Trùng Phùng Ngày Hạ Tới

Chương 8

Đang cập nhật

2025-03-18 20:47:49



Tôi muốn ăn cơm Thư Thừa nấu, nên đang cùng anh ấy đi siêu thị mua đồ. Anh ấy đưa điện thoại cho tôi xem.



"Tiểu Kiết từng là trợ lý của em à?"

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥



"Ừm, quan hệ của bọn em không được tốt lắm."



Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Vài hôm nữa anh sẽ điều cô ta sang vị trí khác."



"Anh không muốn hỏi vì sao bọn em không ưa nhau à?" Tôi nheo mắt, giơ tay xoay đầu anh lại nhìn tôi.



Anh bất đắc dĩ lắc lắc điện thoại: "Không phải tự cô ta nói hết rồi sao?"



"Nếu em muốn anh sa thải cô ta thì sao?" Tôi nghiêng đầu hỏi.



Vấn đề này khiến Thư Thừa hơi khó xử, anh trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nếu em thực sự để tâm, vậy ngày mai anh sẽ nói chuyện với cô ta."



Người đi làm kiếm cơm không dễ dàng, tôi trông có vẻ tùy tiện nhưng cũng không đến mức cắt đường sống của người khác.



"Thôi bỏ đi, dù sao năng lực làm việc của cô ta cũng khá ổn. Kìa." Tôi gác cằm lên vai anh, hất cằm về phía màn hình điện thoại: "Người ta còn đang chờ anh trả lời kìa, anh Thừa đó ~"



"Ngưng giỡn đi." Anh đẩy tôi ra, cúi đầu nhắn lại một câu "Tôi biết rồi", sau đó thoát khỏi WeChat, tập trung chọn rau.



"Anh không thích em gọi "Anh Thừa, anh Thừa" hả?" Tôi cố ý trêu chọc, làm bộ như mỹ nhân yếu đuối.



"Anh đang mua đồ, em mà còn phá nữa thì tối nay khỏi ăn cơm đi." Anh không thèm để ý.



Tôi giật bó rau trên tay anh ném lại quầy rau: "Không ăn rau nữa, em muốn ăn thịt."



Anh nhìn chằm chằm tôi vài giây, nhếch môi cười: "Được thôi."



"Ra quầy tính tiền đi."



Lúc thanh toán, anh hơi hất cằm về phía giá hàng bên cạnh quầy thu ngân: "Không mua cho anh một chục hộp à?"



Tôi lấy một hộp loại quen dùng: "Anh cũng mạnh miệng ghê ha."



16



"Sao lại đến đây?"



Thư Thừa lái xe đến nhà ba mẹ anh ấy. Trước đây hai đứa tôi từng sống chung nhưng sau đó anh ấy mua nhà rồi dọn ra ngoài.

Dù vậy, trong nhà vẫn còn giữ nguyên phòng của anh và Thư Quyến.



"Nơi này gần nhất." Anh gãi lòng bàn tay tôi.



"Không có ai ở nhà chứ?" Tôi hơi lo lắng.



"Không đâu. Ba mẹ anh đi du lịch rồi, Thư Quyến với bạn trai thuê nhà ở bên ngoài, chẳng có ai cả."



Tới tầng, cửa thang máy vừa mở là anh lập tức kéo tôi nhanh chóng đi về phía nhà mình.



Vừa mở cửa, tôi đã ôm cổ anh ấy mà hôn tới tấp.



Anh vừa đáp lại vừa tiện tay đặt túi rau củ lên tủ giày ở cửa. Tôi lười thay giày, cũng không cho anh thay, vừa đá văng đôi cao gót, chân trần giẫm lên sàn nhà, vừa quấn lấy anh, gấp gáp kéo vào trong.



Vừa bước qua cửa, khóe mắt tôi đã lập tức thoáng thấy trên sofa có hai người đang quấn lấy nhau, lúc này vừa mới tách ra.



...



Hai hướng, bốn đôi mắt, tám luồng ánh nhìn giao nhau giữa không trung, quyết chiến một trận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Cái gọi là xấu hổ hay lúng túng đối với Thư Thừa hoàn toàn không tồn tại.



"Không vào phòng được hả? Nhất định phải ở phòng khách? Không về nhà mình được hả? Nhất định phải ở đây?"



