Chương 12
Đang cập nhật
2025-03-20 09:33:05
Khương Uyển Ca hờ hững phất tay: “Vậy thì thôi.”
Vốn dĩ chỉ muốn nói lời từ biệt cuối cùng với hắn, muốn nói với hắn rằng, từ nay về sau hai người sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Nhưng giờ xem ra, cũng không cần thiết phải làm vậy nữa.
Khương Uyển Ca đem tất cả những vật kỷ niệm có liên quan đến Thẩm Từ Châu trong suốt những năm qua, gom góp lại, bỏ vào một chiếc rương lớn.
Trong đó có chiếc bút lông hắn tặng nàng thuở ấu thơ, bức tranh hắn vẽ tặng nàng, và cả chiếc ngọc bội nàng giật được từ thắt lưng hắn trong lần đầu tiên hai người triền miên.
Khi sắp xếp lại những kỷ vật này, Khương Uyển Ca mới giật mình nhận ra, hóa ra bọn họ đã quen biết nhau hơn hai mươi năm rồi.
Họ đã từng chứng kiến những khoảnh khắc ngây ngô, vụng dại nhất của đối phương, cũng cùng nhau trải qua những năm tháng trưởng thành.
Khi còn bé, hắn là người tuấn tú nhất trong đám trẻ. Các công chúa và những tiểu thư con nhà dòng dõi đều rất thích chạy theo hắn để chơi đùa.
Khương Uyển Ca, xuất thân từ một gia đình võ tướng, có phần khác biệt so với họ. Chính hắn là người luôn ở bên cạnh, dạy nàng viết chữ, dạy nàng vẽ tranh.
Khi mọi người trêu chọc Khương Uyển Ca thô lỗ, chỉ biết múa đao múa kiếm, sau này sẽ chẳng có chàng trai tốt nào muốn lấy nàng, cũng chính hắn là người đứng ra bảo vệ nàng: “Ai nói không ai muốn lấy Uyển Ca? Ta muốn! Uyển Ca, sau này nàng sẽ gả cho ta, làm Thái tử phi của ta!”
Câu nói trẻ con năm nào, Khương Uyển Ca đã ghi nhớ suốt hơn mười năm. Đến tận bây giờ khi nhớ lại, nàng vẫn không khỏi mỉm cười.
Chỉ là từ nay về sau, giữa họ sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Khương Uyển Ca đưa chiếc rương gỗ cho Trương bá, dặn dò ông sau khi nàng rời đi, hãy giao chiếc rương này lại cho Thẩm Từ Châu.
Ngày nàng lên đường ra trận, cả kinh thành đều tràn ngập sắc đỏ hân hoan. Đông cung cử hành đại hôn, toàn bộ bá tánh trong thành đều đổ xô đến trước cổng hoàng cung để xem náo nhiệt.
Thẩm Từ Châu mặc bộ hỷ phục đỏ thẫm, cưỡi trên lưng tuấn mã, cùng với Khương Uyển Ca đang hướng về phía cổng thành, đi ngược chiều nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khương Uyển Ca nhìn những dải lụa đỏ giăng khắp các con phố, quay đầu nhìn về phía hoàng cung lần cuối.
Từ biệt lần này, vĩnh viễn không còn ngày trùng phùng.
Nguyện làm đôi chim liền cánh, trọn đời không chia lìa.
Thẩm Từ Châu, ta thật lòng chúc chàng hạnh phúc.
Trên tường thành, đàn nhạn cùng nhau bay lượn, đó là điềm báo tốt lành cho cuộc chinh chiến sắp tới. Khương Uyển Ca vung mạnh roi ngựa, dẫn theo đoàn quân sĩ phía sau, không hề ngoảnh đầu lại, hướng thẳng về phía biên ải xa xôi…
Thẩm Từ Châu ngồi trên lưng ngựa, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Hắn cứ nghĩ mãi về việc Khương Uyển Ca mấy ngày nay không hề tìm gặp mình, cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.
Còn nữa, nàng ấy hôm qua nói có chuyện muốn nói với mình, rốt cuộc là chuyện gì?
Không hiểu vì sao, cảm giác bất an và bồn chồn cứ như thủy triều dâng trào trong lòng hắn, mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Giờ lành càng lúc càng đến gần, Đông cung trong ngoài giăng đèn kết hoa, khắp nơi tràn ngập không khí hân hoan, náo nhiệt.
Lụa đỏ thắm tươi giăng đầy khắp các cột trụ trong cung điện, những ngọn nến hỷ tinh tinh xảo tỏa ra ánh sáng dịu dàng, ấm áp. Không khí tràn ngập hương hoa và mùi hương liệu nồng nàn.
Hắn mặc bộ hỷ phục lộng lẫy, đầu đội kim quan, vốn dĩ phải là một tân lang quan phong độ, ngời ngời khí phách, nhưng giờ đây, hắn lại nhíu chặt mày, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng, bồn chồn.
Ánh mắt hắn không ngừng đảo quanh, cố gắng tìm kiếm giữa đám đông bóng dáng quen thuộc ấy.
Tiếng chuông báo giờ lành cuối cùng cũng vang lên, âm thanh du dương vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong cung điện, nhưng bóng dáng Khương Uyển Ca vẫn không hề xuất hiện.
Sắc mặt Thẩm Từ Châu trong nháy mắt trở nên u ám như mực.
Đúng lúc này, Trương bá tiến vào, trên tay cầm theo một chiếc hộp sơn son thếp vàng: “Thái tử điện hạ, đây là món quà mừng mà tiểu thư nhà chúng ta chuẩn bị cho ngài. Xin ngài nhất định phải nhận lấy.”
Vốn dĩ chỉ muốn nói lời từ biệt cuối cùng với hắn, muốn nói với hắn rằng, từ nay về sau hai người sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Nhưng giờ xem ra, cũng không cần thiết phải làm vậy nữa.
Khương Uyển Ca đem tất cả những vật kỷ niệm có liên quan đến Thẩm Từ Châu trong suốt những năm qua, gom góp lại, bỏ vào một chiếc rương lớn.
Trong đó có chiếc bút lông hắn tặng nàng thuở ấu thơ, bức tranh hắn vẽ tặng nàng, và cả chiếc ngọc bội nàng giật được từ thắt lưng hắn trong lần đầu tiên hai người triền miên.
Khi sắp xếp lại những kỷ vật này, Khương Uyển Ca mới giật mình nhận ra, hóa ra bọn họ đã quen biết nhau hơn hai mươi năm rồi.
Họ đã từng chứng kiến những khoảnh khắc ngây ngô, vụng dại nhất của đối phương, cũng cùng nhau trải qua những năm tháng trưởng thành.
Khi còn bé, hắn là người tuấn tú nhất trong đám trẻ. Các công chúa và những tiểu thư con nhà dòng dõi đều rất thích chạy theo hắn để chơi đùa.
Khương Uyển Ca, xuất thân từ một gia đình võ tướng, có phần khác biệt so với họ. Chính hắn là người luôn ở bên cạnh, dạy nàng viết chữ, dạy nàng vẽ tranh.
Khi mọi người trêu chọc Khương Uyển Ca thô lỗ, chỉ biết múa đao múa kiếm, sau này sẽ chẳng có chàng trai tốt nào muốn lấy nàng, cũng chính hắn là người đứng ra bảo vệ nàng: “Ai nói không ai muốn lấy Uyển Ca? Ta muốn! Uyển Ca, sau này nàng sẽ gả cho ta, làm Thái tử phi của ta!”
Câu nói trẻ con năm nào, Khương Uyển Ca đã ghi nhớ suốt hơn mười năm. Đến tận bây giờ khi nhớ lại, nàng vẫn không khỏi mỉm cười.
Chỉ là từ nay về sau, giữa họ sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Khương Uyển Ca đưa chiếc rương gỗ cho Trương bá, dặn dò ông sau khi nàng rời đi, hãy giao chiếc rương này lại cho Thẩm Từ Châu.
Ngày nàng lên đường ra trận, cả kinh thành đều tràn ngập sắc đỏ hân hoan. Đông cung cử hành đại hôn, toàn bộ bá tánh trong thành đều đổ xô đến trước cổng hoàng cung để xem náo nhiệt.
Thẩm Từ Châu mặc bộ hỷ phục đỏ thẫm, cưỡi trên lưng tuấn mã, cùng với Khương Uyển Ca đang hướng về phía cổng thành, đi ngược chiều nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khương Uyển Ca nhìn những dải lụa đỏ giăng khắp các con phố, quay đầu nhìn về phía hoàng cung lần cuối.
Từ biệt lần này, vĩnh viễn không còn ngày trùng phùng.
Nguyện làm đôi chim liền cánh, trọn đời không chia lìa.
Thẩm Từ Châu, ta thật lòng chúc chàng hạnh phúc.
Trên tường thành, đàn nhạn cùng nhau bay lượn, đó là điềm báo tốt lành cho cuộc chinh chiến sắp tới. Khương Uyển Ca vung mạnh roi ngựa, dẫn theo đoàn quân sĩ phía sau, không hề ngoảnh đầu lại, hướng thẳng về phía biên ải xa xôi…
Thẩm Từ Châu ngồi trên lưng ngựa, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Hắn cứ nghĩ mãi về việc Khương Uyển Ca mấy ngày nay không hề tìm gặp mình, cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.
Còn nữa, nàng ấy hôm qua nói có chuyện muốn nói với mình, rốt cuộc là chuyện gì?
Không hiểu vì sao, cảm giác bất an và bồn chồn cứ như thủy triều dâng trào trong lòng hắn, mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Giờ lành càng lúc càng đến gần, Đông cung trong ngoài giăng đèn kết hoa, khắp nơi tràn ngập không khí hân hoan, náo nhiệt.
Lụa đỏ thắm tươi giăng đầy khắp các cột trụ trong cung điện, những ngọn nến hỷ tinh tinh xảo tỏa ra ánh sáng dịu dàng, ấm áp. Không khí tràn ngập hương hoa và mùi hương liệu nồng nàn.
Hắn mặc bộ hỷ phục lộng lẫy, đầu đội kim quan, vốn dĩ phải là một tân lang quan phong độ, ngời ngời khí phách, nhưng giờ đây, hắn lại nhíu chặt mày, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng, bồn chồn.
Ánh mắt hắn không ngừng đảo quanh, cố gắng tìm kiếm giữa đám đông bóng dáng quen thuộc ấy.
Tiếng chuông báo giờ lành cuối cùng cũng vang lên, âm thanh du dương vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong cung điện, nhưng bóng dáng Khương Uyển Ca vẫn không hề xuất hiện.
Sắc mặt Thẩm Từ Châu trong nháy mắt trở nên u ám như mực.
Đúng lúc này, Trương bá tiến vào, trên tay cầm theo một chiếc hộp sơn son thếp vàng: “Thái tử điện hạ, đây là món quà mừng mà tiểu thư nhà chúng ta chuẩn bị cho ngài. Xin ngài nhất định phải nhận lấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro