Chương 279
Tú Cẩm
2025-02-28 08:06:20
Không trách được y lại nói ra câu "y giả nhân tâm", bởi vì nội dung trong quyển sách này, đối với nữ lang mà nói, thực sự quá mức mạo phạm.
Phù Dương Cửu còn kẹp một tờ giấy trong sách.
"Nữ lang không có phụ mẫu thân quyến ở bên cạnh, hẳn là không có người dạy bảo. Vì vậy, ta dùng lời của y giả, nói với nữ lang đôi ba câu."
Phù Dương Cửu viết rất uyển chuyển, nhưng Phùng Vận đọc liền hiểu.
Đại ý là Bùi Quyết mắc chứng dương táo, thường xuyên dùng thuốc để khống chế. Phù Dương Cửu dù là người hành y, cũng hiểu rõ đạo lý "dược có ba phần độc". Dẫu y đã tận tâm điều trị, nhưng căn bệnh này thường xuyên khó áp chế. Sau đó, trong thư còn dạy nàng nên giúp tướng quân giải tỏa nhiều hơn, thông cảm rằng hắn là "bệnh nhân", nhẫn nhịn, bao dung. Cuối cùng còn hàm súc nhắc đến vài điều khác, Phùng Vận đọc mà hiểu hiểu mơ mơ...
"Người này có bệnh."
Nàng lật xem sách mà chẳng có cảm giác gì.
Những thứ như vậy, nàng từng xem qua từ trước. Đó chỉ là sách vỡ lòng dùng để dạy nữ tử "biết chuyện người", chuẩn bị cho đêm tân hôn. Trong mắt nàng, quá sơ đẳng. Chỉ tùy ý lật qua rồi tiện tay đặt dưới gối.
Lúc này, Đại Mãn trở về.
Hai má nàng ta hơi ửng hồng.
"Diệp thị vệ nói, nữ lang... nữ lang vẫn không nên dò hỏi thì tốt hơn."
Phùng Vận liền thấy khó hiểu: "Vì sao không thể hỏi?"
Đại Mãn cúi đầu, cắn môi.
"Diệp thị vệ không chịu nói. Nhưng nô tỳ vừa nãy nghe lỏm được vài câu, bọn họ nói, nói..."
Phùng Vận không chịu nổi người khác cứ ấp a ấp úng trước mặt mình, sắc mặt trầm xuống.
"Nói cái gì? Chuyện gì cũng có thể nói thẳng."
Đại Mãn đỏ bừng cả vành tai, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Phùng Vận nhìn tới, nàng ta lại cảm thấy đây chính là lúc để mình thể hiện.
"Nữ lang có biết, tướng quân có một ngoại hiệu không?"
Ngoại hiệu? Phùng Vận chăm chú nhìn nàng ta.
Đại Mãn khẽ thốt ra ba chữ: "Bùi Đại Khí."
Phùng Vận "ồ" một tiếng: "Vậy thì sao?"
Khen hắn khí độ lớn, đây chẳng phải chuyện tốt sao?
Đại Mãn thấy nữ lang hoàn toàn không hiểu, liền cúi mắt nói: "Nô tỳ vừa nghe hai binh sĩ trong doanh nói... nữ lang không dễ dàng, phải chịu khổ sở như vậy."
Phùng Vận không phải nghe từ lời của Đại Mãn mà hiểu ra, mà là nhìn vẻ mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi của nàng ta.
Nàng bình tĩnh nói: "Biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Đại Mãn do dự: "Chuyện này có cần bẩm báo tướng quân không? Để người khác bàn tán về chuyện này, dù sao... dù sao cũng không hay cho lắm..."
"Có gì mà không hay? Người ta nói, ta cũng đâu mất miếng t.hịt nào. Không sao."
Nếu là kiếp trước, Phùng Vận chắc chắn đã xấu hổ đến c.h.ế.t.
Nhưng bây giờ, chuyện này chẳng ảnh hưởng đến nàng chút nào.
Hành quân đánh trận bên ngoài, trong doanh đều là những nam nhân trai tráng, ít thì mấy tháng, nhiều thì vài năm, vốn đã dễ nóng nảy. Quân quy Bắc Ung lại nghiêm khắc, không như một số doanh trại có thiết lập doanh kỹ (*).
(*) Doanh kỹ: Kỹ nữ trong doanh trại, thường dùng để phục vụ quân sĩ trong một số đội quân thời cổ.
Không có nơi phát tiết tinh lực, họ chỉ có thể xì xào vài câu, nói chút lời tục tĩu, cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa, người ta chỉ tán gẫu, có gì đáng để so đo?
Nàng sai Đại Mãn chuẩn bị bút mực, lấy sổ sách ghi chép xong, liền bắt đầu tính toán sổ sách của các hào môn, thế tộc trong thành...
A mẫu từng nói, phần lớn tài phú trên đời đều nằm trong tay hai phần trăm người. Đến khi đến Tịnh Châu, nàng mới nhận ra lời này quả thực không sai, cảm thấy A mẫu rất lợi hại.
Nàng tin rằng, chỉ hai phần trăm người đó đã đủ nuôi sống bách tính Tịnh Châu, cũng đủ cung ứng cho quân Bắc Ung...
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phù Dương Cửu nhìn Phùng Vận rời đi, không vào phòng thương binh mà chỉ phân phó hai tiểu đồng thay thuốc, rồi đi thẳng đến đại doanh.
Bùi Quyết đang nói chuyện với Đặng Quang, Phù Dương Cửu liền đi vào.
Y không lên tiếng, chỉ cung kính đứng ở một bên.
Bùi Quyết hỏi:
“Có chuyện gì?”
Phù Dương Cửu chắp tay hành lễ, nở nụ cười nhàn nhạt:
“Đợi tướng quân xử lý xong chính sự.”
Bùi Quyết lặng lẽ nhìn y một lát, dặn dò vài câu với Đặng Quang, rồi ra lệnh cho hắn lui xuống.
Đặng Quang vừa đi, Phù Dương Cửu lại nói:
“Xin đại tướng quân cho lui hết người ngoài.”
Bùi Quyết hơi cau mày, phất tay:
“Các ngươi lui cả đi.”
“Dạ.”
Thị tòng trong phòng đều rút ra ngoài.
Phù Dương Cửu lập tức thay đổi vẻ mặt, phong thái đoan chính lúc nãy quét sạch không còn, thay vào đó là vẻ bỡn cợt của một kẻ ăn chơi.
“Hỉ sự sắp tới, chúc mừng Vọng Chi sắp thành tân lang.”
Bùi Quyết đáp:
“Đa tạ.”
Thao Dang
Phản ứng của hắn bình thản hơn Phùng cơ nhiều.
Phù Dương Cửu tỏ ra rất hài lòng:
“Vọng Chi thành thân vào lúc này, quả thực tiểu đệ không ngờ tới. Sự tình gấp gáp, ta không kịp chuẩn bị lễ vật, đành lấy thứ này tặng huynh…”
Ánh mắt Bùi Quyết rơi xuống tay y.
Chỉ thấy Phù Dương Cửu móc ra hai bình sứ nhỏ.
Đều là đồ sứ thượng hạng, một bình sứ xanh, một bình sứ trắng. Dùng loại đồ tốt thế này để chứa, bên trong chắc chắn là thứ không tầm thường.
Bùi Quyết không lộ ra biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn y.
Phù Dương Cửu đẩy hai bình sứ tới trước mặt hắn, ra hiệu hắn nhìn nhãn dán trên thân bình.
“Sứ xanh gọi là Châu Mị, sứ trắng gọi là Ngọc Hộ.”
Thấy ánh mắt Bùi Quyết thâm trầm nhìn mình, Phù Dương Cửu có chút ngượng ngùng, đưa tay xoa mũi:
“Thứ này ta đã nghiên cứu mấy năm, từ khi biết bệnh tình của Vọng Chi, ta đã bắt đầu chuẩn bị, định dâng tặng vào ngày đại hôn của huynh. Vài ngày trước Vọng Chi lại phát bệnh, ta nghĩ nên chuẩn bị sớm một ít, vừa hay bây giờ dùng được rồi.”
Bùi Quyết hỏi:
“Có gì tốt?”
Phù Dương Cửu lộ ra vẻ mặt bí hiểm:
“Tốt thì tốt lắm. Thứ cho ta nói thẳng, với vóc người của Vọng Chi, nữ lang khó mà xứng đôi...”
Ánh mắt Bùi Quyết trầm xuống, Phù Dương Cửu biết hắn đã hiểu ý mình, liền cười hì hì:
“Nếu cưỡng ép hoan ái tất sẽ tổn thương thân thể, lâu dần huynh cũng không vui vẻ gì. Châu Mị chính là linh dược trợ hứng thú. Chỗ này không tiện nhiều lời, huynh cứ tự mình thể nghiệm, đảm bảo sau đó sẽ tặng ta đại lễ tạ ơn...”
Nói đoạn, y chỉ vào bình sứ trắng:
“Ngọc Hộ là cao thuốc phục hồi, phòng hàn ẩm, bạch đới. Đây là phương thuốc bí truyền trong cung, sau chuyện thoa lên, để tránh làm hỏng nữ lang yêu kiều của huynh.”
Vừa nói, y vừa lùi từng bước, tự biết nếu còn chậm trễ e rằng sẽ ăn đòn.
Phù Dương Cửu còn kẹp một tờ giấy trong sách.
"Nữ lang không có phụ mẫu thân quyến ở bên cạnh, hẳn là không có người dạy bảo. Vì vậy, ta dùng lời của y giả, nói với nữ lang đôi ba câu."
Phù Dương Cửu viết rất uyển chuyển, nhưng Phùng Vận đọc liền hiểu.
Đại ý là Bùi Quyết mắc chứng dương táo, thường xuyên dùng thuốc để khống chế. Phù Dương Cửu dù là người hành y, cũng hiểu rõ đạo lý "dược có ba phần độc". Dẫu y đã tận tâm điều trị, nhưng căn bệnh này thường xuyên khó áp chế. Sau đó, trong thư còn dạy nàng nên giúp tướng quân giải tỏa nhiều hơn, thông cảm rằng hắn là "bệnh nhân", nhẫn nhịn, bao dung. Cuối cùng còn hàm súc nhắc đến vài điều khác, Phùng Vận đọc mà hiểu hiểu mơ mơ...
"Người này có bệnh."
Nàng lật xem sách mà chẳng có cảm giác gì.
Những thứ như vậy, nàng từng xem qua từ trước. Đó chỉ là sách vỡ lòng dùng để dạy nữ tử "biết chuyện người", chuẩn bị cho đêm tân hôn. Trong mắt nàng, quá sơ đẳng. Chỉ tùy ý lật qua rồi tiện tay đặt dưới gối.
Lúc này, Đại Mãn trở về.
Hai má nàng ta hơi ửng hồng.
"Diệp thị vệ nói, nữ lang... nữ lang vẫn không nên dò hỏi thì tốt hơn."
Phùng Vận liền thấy khó hiểu: "Vì sao không thể hỏi?"
Đại Mãn cúi đầu, cắn môi.
"Diệp thị vệ không chịu nói. Nhưng nô tỳ vừa nãy nghe lỏm được vài câu, bọn họ nói, nói..."
Phùng Vận không chịu nổi người khác cứ ấp a ấp úng trước mặt mình, sắc mặt trầm xuống.
"Nói cái gì? Chuyện gì cũng có thể nói thẳng."
Đại Mãn đỏ bừng cả vành tai, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Phùng Vận nhìn tới, nàng ta lại cảm thấy đây chính là lúc để mình thể hiện.
"Nữ lang có biết, tướng quân có một ngoại hiệu không?"
Ngoại hiệu? Phùng Vận chăm chú nhìn nàng ta.
Đại Mãn khẽ thốt ra ba chữ: "Bùi Đại Khí."
Phùng Vận "ồ" một tiếng: "Vậy thì sao?"
Khen hắn khí độ lớn, đây chẳng phải chuyện tốt sao?
Đại Mãn thấy nữ lang hoàn toàn không hiểu, liền cúi mắt nói: "Nô tỳ vừa nghe hai binh sĩ trong doanh nói... nữ lang không dễ dàng, phải chịu khổ sở như vậy."
Phùng Vận không phải nghe từ lời của Đại Mãn mà hiểu ra, mà là nhìn vẻ mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi của nàng ta.
Nàng bình tĩnh nói: "Biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Đại Mãn do dự: "Chuyện này có cần bẩm báo tướng quân không? Để người khác bàn tán về chuyện này, dù sao... dù sao cũng không hay cho lắm..."
"Có gì mà không hay? Người ta nói, ta cũng đâu mất miếng t.hịt nào. Không sao."
Nếu là kiếp trước, Phùng Vận chắc chắn đã xấu hổ đến c.h.ế.t.
Nhưng bây giờ, chuyện này chẳng ảnh hưởng đến nàng chút nào.
Hành quân đánh trận bên ngoài, trong doanh đều là những nam nhân trai tráng, ít thì mấy tháng, nhiều thì vài năm, vốn đã dễ nóng nảy. Quân quy Bắc Ung lại nghiêm khắc, không như một số doanh trại có thiết lập doanh kỹ (*).
(*) Doanh kỹ: Kỹ nữ trong doanh trại, thường dùng để phục vụ quân sĩ trong một số đội quân thời cổ.
Không có nơi phát tiết tinh lực, họ chỉ có thể xì xào vài câu, nói chút lời tục tĩu, cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa, người ta chỉ tán gẫu, có gì đáng để so đo?
Nàng sai Đại Mãn chuẩn bị bút mực, lấy sổ sách ghi chép xong, liền bắt đầu tính toán sổ sách của các hào môn, thế tộc trong thành...
A mẫu từng nói, phần lớn tài phú trên đời đều nằm trong tay hai phần trăm người. Đến khi đến Tịnh Châu, nàng mới nhận ra lời này quả thực không sai, cảm thấy A mẫu rất lợi hại.
Nàng tin rằng, chỉ hai phần trăm người đó đã đủ nuôi sống bách tính Tịnh Châu, cũng đủ cung ứng cho quân Bắc Ung...
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phù Dương Cửu nhìn Phùng Vận rời đi, không vào phòng thương binh mà chỉ phân phó hai tiểu đồng thay thuốc, rồi đi thẳng đến đại doanh.
Bùi Quyết đang nói chuyện với Đặng Quang, Phù Dương Cửu liền đi vào.
Y không lên tiếng, chỉ cung kính đứng ở một bên.
Bùi Quyết hỏi:
“Có chuyện gì?”
Phù Dương Cửu chắp tay hành lễ, nở nụ cười nhàn nhạt:
“Đợi tướng quân xử lý xong chính sự.”
Bùi Quyết lặng lẽ nhìn y một lát, dặn dò vài câu với Đặng Quang, rồi ra lệnh cho hắn lui xuống.
Đặng Quang vừa đi, Phù Dương Cửu lại nói:
“Xin đại tướng quân cho lui hết người ngoài.”
Bùi Quyết hơi cau mày, phất tay:
“Các ngươi lui cả đi.”
“Dạ.”
Thị tòng trong phòng đều rút ra ngoài.
Phù Dương Cửu lập tức thay đổi vẻ mặt, phong thái đoan chính lúc nãy quét sạch không còn, thay vào đó là vẻ bỡn cợt của một kẻ ăn chơi.
“Hỉ sự sắp tới, chúc mừng Vọng Chi sắp thành tân lang.”
Bùi Quyết đáp:
“Đa tạ.”
Thao Dang
Phản ứng của hắn bình thản hơn Phùng cơ nhiều.
Phù Dương Cửu tỏ ra rất hài lòng:
“Vọng Chi thành thân vào lúc này, quả thực tiểu đệ không ngờ tới. Sự tình gấp gáp, ta không kịp chuẩn bị lễ vật, đành lấy thứ này tặng huynh…”
Ánh mắt Bùi Quyết rơi xuống tay y.
Chỉ thấy Phù Dương Cửu móc ra hai bình sứ nhỏ.
Đều là đồ sứ thượng hạng, một bình sứ xanh, một bình sứ trắng. Dùng loại đồ tốt thế này để chứa, bên trong chắc chắn là thứ không tầm thường.
Bùi Quyết không lộ ra biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn y.
Phù Dương Cửu đẩy hai bình sứ tới trước mặt hắn, ra hiệu hắn nhìn nhãn dán trên thân bình.
“Sứ xanh gọi là Châu Mị, sứ trắng gọi là Ngọc Hộ.”
Thấy ánh mắt Bùi Quyết thâm trầm nhìn mình, Phù Dương Cửu có chút ngượng ngùng, đưa tay xoa mũi:
“Thứ này ta đã nghiên cứu mấy năm, từ khi biết bệnh tình của Vọng Chi, ta đã bắt đầu chuẩn bị, định dâng tặng vào ngày đại hôn của huynh. Vài ngày trước Vọng Chi lại phát bệnh, ta nghĩ nên chuẩn bị sớm một ít, vừa hay bây giờ dùng được rồi.”
Bùi Quyết hỏi:
“Có gì tốt?”
Phù Dương Cửu lộ ra vẻ mặt bí hiểm:
“Tốt thì tốt lắm. Thứ cho ta nói thẳng, với vóc người của Vọng Chi, nữ lang khó mà xứng đôi...”
Ánh mắt Bùi Quyết trầm xuống, Phù Dương Cửu biết hắn đã hiểu ý mình, liền cười hì hì:
“Nếu cưỡng ép hoan ái tất sẽ tổn thương thân thể, lâu dần huynh cũng không vui vẻ gì. Châu Mị chính là linh dược trợ hứng thú. Chỗ này không tiện nhiều lời, huynh cứ tự mình thể nghiệm, đảm bảo sau đó sẽ tặng ta đại lễ tạ ơn...”
Nói đoạn, y chỉ vào bình sứ trắng:
“Ngọc Hộ là cao thuốc phục hồi, phòng hàn ẩm, bạch đới. Đây là phương thuốc bí truyền trong cung, sau chuyện thoa lên, để tránh làm hỏng nữ lang yêu kiều của huynh.”
Vừa nói, y vừa lùi từng bước, tự biết nếu còn chậm trễ e rằng sẽ ăn đòn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro