Chương 11
Đang cập nhật
2025-03-20 09:33:05
Hoàng thượng biết rõ hắn hết mực yêu thương Mộ Thanh Tuyết, nhưng không ngờ hắn lại si tình đến mức này.
Ngài lập tức nổi trận lôi đình, giận dữ hất tung chiếc chén trà trên bàn: “Hỗn xược! Ngươi có biết mình đang nói gì không hả?”
Là một bậc quân vương, điều tối kỵ nhất chính là sự chuyên tình.
Hoàng hậu đứng bên cạnh càng thêm lo lắng, vội vàng khuyên nhủ: “Từ Châu, mẫu hậu biết con và Thanh Tuyết tình đầu ý hợp, nhưng con là Thái tử, sau này còn phải gánh vác giang sơn xã tắc của phụ hoàng, còn phải lo chuyện con nối dõi tông đường. Chỉ cưới một mình nàng sao được?”
Nhưng Thẩm Từ Châu vẫn một mực giữ vững quyết tâm nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu không cần khuyên nữa. Tâm ý nhi thần đã quyết!”
Thấy hắn quá mức cố chấp, Hoàng thượng tức giận đến mặt mày tái mét. Ngài liên tục thốt ra mấy tiếng “tốt”, cuối cùng nghiến răng, nghiến lợi, từng chữ một vang lên: “Tốt! Rất tốt! Ngươi muốn một đời một kiếp một đôi người, trẫm sẽ tác thành cho ngươi! Nếu ngươi có thể chịu đựng hình phạt đinh, từ đầu đến cuối không một tiếng rên la, trẫm sẽ chấp thuận cho ngươi cả đời này chỉ cưới một mình Mộ Thanh Tuyết!”
Nói rồi, Hoàng thượng chuyển ánh mắt sang Khương Uyển Ca: “Uyển Ca, trẫm giao cho con giám sát việc thi hành hình phạt này!”
Cái gọi là hình phạt đinh, kẻ chịu tội phải lăn qua lăn lại hai lần trên tấm ván gỗ cắm chi chít chín nghìn cây đinh sắt sắc nhọn, hình phạt mới được xem là hoàn tất.
Từ khi khai quốc đến nay, số người từng phải chịu hình phạt đinh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và tất cả bọn họ, không một ai là không gào thét thảm thiết, xé gan xé ruột.
Khương Uyển Ca hiểu rõ, hành động này của Hoàng thượng chẳng qua chỉ là muốn ép Thẩm Từ Châu phải nhượng bộ.
Nhưng ngài không ngờ, Thẩm Từ Châu lại cố chấp hơn ngài tưởng rất nhiều. Hắn không nói một lời, lập tức chấp nhận yêu cầu nghiệt ngã này. Khi tấm ván gỗ cắm đầy những chiếc đinh sắt lạnh lẽo được đưa ra, tất cả mọi người đều không khỏi rùng mình kinh hãi.
Vô số người quỳ rạp xuống đất, cầu xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh. Những người còn lại thì vây quanh Thẩm Từ Châu, hết lời khuyên can.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thái tử điện hạ! Người làm vậy để làm gì cơ chứ? Hình phạt đinh này chẳng khác nào vạn tiễn xuyên tim, nỗi đau đớn tột cùng, không thể nào chịu đựng nổi! Người là thân thể ngàn vàng, sao có thể vì một nữ tử mà tự hủy hoại bản thân như vậy! Xưa nay nam nhi đều năm thê bảy thiếp, ngài là Thái tử cao quý, hà cớ gì phải câu nệ vào những lời sáo rỗng về một đời một kiếp một đôi người!”
Khương Uyển Ca nhìn Thẩm Từ Châu trên điện đã cởi bỏ ngoại bào, ánh mắt kiên định như sắt đá. Nàng hiểu rõ, dù mọi người có khuyên can thế nào, cũng không thể lay chuyển được quyết tâm của hắn.
Tính tình hắn vốn ngang bướng, cố chấp như vậy. Vì Mộ Thanh Tuyết, hắn có thể làm bất cứ điều gì.
Theo một tiếng hô lạnh lùng, hắn không chút do dự nằm xuống tấm ván gỗ nhọn hoắt.
Máu tươi nhanh chóng thấm đẫm y phục, nhuộm thành một màu đỏ thẫm kinh hoàng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn nhó dữ dội, những giọt mồ hôi to như hạt đậu thi nhau rơi xuống, nhưng hắn vẫn chặt răng, tuyệt nhiên không rên một tiếng.
Đây phải là một tình yêu sâu đậm đến nhường nào, mới có thể khiến hắn cam tâm chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng này.
Khương Uyển Ca lặng lẽ nhìn hắn, từ đầu đến cuối không thốt ra một lời nào. Khi hình phạt đinh kết thúc, hắn loạng choạng bước xuống, cả người bê bết máu. Lúc đi ngang qua Khương Uyển Ca, hắn đột nhiên dừng lại.
“Chuyện lần trước… ta thay Thanh Tuyết xin lỗi nàng. Nàng ấy làm như vậy, tất cả cũng chỉ vì quá yêu ta. Giờ đây, ta đã cho nàng ấy đủ cảm giác an toàn rồi, nàng ấy sẽ không còn như vậy nữa đâu.”
Nhìn theo bóng lưng hắn lảo đảo rời đi, Khương Uyển Ca khẽ nở một nụ cười buồn bã.
Vào ngày cuối cùng trước khi lên đường, Khương Uyển Ca nhờ Trương bá chuyển lời, muốn gặp Thẩm Từ Châu lần cuối.
Nhưng khi Trương bá trở về, vẫn chỉ có một mình ông.
Ông có chút khó xử mở lời: “Tiểu thư… Thái tử điện hạ nói… ngày mai là đại hôn của ngài ấy… trong phủ còn rất nhiều việc phải lo liệu… có gì người cứ nói với ngài ấy trong tiệc cưới vậy…”
Ngài lập tức nổi trận lôi đình, giận dữ hất tung chiếc chén trà trên bàn: “Hỗn xược! Ngươi có biết mình đang nói gì không hả?”
Là một bậc quân vương, điều tối kỵ nhất chính là sự chuyên tình.
Hoàng hậu đứng bên cạnh càng thêm lo lắng, vội vàng khuyên nhủ: “Từ Châu, mẫu hậu biết con và Thanh Tuyết tình đầu ý hợp, nhưng con là Thái tử, sau này còn phải gánh vác giang sơn xã tắc của phụ hoàng, còn phải lo chuyện con nối dõi tông đường. Chỉ cưới một mình nàng sao được?”
Nhưng Thẩm Từ Châu vẫn một mực giữ vững quyết tâm nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu không cần khuyên nữa. Tâm ý nhi thần đã quyết!”
Thấy hắn quá mức cố chấp, Hoàng thượng tức giận đến mặt mày tái mét. Ngài liên tục thốt ra mấy tiếng “tốt”, cuối cùng nghiến răng, nghiến lợi, từng chữ một vang lên: “Tốt! Rất tốt! Ngươi muốn một đời một kiếp một đôi người, trẫm sẽ tác thành cho ngươi! Nếu ngươi có thể chịu đựng hình phạt đinh, từ đầu đến cuối không một tiếng rên la, trẫm sẽ chấp thuận cho ngươi cả đời này chỉ cưới một mình Mộ Thanh Tuyết!”
Nói rồi, Hoàng thượng chuyển ánh mắt sang Khương Uyển Ca: “Uyển Ca, trẫm giao cho con giám sát việc thi hành hình phạt này!”
Cái gọi là hình phạt đinh, kẻ chịu tội phải lăn qua lăn lại hai lần trên tấm ván gỗ cắm chi chít chín nghìn cây đinh sắt sắc nhọn, hình phạt mới được xem là hoàn tất.
