Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 277

Tú Cẩm

2025-02-28 08:06:20

Đèn lửa mịt mờ.

Phùng Vận nằm trên tháp mềm, để mặc Bùi Quyết chải tóc giúp nàng, đôi mắt khép hờ, hưởng thụ niềm vui khuê phòng. Ánh lửa than đỏ hắt lên gương mặt nàng, khiến nàng lười biếng như một đóa phù dung kiều diễm, hai má phơn phớt hồng, ánh mắt m.ô.n.g lung, tựa như nụ hoa e ấp chờ bung nở trước mặt Bùi Quyết...

Giọng nói dịu dàng, thân thể ngây thơ, có thể nói là cực hạn cám dỗ.

Bùi Quyết khắc chế biểu cảm rất tốt.

Nếu sau đầu Phùng Vận có con mắt, hẳn có thể thấy được vẻ bình tĩnh giả vờ dưới khuôn mặt hắn, là sự kìm nén nhẫn nhịn, dục vọng điên cuồng, tất cả đều lộ rõ trong đôi mắt đen nhánh ấy...

"Xong rồi." Bùi Quyết đặt chiếc lược xuống, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Phùng Vận.

Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt dò xét vô cùng áp bách.

Phùng Vận nhẹ vuốt tóc, cảm thấy đánh cờ quả thực là chuyện lãng phí thời gian, mỹ sắc tốt như vậy, có thể làm chút chuyện khác.

"Có thể bắt đầu rồi."

“Ừ."

Sau tấm bình phong, một lò than hồng, một tấm tháp mềm, hai người ngồi đối diện, ở giữa là bàn cờ gỗ, thoạt nhìn vô cùng phong nhã.

Nhưng người hiểu cờ chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết tình thế trong bàn cờ với tướng quân vô cùng bất lợi, nữ lang cờ nghệ tinh xảo, g.i.ế.t cho tướng quân không còn mặt mũi, mất hết oai phong.

Bùi Quyết càng đi cờ càng thận trọng, mỗi nước đều phải suy nghĩ rất lâu.

"Tướng quân, đến lượt ngài."

Phùng Vận ngáp một cái.

Nhìn chân mày hắn khẽ nhíu, dáng vẻ lười biếng thả lỏng.

Nàng mặc một chiếc áo rộng tay, đai lưng bó ra một vòng eo mảnh, trước n.g.ự.c gấm thêu căng đầy, phập phồng theo nhịp thở, váy dài che đôi chân ngọc, từ xương quai xanh đến cần cổ trắng như ngọc, rất dễ khiến người ta phân tâm...

Thấy hắn mãi không động, nàng lại thúc giục.

"Đêm dài lắm mộng, tướng quân chẳng bằng sớm đầu hàng?"

Bùi Quyết không đáp, ánh mắt trầm tĩnh nhìn bàn cờ.

Phùng Vận khẽ cười: "Tướng quân hành binh bày trận ai ai cũng rõ, nhưng khi đối cờ lại yếu kém, thật không thể tưởng tượng nổi..."

Bùi Quyết ngước mắt: "Cớ gì nói bản tướng yếu kém?"
Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng

Phùng Vận nhìn bàn cờ: "Quan cờ tức quan thế, thế đã thành, mạnh yếu phân rõ, liếc mắt có thể thấy..."

"Ồ?" Bùi Quyết chậm rãi hạ một quân.

Phùng Vận mỉm cười ứng đối.

Nói nàng đang đánh cờ, chẳng bằng nói nàng đang thưởng sắc.

Bùi Quyết trút bỏ áo giáp, ngồi đoan chính chơi cờ, tuy không mang phong thái danh sĩ, nhưng lại có một vẻ đẹp khác biệt...

Mãnh hổ ngửi hoa hồng, cảnh này, tình này, câu này, không gì thích hợp hơn.

"Tiêu Trình đối cờ thế nào?" Bùi Quyết bỗng hỏi.

Phùng Vận nhất thời nghẹn lời.

Nam Tề đệ nhất danh sĩ, cờ nghệ tất nhiên cao siêu.

Nhưng nói ra, chỉ sợ sẽ tổn thương lòng tự tôn của Bùi đại tướng quân.

Nàng nửa thật nửa đùa: "Chưa từng đấu với hắn, không dễ định luận."

Bùi Quyết mí mắt cũng không nhấc: "Khúc hát ngoài thành, nàng đều nghe rồi chứ?"

Phùng Vận không biểu cảm gì, khẽ ừ một tiếng, chú ý không đặt trên bàn cờ, mà rơi trên mặt Bùi Quyết, muốn tìm ra một tia cảm xúc trên khuôn mặt hắn...

Đáng tiếc, không có.

Bùi Quyết nhìn bàn cờ, suy tư không nói.

Hắn quá chậm, quá thận trọng, đến mức Phùng Vận chờ đến đói bụng.

"Ta sai nha hoàn mang chút đồ ăn lên, tướng quân không ngại chứ?"

Bùi Quyết gật nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Phùng Vận bèn cất giọng gọi ra ngoài rèm.

Đại Mãn và Tiểu Mãn nhanh chóng bưng tới mứt quả cùng đồ ăn vặt, đều là những thứ Phùng Vận mang về từ An Độ.

Tiểu Mãn quỳ ngồi bên cạnh, giúp Phùng Vận lau tay. Đại Mãn thì trước tiên rót trà cho Phùng Vận, sau đó quỳ ngồi xuống bên cạnh Bùi Quyết, định rót thêm nước cho hắn.

Thân mình nàng ta vừa nghiêng tới, ánh mắt đang dán vào bàn cờ của Bùi Quyết liền ngẩng lên.

Hương thơm phảng phất, hắn hơi nhíu mày:

"Không cần."

Đại Mãn vâng lời, cúi mắt lùi sang một bên.

Phùng Vận liếc nàng ta một cái:

"Ngươi lui xuống đi."

Đại Mãn đáp "vâng", đôi mắt ửng đỏ, ấm ức cắn môi, vén rèm lui ra ngoài.

Tiểu Mãn tính tình thô lỗ, chẳng phát hiện ra gì khác thường, chỉ kinh ngạc nhìn bàn cờ, hỏi:

"Nữ lang, người và tướng quân, ai lợi hại hơn?"

Phùng Vận cười nhạt:

"Ngươi nghĩ thế nào?"

Tiểu Mãn đáp ngay:

"Nữ lang!"

Phùng Vận bật cười khẽ:

"Ngươi đâu có biết chơi cờ..."

Tiểu Mãn mắt sáng rỡ:

"Nhưng ta tin nữ lang!"

Phùng Vận hài lòng nhìn sắc mặt Bùi Quyết, thấy trán hắn căng thẳng, môi mím chặt, biết hắn không dám khinh thường mình, vẫn luôn cẩn thận ứng phó.

Nhưng có thành tích mười trận thắng mười ở kiếp trước, Phùng Vận rất yên tâm, chỉ thấy dáng vẻ như lâm đại địch của Đại tướng quân này, thực sự thú vị vô cùng.
Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi
Ngôn Tình, Đô Thị, Điền Văn
Trí Tuệ Đại Tống
Xuyên Không, Cổ Đại, Quân Sự, Lịch Sử
Vương Gia, Dậy Đi Làm Thôi!!!
Xuyên Không, Hài Hước

Nàng để mặc Tiểu Mãn hầu hạ, chậm rãi dùng điểm tâm, dung nhan càng thêm kiều diễm, vẻ mặt đắc ý.

Chớp mắt, hai bên đã qua lại mấy chục nước.

Phùng Vận đột nhiên phát hiện không đúng...

Bùi Quyết đang diễn kịch với nàng!

Hắn vô cùng gian xảo giả vờ yếu thế, lợi dụng sự khinh địch của nàng, vẫn luôn án binh bất động, lặng lẽ di chuyển trên bàn cờ, dần dần kết nối các quân cờ, bất tri bất giác nuốt trọn một con rồng lớn của nàng...

Phùng Vận lập tức cảnh giác, không còn tâm tư ăn uống, đôi mắt sáng ngời, càng đánh càng căng thẳng, mồ hôi sau gáy rịn ra.

"Tiểu Mãn, dời lò than ra xa chút."

Tiểu Mãn hoàn toàn không hiểu thế cục, ngoan ngoãn dời lò đi, thấy nữ lang hai má đỏ bừng, đôi mày khẽ chau, cũng thấp thoáng cảm thấy căng thẳng.

Chẳng lẽ nữ lang không thắng được tướng quân sao?

Ánh mắt Bùi Quyết rơi xuống vầng trán mịn màng của Phùng Vận, lại thấy vài giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi nàng, khóe môi khẽ cong.

"Đến lượt nàng rồi."

Phùng Vận mỗi lần căng thẳng, chóp mũi sẽ đổ mồ hôi, làn da vốn trắng mịn càng thêm trắng hồng, nõn nà tựa bạch ngọc, đẹp đẽ đến động lòng người...

Bùi Quyết nhìn mà lòng nóng lên, lại cất giọng nhàn nhạt:

"Phùng nương tử có muốn đầu hàng không?"

Phùng Vận liếc hắn một cái, không còn dám khinh địch, dốc toàn lực ứng phó.

Thao Dang

Nhưng đáng tiếc, đã muộn.

Hắn thu hồi đất mất, thừa thắng xông lên, chỉ chờ con thú nhỏ rơi vào bẫy làm cuộc giãy giụa cuối cùng, rồi ngoan ngoãn chờ bị ăn...

Phùng Vận đặt quân cờ xuống, lại thu về.

Mi mắt Bùi Quyết giật nhẹ, không lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Môn Hảo Tế Yêu

Số ký tự: 0