Giọng anh lạnh tanh, sắc mặt vô cùng khó chịu.



Là em rể, Cố Phong Hòa chẳng biết nói gì còn Thư Quyến thì nhặt chiếc gối trên ghế sô pha lên, ném thẳng vào mặt Thư Thừa.



"Đây là cái gọi là "không về nữa, không tổ chức sinh nhật" của anh hả?"



Sự nhiệt tình bị cắt ngang giữa chừng cuối cùng kết thúc bằng một bàn ăn thịnh soạn do Thư Thừa nấu cùng với chiếc bánh kem Thư Quyến mang đến.



"Ước đi, anh hai." Thư Quyến thắp nến.



Thư Thừa cười khẩy một tiếng: "Có tác dụng quái gì đâu."



"Anh có thôi đi không? Không ước là em thổi tắt đấy." Thư Quyến phát cáu với cái tính lười nhác của anh trai mình, làm bộ định rút nến ra thổi.



Thư Thừa gạt tay cô ấy xuống, cúi đầu lầm rầm điều ước rồi thổi tắt nến, xong lại thêm một câu: "Trẻ con."



Tôi nhìn không quen thái độ này của anh ấy: "Đúng đúng, trong bàn này anh là người chững chạc nhất, ba mươi ba tuổi rồi, sắp chính thức gia nhập hội đàn ông trung niên phát tướng."



"Chu Chu, em không thể chúc anh cái gì hay ho hơn à?!" Anh vừa bực vừa cuống.



"Anh gấp rồi kìa." Tôi bình thản.



"Anh không có gấp!"



"Ừ ừ, anh không gấp."



"Anh nói thật đấy, anh không gấp!"



"Thôi ăn đi, ăn xong cãi tiếp có được không?!" Thư Quyến không chịu nổi nữa, đặt đũa xuống, có lẽ cô ấy thấy hai đứa tôi thật ấu trĩ.



Nể mặt Thư Quyến, tôi không đấu võ mồm với anh nữa. Thế là bốn người vui vẻ ăn hết bữa tối.



Sau bữa ăn, Cố Phong Hòa chủ động dọn dẹp bàn ăn, còn tôi và Thư Thừa thì định rời đi, để lại không gian cho hai người bọn họ.



"Đi đâu đây?" Anh vừa lái xe ra khỏi bãi vừa hỏi tôi.



"Đến nhà anh đi, gần." Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một hồi lăn lộn, trời đã sẩm tối. Bầu trời thành phố chẳng nhìn thấy sao, những vì tinh tú đã rơi xuống mặt đất, đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ muôn màu. Một đêm hè nhàm chán, oi bức nhưng cũng thật vấn vương… Vẫn làm tôi đắm say như cũ.



Anh lái xe còn tôi vừa nghêu ngao hát, vừa lướt điện thoại, phát hiện ra tên này lén sau lưng tôi đăng một bài lên trang cá nhân.



"Mãi sau mới thấy, đau thật đấy."



Kèm theo một tấm hình chụp đôi môi bị tôi cắn đến rách.



Tôi lườm anh. Thư Thừa vẫn chăm chú nhìn đường, xương hàm sắc nét, đường nét gương mặt rõ ràng, nhìn thì đàng hoàng tử tế lắm nhưng sao lại lẳng lơ đến vậy chứ?



Mấy người bạn chung ở dưới bình luận hỏi anh bị sao, tôi gõ một dòng trả lời:



"Bị nhiệt miệng à? Nhớ uống nhiều nước mát nhé."



17



Về đến khu chung cư nơi Thư Thừa sống, anh không vội lên lầu mà nắm lấy tay tôi: "Đi dạo một chút đi."



Bóng đêm cuộn trào nhưng trong khu không có nhiều người. Tình ý lan tỏa trong không khí, lúc này không còn cuồng nhiệt mà lặng lẽ trôi theo làn gió đêm.



Con đường phía trước được ánh đèn chiếu rọi, những bông dành dành lá hẹp lấm tấm như sao. Càng tiến lại gần, hương hoa càng đậm, nồng đến mức như muốn ru người ta vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Phùng Ngày Hạ Tới

Số ký tự: 0