Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 280

Tú Cẩm

2025-02-28 08:06:20

Bùi Quyết chẳng lộ vẻ gì, bình thản nghe hết, chỉ thản nhiên nói:

“Đại hôn chỉ là quyền nghi tạm thời. Không đáng coi là thật.”

Phù Dương Cửu hơi sững sờ, khó tin nhìn hắn.

Bùi Quyết đâu phải hài tử ba tuổi.

Xem đại hôn như trò đùa, thật chẳng giống việc hắn có thể làm.

“Ta còn tưởng ngươi sợ trận chiến này tất bại, chúng ta không ra khỏi Tịnh Châu được... Muốn làm tân lang một lần trước khi c.h.ế.t chứ?”

Phù Dương Cửu ỉu xìu nói xong, lộ ra vài phần thất vọng, nhưng đôi tay lại chậm rãi lấy lại hai lọ thuốc trên bàn: “Vậy vật này ta mang đi, đợi ngày sau ngươi đại hôn rồi tính, bằng không lúc đó ta không có lễ vật gì để tặng...”

“Để lại.” Bùi Quyết nói.

Phù Dương Cửu ngẩng đầu, đụng ngay ánh mắt đen sâu thẳm.

Đối mắt trong chốc lát, y liền nháy mắt ngượng ngùng.

“Biết ngay ngươi sẽ như vậy... Thôi, coi như tiện nghi cho ngươi.”

Bùi Quyết mặt lạnh: “Ngươi có thể cút rồi.”

Phù Dương Cửu tức đến nhe răng: “Nếu không phải ngươi là huynh đệ của ta, ta lười quản ngươi, để ngươi cả đời thê thiếp đầy nhà, nhưng chẳng được hưởng lạc...”

Nguyền rủa độc địa như thế xong, Phù Dương Cửu không đợi Bùi Quyết mở miệng, nhanh nhẹn chuồn mất.

Ai bảo y là thần y đệ nhất thiên hạ được Bùi Quyết tín trọng nhất chứ? Lo lắng đủ điều.

~~~~~~~~~

Phù Dương Cửu: Tân lang tân nương nhà ngươi không có phụ mẫu ở bên, ta đây mệt mỏi lo toan, tuổi còn trẻ, lại làm phụ làm mẫu, cuối cùng chẳng được gì.

Bùi Quyết: Thưởng cho ngươi hai mươi mỹ cơ.

Phù Dương Cửu: Đừng đừng đừng, ngươi tưởng ta như ngươi sao, ta chịu không nổi phúc phần này...

Phùng Vận: Các ngươi đang nói gì vậy?

Bùi Quyết: Quân vụ.

Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng
Phù Dương Cửu: Đúng đúng đúng, hành quân đánh trận, tất phải có pháp, bàn luận bàn luận!

~~~~~~~~~~

156- Thành hôn theo lễ.

Hằng Khúc Quan.

Mưa tạnh gió lớn, lá rụng xào xạc, cả đại doanh nhuốm vẻ tiêu điều.

Tin tức Bùi Quyết sẽ đại hôn ở Tịnh Châu sau ba ngày truyền đến từ sáng sớm.

Quân Bắc Ung cực kỳ cẩn trọng, không chỉ truyền lời tạm ngưng chiến, còn đặc biệt cử sứ giả mang thiếp mời, trên đó viết rõ ràng:

“Định vào ngày hai mươi tháng Đông năm Hưng Hòa thứ ba của Đại Tấn, Đại tướng quân Bùi Quyết được tấn phong của Đại Tấn kết thành lương duyên cùng đích trưởng nữ phòng nhỏ họ Phùng ở Tín Châu, nay thành hôn theo lễ, kính gửi thiệp mời đến thân bằng cố hữu, kính mời Hoàng đế Chính Sơ của Đại Tề đích thân đến Tịnh Châu dự tiệc.”

Sự ác ý tràn đầy được viết trên tấm thiệp đỏ chói, do sứ giả hai tay cung kính dâng lên trước mặt Tiêu Trình.

Khi ấy trong đại trướng, tất cả đều sững sờ.

Yến Bất Tức lúc này mới hiểu cái gọi là cho Tiêu Trình một cơ hội diện kiến Phùng Vận của Bùi Quyết là cơ hội thế nào...

Thật sự quá phận!

Tiêu Trình siết c.h.ặ.t nắm tay.

Hồi lâu, hắn mới nở nụ cười.

“Cung tiễn sứ quân.”

Sứ giả Đại Tấn ngẩng đầu nhìn nụ cười trên mặt hoàng đế Đại Tề, lưng toát mồ hôi lạnh, da đầu tê dại, có cảm giác nhặt lại được một mạng.

Xách đao đến nhà người ta, giữa chốn đông người tặng cho chủ nhân một cái tát trời giáng, cuối cùng còn bảo, hoan nghênh đến nhà ta uống rượu mừng, nhớ mang lễ vật nhé. Đổi lại là ai, cũng nuốt không trôi cục tức này.

Hắn đi chuyến này, di thư cũng đã viết sẵn, chẳng ngờ tính tình hoàng đế Đại Tề lại tốt đến vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thao Dang

Xem ra lời đồn bên ngoài về việc Tiêu Trình vì Phùng Thập Nhị nương mà thân chinh xuất chinh, hoàn toàn là nhảm nhí.

Vì thế hắn lại vui vẻ nói thêm mấy câu nịnh hót, rồi mới cáo từ lui ra.

Chân sứ giả vừa ra cửa, mặt Tiêu Trình lập tức biến sắc.

“Thật không ra thể thống!”

Hắn xé thiệp mời, ném xuống đất.

“Bùi Quyết khinh ta như thế, không báo mối thù này, thật uổng làm người!”

“Bệ hạ!” Tạ Tùng Quang hai mắt đỏ bừng.

Trước đây, hắn cảm thấy Tiêu Trình lấy danh nghĩa Thập Nhị nương để thân chinh có chút giống chiêu bài mượn cớ nghĩa binh. Nhưng lúc này, hắn thật sự thay Hoàng đế cảm thấy phẫn nộ.

Có đâu lại cướp thê thất của người khác, còn ngang nhiên gửi thiệp cưới tới cửa?

Cái tát này không chỉ giáng lên mặt Tề đế, mà còn là lên mặt Đại Tề.

“Vi thần nguyện lĩnh binh công đánh Tịnh Châu!”

Mấy tướng lĩnh còn lại phản ứng không khác gì Tạ Tùng Quang, đều phẫn nộ sục sôi, cảm thấy sỉ nhục, nhất loạt cất tiếng xin chiến.

Tiêu Trình nhìn các tướng sĩ ai nấy đều giận dữ, hắn lại chậm rãi ngồi xuống, lấy lại bình tĩnh.

“Việc này cần bàn tính lâu dài, chờ ta suy nghĩ thêm.”

Tôn Tử binh pháp có câu, công thành là hạ sách.

Dẫu có đánh, cũng phải nghĩ ra diệu kế vẹn toàn.

Một đòn tất thắng.

Chờ các tướng lui xuống, Tiêu Trình cúi mắt, khom người nhặt tấm thiệp rách nát lên, đặt lên bàn chậm rãi ghép lại.

“A Vận…”

Ruộng Nhà Ta Một Mẫu Ba Phần
Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại
Chàng Rể Vô Song
Ngôn Tình, Đô Thị
Giam Cầm Trong Đêm Dài
Đam Mỹ, Khác, Đô Thị
Giọng hắn khàn đặc, “Vì sao lại thành ra thế này?”

Lời còn chưa dứt, hắn đã ho sặc sụa.

Bình An mắt đỏ hoe bước tới, đưa nước và khăn tay cho tân đế.

“Bệ hạ, Phùng cơ bán mình cầu vinh, không đáng để người hao tâm tổn trí vì nàng ta…”

“Càn rỡ!” Tiêu Trình ngẩng mắt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, “Trước mặt thiên tử, từ khi nào đến lượt nô tài ngươi buông lời vô lễ?”

Bình An run lên, suýt đánh rơi chén trà.

“Nô tài… nô tài có tội. Xin bệ hạ tha mạng.”

Gã vội quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục, bờ vai run rẩy.

Từ nhỏ đã theo công tử, gã thấy hắn là danh môn thế gia công tử, ôn nhã nhân hậu, văn chương phong lưu, nhưng chưa bao giờ xử phạt hạ nhân nặng nề.

Bình An chưa từng thấy Tiêu Trình tức giận như vậy.

Ngay cả hôm gã lỡ để lộ tin tức cho Phùng phu nhân, cũng chỉ bị phạt quỳ hai canh giờ…

Bình An biết mình lỡ lời.

Dẫu Thập Nhị nương có thế nào, cũng không nên dùng hai chữ “bán mình” để nhục mạ nàng.

Tất cả chỉ tại gã nhanh miệng, nghĩ gì nói nấy.

“Bệ hạ tha mạng, nô tài không dám nữa.”

Thân thể Bình An run lên bần bật, không dám nhìn vào mắt Tiêu Trình.

Song, tân đế hồi lâu không lên tiếng, trong phòng như thể không còn ai khác.

“Bệ hạ…” Bình An khẽ gọi.

“Tự tát miệng.” Giọng Tiêu Trình trầm thấp, như thể vừa bình ổn hơi thở, “Đánh tới khi nào trẫm vừa lòng mới thôi.”

Bình An hít sâu một hơi, “Tuân chỉ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Môn Hảo Tế Yêu

Số ký tự: 0