Từ khi khai quốc đến nay, số người từng phải chịu hình phạt đinh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và tất cả bọn họ, không một ai là không gào thét thảm thiết, xé gan xé ruột.
Khương Uyển Ca hiểu rõ, hành động này của Hoàng thượng chẳng qua chỉ là muốn ép Thẩm Từ Châu phải nhượng bộ.
Nhưng ngài không ngờ, Thẩm Từ Châu lại cố chấp hơn ngài tưởng rất nhiều. Hắn không nói một lời, lập tức chấp nhận yêu cầu nghiệt ngã này. Khi tấm ván gỗ cắm đầy những chiếc đinh sắt lạnh lẽo được đưa ra, tất cả mọi người đều không khỏi rùng mình kinh hãi.
Vô số người quỳ rạp xuống đất, cầu xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh. Những người còn lại thì vây quanh Thẩm Từ Châu, hết lời khuyên can.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thái tử điện hạ! Người làm vậy để làm gì cơ chứ? Hình phạt đinh này chẳng khác nào vạn tiễn xuyên tim, nỗi đau đớn tột cùng, không thể nào chịu đựng nổi! Người là thân thể ngàn vàng, sao có thể vì một nữ tử mà tự hủy hoại bản thân như vậy! Xưa nay nam nhi đều năm thê bảy thiếp, ngài là Thái tử cao quý, hà cớ gì phải câu nệ vào những lời sáo rỗng về một đời một kiếp một đôi người!”
Khương Uyển Ca nhìn Thẩm Từ Châu trên điện đã cởi bỏ ngoại bào, ánh mắt kiên định như sắt đá. Nàng hiểu rõ, dù mọi người có khuyên can thế nào, cũng không thể lay chuyển được quyết tâm của hắn.
Tính tình hắn vốn ngang bướng, cố chấp như vậy. Vì Mộ Thanh Tuyết, hắn có thể làm bất cứ điều gì.
Theo một tiếng hô lạnh lùng, hắn không chút do dự nằm xuống tấm ván gỗ nhọn hoắt.
Máu tươi nhanh chóng thấm đẫm y phục, nhuộm thành một màu đỏ thẫm kinh hoàng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn nhó dữ dội, những giọt mồ hôi to như hạt đậu thi nhau rơi xuống, nhưng hắn vẫn chặt răng, tuyệt nhiên không rên một tiếng.
Đây phải là một tình yêu sâu đậm đến nhường nào, mới có thể khiến hắn cam tâm chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng này.
Khương Uyển Ca lặng lẽ nhìn hắn, từ đầu đến cuối không thốt ra một lời nào. Khi hình phạt đinh kết thúc, hắn loạng choạng bước xuống, cả người bê bết máu. Lúc đi ngang qua Khương Uyển Ca, hắn đột nhiên dừng lại.
“Chuyện lần trước… ta thay Thanh Tuyết xin lỗi nàng. Nàng ấy làm như vậy, tất cả cũng chỉ vì quá yêu ta. Giờ đây, ta đã cho nàng ấy đủ cảm giác an toàn rồi, nàng ấy sẽ không còn như vậy nữa đâu.”
Nhìn theo bóng lưng hắn lảo đảo rời đi, Khương Uyển Ca khẽ nở một nụ cười buồn bã.
Vào ngày cuối cùng trước khi lên đường, Khương Uyển Ca nhờ Trương bá chuyển lời, muốn gặp Thẩm Từ Châu lần cuối.
Nhưng khi Trương bá trở về, vẫn chỉ có một mình ông.
Ông có chút khó xử mở lời: “Tiểu thư… Thái tử điện hạ nói… ngày mai là đại hôn của ngài ấy… trong phủ còn rất nhiều việc phải lo liệu… có gì người cứ nói với ngài ấy trong tiệc cưới vậy…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro