gật đầu: "Có."
Trong mắt Tô Nhiên lóe lên niềm vui khôn xiết, nhưng rồi khi nhìn thấy ánh mắt kiên định hướng về biên cương của Khương Uyển Ca, chàng khẽ nhíu mày: "Vậy nàng vẫn quyết tâm trấn giữ nơi biên ải này sao?"
Khương Uyển Ca ánh mắt kiên nghị nhìn về phía chân trời xa xăm, chậm rãi đáp: "Đúng vậy, Tô Nhiên. Biên cương đối với ta mà nói, không chỉ là một dải đất, mà còn là trách nhiệm, là sứ mệnh. Phụ thân và huynh trưởng ta đã hy sinh vì nơi này, ta không thể rời đi."
Tô Nhiên im lặng hồi lâu, trong đôi mắt hắn ánh lên sự giằng xé giữa tình và nghĩa, giữa luyến lưu và quyết tâm.
Cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Khương Uyển Ca, giọng nói chân thành: "Ta hiểu rồi, Uyển Ca. Ta nguyện từ bỏ thân phận công tử thế gia, ở lại nơi này cùng nàng. Sự phồn hoa của kinh thành, đối với ta mà nói, chẳng sánh bằng nàng."
Khương Uyển Ca kinh ngạc nhìn Tô Nhiên, trong lòng vừa cảm động sâu sắc, vừa không khỏi áy náy: "Tô Nhiên, chàng không cần phải như vậy, con đường này sẽ vô cùng gian khổ."
Tô Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Khương Uyển Ca, mỉm cười ấm áp: "Chỉ cần được ở bên cạnh nàng, dù gian nan đến mấy, ta cũng cam lòng."
Bất chợt, bên ngoài trướng vang lên một tiếng động lạ. Khương Uyển Ca vội rút kiếm bước ra, nhưng người đến lại là Thẩm Từ Châu.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đuôi mắt đỏ hoe, giọng nói mang theo nỗi chua xót: "Uyển Ca, xem ra, đã đến lúc ta phải rời đi rồi."
Thẩm Từ Châu lê bước thân tàn, lòng chất chứa nỗi thất vọng và tuyệt vọng, chậm rãi bước lên con đường trở về kinh thành.
Trên đường về cung, trong tâm trí Thẩm Từ Châu không ngừng hiện lên những ký ức về Khương Uyển Ca, những khoảnh khắc tươi đẹp thuở nào đan xen với những lỗi lầm hắn đã gây ra, khiến lòng hắn đau đớn khôn nguôi.
Khi tiếng binh đao đã dứt, doanh trại chìm trong tĩnh lặng đáng sợ, chỉ còn văng vẳng tiếng rên rỉ yếu ớt của những kẻ bị thương.
Khương Uyển Ca đứng gác bên ngoài trướng của Thẩm Từ Châu, dõi theo quân y tận tình chữa trị vết thương cho hắn.
Vị quân y già lắc đầu ngao ngán, thở dài báo rằng cánh tay đã tổn thương quá nặng, không còn cách nào cứu chữa, đành phải đoạn bỏ.
Khi Thẩm Từ Châu tỉnh lại, nhìn vạt áo trống rỗng, nơi cánh tay từng vung gươm nay chỉ còn lại hư không, đôi mắt hắn đỏ hoe, ngấn lệ.
“Tay của cô đâu! Tay của cô đâu rồi!"
Hắn ta gào thét trong cơn tuyệt vọng: "Các ngươi mau mang cánh tay đứt của cô đến đây, nhất định vẫn còn kịp để nối lại!"
Hắn nào hay biết, cánh tay lìa thân đã biến dạng hoàn toàn, những vết thương chồng chất ghê rợn. Có lẽ vì quá kích động, hắn lại một lần nữa chìm vào hôn mê.
Khi tỉnh giấc, đôi mắt hắn trống rỗng vô hồn. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn mới khẽ cất tiếng, giọng khàn đặc: "Uyển Ca, nàng nói xem, đây chẳng phải là báo ứng cho ta sao..."
