Chương 278
Tú Cẩm
2025-02-28 08:06:20
“Ta thua rồi.” Phùng Vận nói.
Bốn bề gió thảm mưa sầu, nàng không hay không biết đã rơi vào thiên la địa võng mà Bùi Quyết bày sẵn, đợi đến khi phát hiện thì cái bẫy đã không còn đường thoát...
Phùng Vận không muốn bỏ cuộc, nhưng thành trì đã mất sạch, nếu tiếp tục đối cuộc, chẳng qua chỉ để hắn càng thêm ngông cuồng đắc ý mà thôi.
Bùi cẩu rõ ràng là đang đùa bỡn nàng!
Phùng Vận không phục: “Lại một ván nữa.”
Bùi Quyết đáp: “Vừa rồi ai nói, một ván định càn khôn?”
Phùng Vận hít sâu một hơi, ánh mắt dừng trên đôi con ngươi thâm trầm đen láy của Bùi Quyết, bỗng bật cười.
“Từ khi đó, tướng quân đã bắt đầu đào bẫy cho ta rồi?”
Bùi Quyết hờ hững: “Cậy mạnh khinh địch, kiêu binh tất bại.”
Phùng Vận hừ lạnh: “Vậy tướng quân dám đấu thêm một ván nữa không?”
Bùi Quyết dứt khoát đẩy tán quân cờ, đáp thẳng: “Không dám.”
Nếu không lợi dụng lúc nàng khinh địch, sao có thể thắng sảng khoái như vậy?
Đấu thêm một ván...
Không thể nào.
Bùi Quyết mặt không đổi sắc: “Cách chơi như nhân phẩm, nữ lang không thể bội tín.”
Phùng Vận tức đến mức đứng phắt dậy.
Nàng căn bản không để tâm chuyện hôn nhân hay không hôn nhân, chỉ đơn thuần không phục vì thua Bùi Quyết... kẻ bại tướng mười trận thua mười trong tay nàng, khiến nàng giận đến tóc tai muốn bốc khói.
“Lại ván nữa! Ta nhất định phải thắng ngươi.”
Bùi Quyết cũng đứng lên, thản nhiên khoác áo choàng, liếc nàng một cái.
“Ta còn quân vụ, nữ lang sớm nghỉ ngơi đi. Ba ngày kỳ hạn, ngươi và ta cứ chờ tin của Tiêu Trình.”
“Ta không...” Phùng Vận nhìn sắc mặt hắn, thấp thoáng cảm giác không ổn, “Hôn nhân đại sự sao có thể đùa cợt? Tướng quân dùng cờ lừa ta, không phải hành vi của quân tử.”
“Ta không phải quân tử.” Bùi Quyết lạnh nhạt, gương mặt không lộ cảm xúc.
“Một, ta thắng đường đường chính chính. Hai, Tịnh Châu bị vây, có thể sống ra khỏi Tịnh Châu hay không còn chưa biết. Trước mặt sinh tử, hôn phối tính được là gì? Ba, ta vô ý cưới nữ lang, đây chỉ là kế sách tạm thời.”
Hắn sải bước rời đi.
Hiếm khi hắn nói nhiều như vậy, Phùng Vận lại thấy rất có lý, nhưng nghĩ đến ván cờ thua oan uổng, trong lòng không khỏi bực bội. Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhìn thế cục thảm bại trên bàn, cả người ủ rũ.
Tiểu Mãn bĩu môi, xòe tay ra trước mặt nàng.
“Nữ lang, người đánh Tiểu Mãn để hả giận đi.”
Phùng Vận cúi đầu nhìn tay nàng, bất đắc dĩ hừ một tiếng, lại ngồi xếp bằng xuống.
“Ta chờ là được.”
Nàng chẳng có gì không chịu thua.
Chỉ là kế lừa Tiêu Trình thôi, cứ theo ý hắn đi.
Chờ Tiểu Mãn lui xuống, Phùng Vận nằm nghỉ, nhưng hồi lâu vẫn không ngủ được, trong đầu toàn là bàn cờ vừa rồi. Nàng diễn lại mấy lần, vẫn cảm thấy thua vì sơ suất, không phải vì cờ nghệ của Bùi Quyết cao minh, mà vì hắn bụng dạ thâm hiểm, thắng bằng tâm kế, không phải bằng kỳ nghệ.
Nàng không thừa nhận mình kém hơn Bùi Quyết.
Càng nghĩ càng thấy, đây chắc hẳn là kết cục của việc “hỏi trời”.
155- Châu mị Ngọc hộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phùng Vận phát hiện ánh mắt của mọi người trong ngoài đều có gì đó không đúng.
Đại Mãn và Tiểu Mãn thấy nàng thức dậy, so với ngày thường càng thêm cung kính vài phần, nửa quỳ dâng trà.
“Chúc mừng nữ lang, hỉ sự lâm môn.”
“Chúc mừng nữ lang, chúc mừng nữ lang.”
Đêm qua Phùng Vận thua cờ, cả đêm chẳng ngủ yên, lúc này đầu óc nặng nề, nhất thời chưa phản ứng kịp, chỉ đón lấy chén trà nhấp một ngụm.
“Chúc mừng gì chứ? Quân Tề đã rút lui rồi sao?”
Tiểu Mãn phụt cười thành tiếng.
“Nếu quân Tề bại lui, nô tỳ đâu cần tới chúc mừng nữ lang.”
Đại Mãn xen lời: “Sáng sớm nay, trong doanh trại truyền tin, đại tướng quân dùng thần đồng (*) hô hoán quân Tề, tạm ngừng chiến ba ngày, đợi sau đại hôn mới tiếp tục giao tranh. Trong ba ngày này, dù quân Tề khiêu khích thách đấu, để tránh điềm xấu, cũng không ứng chiến...”
(*) Thần đồng: ống loa khuếch âm cổ đại.
Khóe mắt Đại Mãn thấp thoáng nét cười. Chủ tử thành chính thê, thân phận bọn họ cũng nước lên thì thuyền lên, chẳng còn phải chịu cảnh xấu hổ nữa.
Phùng Vận hờ hững ừ một tiếng, “Truyền bữa sáng đi.”
Nàng chẳng mấy để tâm.
Chuyện vốn là kế sách của Bùi Quyết nhằm vào Tiêu Trình, kết quả của một canh bạc, dĩ nhiên không đáng đặt nặng trong lòng.
Thao Dang
Ăn sáng xong, nàng dẫn theo Đại Mãn và Tiểu Mãn ra ngoài, vòng qua chân tường thành, định tự mình nghe thử khúc ca mà người ta đồn rằng vô cùng cảm động của quân Tề, nghe xem Tiêu tam công tử si tình nhường nào...
Tất nhiên, dẫu khúc ca có nặng tình đến đâu, Phùng Vận cũng không tin thêm lần nữa.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Tiêu Trình cũng vậy, Bùi Quyết cũng vậy, trong lòng Phùng Vận đều có đề phòng, chỉ là sâu hay cạn mà thôi.
Không ngờ vừa ra tới cửa đã chạm mặt Phù Dương Cửu. Y nhìn thấy nàng bèn chắp tay hành lễ.
“Phùng cơ, xin mời bước sang một bên.”
Phùng Vận đáp lễ, ra hiệu cho tỷ muội Mãn gia đợi tại chỗ, theo Phù Dương Cửu bước qua một bên.
“Phù Dương y quan có điều gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì không dám...”
Phù Dương Cửu vừa mở miệng, một đội binh lính tuần tra đi qua, y ngậm miệng, ngượng ngập mỉm cười với Phùng Vận.
Chờ khi bóng người khuất hẳn, y mới lén lút móc từ trong n.g.ự.c áo ra một quyển sổ nhỏ, hai tay dâng lên cho Phùng Vận.
“Xưa nay y giả nhân tâm (thầy thuốc có tấm lòng nhân ái), ta tuyệt không có ý khinh nhờn Phùng cơ. Nếu có chỗ đắc tội, xin nữ lang lượng thứ cho khổ tâm của ta.”
“Y quan có ý gì?” Phùng Vận cúi đầu định lật xem, lại bị Phù Dương Cửu đưa tay ngăn lại.
“Xin nữ lang về phòng rồi hãy đọc.”
Nhìn nét mặt y có chút không tự nhiên, Phùng Vận đoán rằng trong đây có điều khó nói, bèn cất sổ sách vào tay áo, hướng y thi lễ.
“Đa tạ chỉ điểm.”
Phù Dương Cửu chỉnh trang tư thế, nghiêm trang hành lễ.
“Ba ngày sau đại hôn, nữ lang đừng ra ngoài nữa, hãy ở nhà chuẩn bị đi.”
Phùng Vận thoáng sững sờ.
Đây chẳng qua chỉ là một nước cờ, vì sao mọi người lại coi như đại sự vậy?
Dẫn theo nha hoàn trở về doanh trại, dọc đường đi, binh lính gặp nàng đều liếc mắt nhìn, chờ nàng quay lưng thì xì xào bàn tán. Ánh mắt và thần sắc ẩn hàm ý tứ sâu xa, tuyệt không đơn giản chỉ vì hôn lễ này.
Song Phùng Vận lại nhìn không thấu.
Về phòng, nàng sai Đại Mãn đi tìm Diệp Sấm thăm dò tin tức, rồi thong thả lấy ra quyển sổ Phù Dương Cửu đưa, chậm rãi lật giở.
Bốn bề gió thảm mưa sầu, nàng không hay không biết đã rơi vào thiên la địa võng mà Bùi Quyết bày sẵn, đợi đến khi phát hiện thì cái bẫy đã không còn đường thoát...
Phùng Vận không muốn bỏ cuộc, nhưng thành trì đã mất sạch, nếu tiếp tục đối cuộc, chẳng qua chỉ để hắn càng thêm ngông cuồng đắc ý mà thôi.
Bùi cẩu rõ ràng là đang đùa bỡn nàng!
Phùng Vận không phục: “Lại một ván nữa.”
Bùi Quyết đáp: “Vừa rồi ai nói, một ván định càn khôn?”
Phùng Vận hít sâu một hơi, ánh mắt dừng trên đôi con ngươi thâm trầm đen láy của Bùi Quyết, bỗng bật cười.
“Từ khi đó, tướng quân đã bắt đầu đào bẫy cho ta rồi?”
Bùi Quyết hờ hững: “Cậy mạnh khinh địch, kiêu binh tất bại.”
Phùng Vận hừ lạnh: “Vậy tướng quân dám đấu thêm một ván nữa không?”
Bùi Quyết dứt khoát đẩy tán quân cờ, đáp thẳng: “Không dám.”
Nếu không lợi dụng lúc nàng khinh địch, sao có thể thắng sảng khoái như vậy?
Đấu thêm một ván...
Không thể nào.
Bùi Quyết mặt không đổi sắc: “Cách chơi như nhân phẩm, nữ lang không thể bội tín.”
Phùng Vận tức đến mức đứng phắt dậy.
Nàng căn bản không để tâm chuyện hôn nhân hay không hôn nhân, chỉ đơn thuần không phục vì thua Bùi Quyết... kẻ bại tướng mười trận thua mười trong tay nàng, khiến nàng giận đến tóc tai muốn bốc khói.
“Lại ván nữa! Ta nhất định phải thắng ngươi.”
Bùi Quyết cũng đứng lên, thản nhiên khoác áo choàng, liếc nàng một cái.
“Ta còn quân vụ, nữ lang sớm nghỉ ngơi đi. Ba ngày kỳ hạn, ngươi và ta cứ chờ tin của Tiêu Trình.”
“Ta không...” Phùng Vận nhìn sắc mặt hắn, thấp thoáng cảm giác không ổn, “Hôn nhân đại sự sao có thể đùa cợt? Tướng quân dùng cờ lừa ta, không phải hành vi của quân tử.”
“Ta không phải quân tử.” Bùi Quyết lạnh nhạt, gương mặt không lộ cảm xúc.
“Một, ta thắng đường đường chính chính. Hai, Tịnh Châu bị vây, có thể sống ra khỏi Tịnh Châu hay không còn chưa biết. Trước mặt sinh tử, hôn phối tính được là gì? Ba, ta vô ý cưới nữ lang, đây chỉ là kế sách tạm thời.”
Hắn sải bước rời đi.
Hiếm khi hắn nói nhiều như vậy, Phùng Vận lại thấy rất có lý, nhưng nghĩ đến ván cờ thua oan uổng, trong lòng không khỏi bực bội. Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhìn thế cục thảm bại trên bàn, cả người ủ rũ.
Tiểu Mãn bĩu môi, xòe tay ra trước mặt nàng.
“Nữ lang, người đánh Tiểu Mãn để hả giận đi.”
Phùng Vận cúi đầu nhìn tay nàng, bất đắc dĩ hừ một tiếng, lại ngồi xếp bằng xuống.
“Ta chờ là được.”
Nàng chẳng có gì không chịu thua.
Chỉ là kế lừa Tiêu Trình thôi, cứ theo ý hắn đi.
Chờ Tiểu Mãn lui xuống, Phùng Vận nằm nghỉ, nhưng hồi lâu vẫn không ngủ được, trong đầu toàn là bàn cờ vừa rồi. Nàng diễn lại mấy lần, vẫn cảm thấy thua vì sơ suất, không phải vì cờ nghệ của Bùi Quyết cao minh, mà vì hắn bụng dạ thâm hiểm, thắng bằng tâm kế, không phải bằng kỳ nghệ.
Nàng không thừa nhận mình kém hơn Bùi Quyết.
Càng nghĩ càng thấy, đây chắc hẳn là kết cục của việc “hỏi trời”.
155- Châu mị Ngọc hộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phùng Vận phát hiện ánh mắt của mọi người trong ngoài đều có gì đó không đúng.
Đại Mãn và Tiểu Mãn thấy nàng thức dậy, so với ngày thường càng thêm cung kính vài phần, nửa quỳ dâng trà.
“Chúc mừng nữ lang, hỉ sự lâm môn.”
“Chúc mừng nữ lang, chúc mừng nữ lang.”
Đêm qua Phùng Vận thua cờ, cả đêm chẳng ngủ yên, lúc này đầu óc nặng nề, nhất thời chưa phản ứng kịp, chỉ đón lấy chén trà nhấp một ngụm.
“Chúc mừng gì chứ? Quân Tề đã rút lui rồi sao?”
Tiểu Mãn phụt cười thành tiếng.
“Nếu quân Tề bại lui, nô tỳ đâu cần tới chúc mừng nữ lang.”
Đại Mãn xen lời: “Sáng sớm nay, trong doanh trại truyền tin, đại tướng quân dùng thần đồng (*) hô hoán quân Tề, tạm ngừng chiến ba ngày, đợi sau đại hôn mới tiếp tục giao tranh. Trong ba ngày này, dù quân Tề khiêu khích thách đấu, để tránh điềm xấu, cũng không ứng chiến...”
(*) Thần đồng: ống loa khuếch âm cổ đại.
Khóe mắt Đại Mãn thấp thoáng nét cười. Chủ tử thành chính thê, thân phận bọn họ cũng nước lên thì thuyền lên, chẳng còn phải chịu cảnh xấu hổ nữa.
Phùng Vận hờ hững ừ một tiếng, “Truyền bữa sáng đi.”
Nàng chẳng mấy để tâm.
Chuyện vốn là kế sách của Bùi Quyết nhằm vào Tiêu Trình, kết quả của một canh bạc, dĩ nhiên không đáng đặt nặng trong lòng.
Thao Dang
Ăn sáng xong, nàng dẫn theo Đại Mãn và Tiểu Mãn ra ngoài, vòng qua chân tường thành, định tự mình nghe thử khúc ca mà người ta đồn rằng vô cùng cảm động của quân Tề, nghe xem Tiêu tam công tử si tình nhường nào...
Tất nhiên, dẫu khúc ca có nặng tình đến đâu, Phùng Vận cũng không tin thêm lần nữa.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Tiêu Trình cũng vậy, Bùi Quyết cũng vậy, trong lòng Phùng Vận đều có đề phòng, chỉ là sâu hay cạn mà thôi.
Không ngờ vừa ra tới cửa đã chạm mặt Phù Dương Cửu. Y nhìn thấy nàng bèn chắp tay hành lễ.
“Phùng cơ, xin mời bước sang một bên.”
Phùng Vận đáp lễ, ra hiệu cho tỷ muội Mãn gia đợi tại chỗ, theo Phù Dương Cửu bước qua một bên.
“Phù Dương y quan có điều gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì không dám...”
Phù Dương Cửu vừa mở miệng, một đội binh lính tuần tra đi qua, y ngậm miệng, ngượng ngập mỉm cười với Phùng Vận.
Chờ khi bóng người khuất hẳn, y mới lén lút móc từ trong n.g.ự.c áo ra một quyển sổ nhỏ, hai tay dâng lên cho Phùng Vận.
“Xưa nay y giả nhân tâm (thầy thuốc có tấm lòng nhân ái), ta tuyệt không có ý khinh nhờn Phùng cơ. Nếu có chỗ đắc tội, xin nữ lang lượng thứ cho khổ tâm của ta.”
“Y quan có ý gì?” Phùng Vận cúi đầu định lật xem, lại bị Phù Dương Cửu đưa tay ngăn lại.
“Xin nữ lang về phòng rồi hãy đọc.”
Nhìn nét mặt y có chút không tự nhiên, Phùng Vận đoán rằng trong đây có điều khó nói, bèn cất sổ sách vào tay áo, hướng y thi lễ.
“Đa tạ chỉ điểm.”
Phù Dương Cửu chỉnh trang tư thế, nghiêm trang hành lễ.
“Ba ngày sau đại hôn, nữ lang đừng ra ngoài nữa, hãy ở nhà chuẩn bị đi.”
Phùng Vận thoáng sững sờ.
Đây chẳng qua chỉ là một nước cờ, vì sao mọi người lại coi như đại sự vậy?
Dẫn theo nha hoàn trở về doanh trại, dọc đường đi, binh lính gặp nàng đều liếc mắt nhìn, chờ nàng quay lưng thì xì xào bàn tán. Ánh mắt và thần sắc ẩn hàm ý tứ sâu xa, tuyệt không đơn giản chỉ vì hôn lễ này.
Song Phùng Vận lại nhìn không thấu.
Về phòng, nàng sai Đại Mãn đi tìm Diệp Sấm thăm dò tin tức, rồi thong thả lấy ra quyển sổ Phù Dương Cửu đưa, chậm rãi lật giở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro