Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 276

Tú Cẩm

2025-02-28 08:06:20

Phùng Vận trước mắt sáng ngời.

Quả thực là diệu chiêu, có chút ti tiện nhưng lại là diệu chiêu.

Tiêu Trình miệng nói nàng là thê thất của hắn, vì rửa hận mà xuất chinh...

Nếu kẻ địch lại ngang nhiên cướp đoạt thê tử của hắn ngay trước mặt, hắn dẫn theo năm mươi vạn đại quân nhưng vây mà không công, vậy còn tính là nam nhân gì, xứng danh đế vương sao?

Không chiến, sẽ bị thiên hạ chế giễu.

“Tướng quân thật là diệu kế.” Phùng Vận vỗ tay, vừa định khen hắn...

Chợt suy nghĩ xoay chuyển, mới phát giác có chỗ không ổn.

Người bị cưới là nàng, công cụ cũng là nàng.

Rõ ràng là nàng muốn dùng Bùi Quyết làm công cụ, biến thành cây gai cắm trong lòng phụ tử Lý Tông Huấn, để bọn họ tiếp tục gây áp lực, bức Bùi Quyết phản lại Lý Tang Nhược. Rõ ràng là nàng muốn lợi dụng Bùi Quyết để đả kích Tiêu Trình...

Sao lại thành ngược lại rồi?

Phùng Vận trầm mặt: “Kế là kế hay, nhưng ta không muốn làm quân cờ.”

Nàng vươn tay ngọc thon dài, đặt một quân cờ trắng bên cạnh quân đen của Bùi Quyết.

“Ta thích từ từ tiến hành.”

Ánh mắt Bùi Quyết lạnh nhạt: “Nữ lang muốn mưu đồ gì?”

“Mưu đồ...” Phùng Vận nhìn khuôn mặt lạnh lùng, người lạ chớ gần của hắn, suýt nữa bật thốt ra là mưu đồ hắn một đêm. Lại cảm thấy quá đường đột. Dù gì Bùi Quyết cũng là người bảo thủ truyền thống tận trong xương cốt, không thể dọa hắn chạy mất được.

“Mưu đồ việc cần mưu đồ.”

Bùi Quyết chăm chú nhìn vào đôi mắt long lanh, gần như giảo hoạt của nàng.

“Nữ lang có nguyện cùng ta đánh cược một ván?”

Phùng Vận có chút bất ngờ.

“Tướng quân không phải con bạc.”

Bùi Quyết: “Thỉnh thoảng cũng thử.”

“Cược gì?”

“Nghe nói nữ lang thế gia đều tinh thông lục nghệ, giỏi cầm và kỳ (chơi cờ và đánh đàn).”

Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng
Phùng Vận mỉm cười: “Quá khen, chỉ là biết sơ qua.”

Bùi Quyết nói: “Ta từ nhỏ theo quân, văn mặc kỳ họa (cầm kỳ thi họa) đều chỉ sơ sài.”

“Nếu vậy tướng quân có ý gì?”

“Nữ lang có nguyện cùng ta thủ đàm một ván?”

“Thắng bại thế nào?”

“Ta thắng, nàng liền theo kế của ta. Nếu ta thua, theo lời nàng, từ từ tiến hành.”

Phùng Vận nhíu mày, cẩn thận quan sát hắn.

Nếu là người khác nói lời này, nàng chắc chắn cho rằng đối phương là kẻ lừa bịp.

Nhưng Bùi đại tướng quân nói là sự thật.

Theo nàng biết, Bùi Quyết từ nhỏ đã theo phụ thân rèn luyện trong hành doanh, vì vậy mưu lược quân sự tuy thượng thừa, nhưng cầm kỳ thi họa lại không tinh.

Kiếp trước, Phùng Vận từng chơi cờ với hắn.

Nói ra thật buồn cười, cược chính là nàng... thị tẩm.

Lúc đó, Bùi Quyết muốn ngủ với nàng, nàng không chịu, lại không dám phản kháng trực tiếp đắc tội hắn, bèn lấy “đối cờ” làm cược.

Thao Dang

Nàng nắm chắc tính cách kiêu ngạo của Bùi đại tướng quân, cố tình khích hắn.

“Khi nào tướng quân thắng được nữ tử tầm thường như ta, ta liền hầu hạ gối chăn.”

Thế là...

Bùi đại tướng quân tạo nên kỷ lục mười trận thua liên tiếp mất mặt.

Chơi suốt một tháng vẫn không đợi được ngày Phùng Vận tự nguyện hiến thân...

Về sau, vẫn là vì Đại Mãn, đem bức thư nàng lén viết cho Tiêu Trình giao vào tay Bùi Quyết, khiến hắn giận tím mặt.

Bùi Quyết hận nàng đùa bỡn, nổi trận lôi đình đốt bàn cờ, lúc đó mới ôm mỹ nhân vào trong trướng, thành chuyện tốt...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nhưng với kỳ nghệ của nàng, Bùi Quyết thật sự không thắng nổi.

Phùng Vận hồi nhỏ quả thật từng là thần đồng. Dung mạo mỹ miều chỉ là ưu điểm bên ngoài của nàng, ngoài việc không giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n tên, thì cầm kỳ thư họa đều rất tinh thông, đọc sách lại qua mắt là nhớ.

Nếu không phải cái c.h.ế.t thảm của Lư Tam nương khiến nàng thất trí, kiếp trước cũng sẽ không rơi vào cảnh ngộ như vậy...

Ký ức ùa về.

Phùng Vận cảm thấy, nếu không phải Đại Mãn...

Kiếp trước nàng hẳn là sẽ cùng Bùi Quyết chơi cờ ba năm, dạy ra một đồ đệ giỏi.

Chứ không phải để hắn thoải mái ngủ ba năm.

Nàng chau mày không nói, thần hồn phiêu lãng.

Bùi Quyết lại hạ một quân, trầm giọng hỏi:

“Thế sự như cờ, chỉ nên hỏi trời. Thế nào?”

Phùng Vận vốn không định đồng ý.

Nhưng câu “chỉ nên hỏi trời” kia lại khiến nàng động lòng.

Nàng tự biết bản thân không đủ trí tuệ để nắm giữ thế sự trong tay. Sự huyền diệu của trời đất mênh mông, dù sống lại một đời, nàng vẫn cảm thấy mình nhỏ bé. Đối mặt với cục diện lớn trước mắt, đi trái hay đi phải, nàng cũng thường xuyên do dự...

Vậy thì, chi bằng hỏi trời?

Phùng Vận nhớ đến kỳ nghệ tệ hại của hắn, có chút ghét bỏ.

“Ba ván hai thắng, hay một ván định càn khôn, ngài nói đi.”

Bùi Quyết: “Một ván.”

Phùng Vận giật mình.

Nếu không phải biết rõ kỳ nghệ của Bùi Quyết chẳng ra sao, nàng thật sự sẽ nghi ngờ đây là cái bẫy của hắn.

Một nam nhân có trình độ đánh cờ thảm không nỡ nhìn, lấy đâu ra dũng khí nói một ván định càn khôn?

Phùng Vận thăm dò: “Tướng quân có biết kỳ nghệ của ta thuộc phẩm bậc nào không?”

Hiện nay, sĩ tộc văn nhân chuộng thanh đàm, phong trào chơi cờ thịnh hành, tầng lớp thượng lưu không ai không yêu cờ. Bởi vậy mới có chế độ “kỳ phẩm”, lấy trình độ để xếp hạng kỳ nghệ, tổng cộng chia làm chín phẩm.

Không Yêu Không Vui
Ngôn Tình
Chúng Ta
Ngôn Tình, Ngược, Sủng
Hàn Thiên Ký
Tiên Hiệp
Bùi Quyết trầm ngâm một lát, đáp: “Nữ lang là cửu phẩm?”

Phùng Vận khẽ cười, hắn đến cả kỳ phẩm cũng không rõ.

“Được, cứ theo ý tướng quân, một ván thì một ván đi.”

Cũng tốt, để Bùi đại tướng quân thưởng thức kỳ nghệ xuất thần nhập hóa của nàng một lần nữa cũng chẳng sao.

“Khi nào bắt đầu?”

Khóe môi Bùi Quyết hơi mím.

“Ngay bây giờ.”

~~~~~~~~~

Phùng Vận: Lưng nàng hơi lạnh, không biết vì sao.

Độc giả: Ngươi bị dã thú nhìn trúng rồi.

Phù Dương Cửu: Trời trở lạnh rồi, Phùng nữ lang có phải chưa mặc quần thu không?

~~~~~~~~~

154- Chui vào lỗ hổng.

Phùng Vận sảng khoái đáp ứng.

Trong lòng cũng có chút cảm khái huyền diệu.

Có lẽ đây chính là ý trời trong cõi u minh.

Kiếp trước đánh cờ với Bùi Quyết, là cược xem lúc nào ngủ.

Kiếp này đánh cờ, cược vẫn là lúc nào ngủ...

Không đúng, nghiêm khắc mà nói, là cược có nên dùng “đại hôn chi kế” hay không.

Phùng Vận từ lâu đã không mong chờ gì hôn lễ, đối với nàng, không muốn gả, cũng không xem trọng. Nhưng nếu có thể chọc cho Tiêu Trình phát điên, vậy cũng không phải không thể.

Dù sao cũng chỉ là kế, Bùi Quyết chắc chắn sẽ không coi là thật.

Quân cờ đã bày xong, Bùi Quyết không vội hạ cờ, mà bắt đầu có đầu có đuôi, giúp nàng vấn lại mái tóc còn chưa khô hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Môn Hảo Tế Yêu

Số ký tự: 0