Khương Uyển Ca lặng lẽ nhìn hắn, không đáp lời.
Rồi hắn hướng mắt về phía nàng, khóe môi nở một nụ cười đắng chát: "Uyển Ca, hãy theo ta hồi kinh đi. Ta biết xưa kia ta đã sai lầm đến mức nào, nhưng ta nguyện dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho nàng. Ta sẽ cho nàng danh phận xứng đáng, cho nàng tất cả những gì nàng đáng được hưởng."
Khương Uyển Ca khẽ quay mặt đi, tránh né ánh mắt đau khổ của hắn, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định: "Thẩm Từ Châu, mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Nơi này là biên cương, là nơi ta có bá tánh và tướng sĩ cần bảo vệ, sứ mệnh của ta là ở nơi này."
Ánh mắt Thẩm Từ Châu trong phút chốc vụt tắt, môi hắn run rẩy, dường như còn muốn níu kéo điều gì, nhưng cuối cùng, hắn chỉ còn biết im lặng, câm nín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đêm xuống, Khương Uyển Ca trở về trướng, Tô Nhiên nhìn nàng, ánh mắt chan chứa dịu dàng và một chút bồn chồn: "Uyển Ca, nàng có yêu ta không?"
Khương Uyển Ca khẽ giật mình, nhìn vào đôi mắt chân thành của hắn, trong lòng dâng lên những gợn sóng dịu êm, nàng khẽ gật đầu: "Có."
Trong mắt Tô Nhiên lóe lên niềm vui khôn xiết, nhưng rồi khi nhìn thấy ánh mắt kiên định hướng về biên cương của Khương Uyển Ca, chàng khẽ nhíu mày: "Vậy nàng vẫn quyết tâm trấn giữ nơi biên ải này sao?"
Khương Uyển Ca ánh mắt kiên nghị nhìn về phía chân trời xa xăm, chậm rãi đáp: "Đúng vậy, Tô Nhiên. Biên cương đối với ta mà nói, không chỉ là một dải đất, mà còn là trách nhiệm, là sứ mệnh. Phụ thân và huynh trưởng ta đã hy sinh vì nơi này, ta không thể rời đi."
Tô Nhiên im lặng hồi lâu, trong đôi mắt hắn ánh lên sự giằng xé giữa tình và nghĩa, giữa luyến lưu và quyết tâm.
Cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Khương Uyển Ca, giọng nói chân thành: "Ta hiểu rồi, Uyển Ca. Ta nguyện từ bỏ thân phận công tử thế gia, ở lại nơi này cùng nàng. Sự phồn hoa của kinh thành, đối với ta mà nói, chẳng sánh bằng nàng."
Khương Uyển Ca kinh ngạc nhìn Tô Nhiên, trong lòng vừa cảm động sâu sắc, vừa không khỏi áy náy: "Tô Nhiên, chàng không cần phải như vậy, con đường này sẽ vô cùng gian khổ."
Tô Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Khương Uyển Ca, mỉm cười ấm áp: "Chỉ cần được ở bên cạnh nàng, dù gian nan đến mấy, ta cũng cam lòng."
Bất chợt, bên ngoài trướng vang lên một tiếng động lạ. Khương Uyển Ca vội rút kiếm bước ra, nhưng người đến lại là Thẩm Từ Châu.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đuôi mắt đỏ hoe, giọng nói mang theo nỗi chua xót: "Uyển Ca, xem ra, đã đến lúc ta phải rời đi rồi."
Thẩm Từ Châu lê bước thân tàn, lòng chất chứa nỗi thất vọng và tuyệt vọng, chậm rãi bước lên con đường trở về kinh thành.
Trên đường về cung, trong tâm trí Thẩm Từ Châu không ngừng hiện lên những ký ức về Khương Uyển Ca, những khoảnh khắc tươi đẹp thuở nào đan xen với những lỗi lầm hắn đã gây ra, khiến lòng hắn đau đớn khôn nguôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro