Trùng Phùng Ngày Hạ Tới

Chương 9

Đang cập nhật

2025-03-18 20:47:49



Tôi vươn tay chạm vào môi anh, đã đóng vảy rồi: "Còn đau không?"



Anh nắm lấy tay tôi: "Tất nhiên rồi."



"Anh nghĩ gì thế? Một năm rồi, sao lại quay lại tìm em?" Không gian xung quanh lặng thinh, giọng tôi cũng bất giác nhẹ đi, nghe có phần dịu dàng hơn bình thường.



Nhưng ánh mắt anh lại dừng ở một chỗ nào đó.



Tôi nhìn sang theo tầm mắt anh.



Dưới ngọn đèn đường không xa, có một người phụ nữ trung niên đang dắt một chú chó nhỏ, đứng đó nhìn chúng tôi.



Bà ấy năm nay bốn mươi tám tuổi, những nếp nhăn đã xuất hiện trên gương mặt nhưng làn da vẫn trắng mịn, có thể nhận ra thời trẻ từng rất xinh đẹp. Đường nét khuôn mặt giống tôi đến tám phần… Đó là mẹ tôi.



18



Trước đây yêu nhau vài năm nhưng ba mẹ tôi và Thư Thừa chưa từng gặp mặt.



Lần này lại bất ngờ chạm mặt thế này, đến nỗi chúng tôi chẳng ai mời ai vào nhà, chỉ đơn giản ngồi xuống dãy bàn ghế công cộng trong khu chung cư.



"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?" Nhà tôi vốn không ở khu này.



"Ba con mới mua nhà bên này." Mẹ tôi dời ánh mắt sang Thư Thừa: "Cháu là cậu bạn trai đã quen với Chu Chu mấy năm nay?"



Thư Thừa gật đầu: "Chào dì ạ."



"Trời cũng không còn sớm nữa, mẹ mau về đi." Tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này.



"Chúng ta mới nói được hai câu thôi mà." Bà ấy nhìn tôi, có chút bất đắc dĩ.



Thư Thừa siết nhẹ tay tôi, ánh mắt anh dành cho tôi dịu dàng vô cùng: "Không vội, anh cũng muốn nói chuyện với dì một chút."



Tôi cũng chẳng biết cơn bực bội trong lòng mình từ đâu mà có. Tôi không muốn thấy họ gặp nhau, không muốn nghe họ nói chuyện, không muốn Thư Thừa xem gia đình tôi là một phần của tôi, cũng không muốn mẹ tôi xem Thư Thừa như con rể tương lai.



Tôi hất tay Thư Thừa ra, ôm con ch.ó nhỏ rời đi. Cứ nói đi, tôi không muốn nghe.



Mà anh cũng thật sự mặc kệ tôi, còn ngồi đó trò chuyện với mẹ tôi thật!



Càng nghĩ càng bực, tôi chọc vào đầu con ch.ó nhỏ: "Nếu bà ấy không dắt mày đi dạo, bọn họ có gặp nhau không? Đều tại mày, không nghe lời gì cả!"



Nó hình như nghe hiểu lời tôi, lập tức nổi cáu, sủa mấy tiếng đầy phẫn nộ rồi không chịu theo tôi nữa mà chạy về phía mẹ tôi.



"Tiểu Thừa, có một chuyện cháu cần biết." Mẹ tôi nhìn Thư Thừa, giọng điệu nghiêm túc và đầy quan tâm: "Con gái dì hiện tại không muốn kết hôn. Nếu cháu thực sự nghiêm túc với nó thì phải đợi đến khi nó nghĩ thông suốt, hai đứa mới có thể có kết quả. Dì hỏi cháu, cháu chờ được không?"



Tôi đuổi theo con chó, đúng lúc nghe thấy mẹ mình đang chất vấn Thư Thừa. Giọng bà ấy nghiêm nghị, còn tôi thì lại thấy buồn cười.



Bà ấy thực sự hiểu tôi sao? Bà ấy nghĩ bà ấy đang bảo vệ tôi ư? Bà ấy có tư cách để nói những lời này không?



Tôi cười lạnh trong lòng, định lên tiếng phản bác nhưng giọng nói của Thư Thừa đã vang lên trước.



"Dì à, cháu theo Chu Chu, chúng cháu không kết hôn."



Mẹ tôi nổi giận, giọng lạnh hẳn: "Cậu đang đùa giỡn tình cảm con gái tôi đấy à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Thư Thừa nhìn bà ấy, ánh mắt chân thành: "Cháu rất nghiêm túc, Chu Chu và cháu đều rất nghiêm túc."



Mẹ tôi lắc đầu: "Hai đứa còn quá trẻ. Bây giờ yêu đương thì cứ nghĩ đó là tình yêu. Nhưng đến khi cần kết hôn, muốn có gia đình, muốn có con cái thì đã muộn rồi."



"Cậu là đàn ông, bây giờ thì nói theo con gái tôi, không kết hôn. Nhưng sau này nếu hối hận, cậu có thể tìm người khác cưới còn con gái tôi thì phải khóc lóc ở đâu đây?"



"Nếu cậu thực sự tốt với Chu Chu thì hãy để tôi thấy sự chân thành của cậu. Ở bên cạnh nó, giúp nó vượt qua những khúc mắc, cùng nhau xây dựng một gia đình đàng hoàng."



Thư Thừa bật cười, ánh đèn hắt xuống, khắc sâu nét kiên định trên gương mặt anh: "Dì à, cháu không phải chưa từng do dự. Có lẽ dì không biết, bọn cháu từng chia tay vì chuyện này."



"Nhưng sau khi chia tay, cháu chợt nhận ra, nếu vợ cháu không phải cô ấy, vậy thì hôn nhân có ý nghĩa gì nữa? Sau đó con tự hỏi, cháu có thực sự cần một người vợ không? Không, cháu cần một người yêu."



Anh nói chuyện nhẹ nhàng như thể đây là điều hiển nhiên. Nhưng điều hiển nhiên ấy lại là thứ rất nhiều người đàn ông không làm được, thậm chí cả tôi, với tư cách là bạn gái của anh, cũng không thể làm được.



"Cô ấy rất tuyệt vời. Cháu không cần cô ấy phải chiều theo cháu, cháu sẽ chiều theo cô ấy."



"Xin dì hãy tin cháu, cũng hãy tôn trọng con gái mình. Cả hai chúng cháu đều sẽ không hối hận vì lựa chọn này."



Mẹ tôi im lặng hồi lâu.



Con chó nhỏ đúng lúc sủa lên một tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng.



Thư Thừa ngước mắt, mẹ tôi cũng quay đầu lại.



"Thật sự không còn sớm nữa rồi." Tôi giơ sợi dây dắt chó lên, lắc lắc: "Về thôi."

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥



Hương hoa dành dành giữa hai hàng cây hai bên đường nồng nàn đến mức như sắp hóa lỏng, giữa đêm hè yên tĩnh mà điên cuồng lan tỏa.



Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, những tán cây cao lớn chầm chậm đung đưa theo từng nhịp thổi.



Hôm nay, chúng tôi mập mờ, hôn nhau, tái hợp. Một sự khởi đầu vô cùng nhiệt tình cuối cùng lại kết thúc bằng việc cùng nhau đi qua đoạn đường vắng như một đôi tình nhân đã bên nhau nhiều năm, lặng lẽ trở về nhà.



Hôm nay có thể xem như hoàn hảo.



Nếu Thư Thừa cần một người bạn đời, một người yêu thì tôi mãi mãi sẽ là người đó.



Giữa mùa hè, tôi gặp lại anh.



Cuộc sống này cần ánh nắng rực rỡ giữa trưa và cả hương hoa thơm nồng trong màn đêm.

- Hết -

👋💖 Phần bạn thân Thư Quyến nè cả nhà:

“Ai mang ô đến cho tôi, tôi sẽ lập tức yêu người đó!”



Tôi chụp ảnh cơn mưa xối xả bên ngoài, tuyệt vọng đăng lên vòng bạn bè.



“Đợi đấy.”



Ui ui, là ai đáng yêu vậy trời! Tôi lập tức trả lời lại ba cái icon hôn gió.



Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi lập tức hóa đá.



Vì người đó là Cố Phong Hòa, bạn trai cũ mà tôi đã chia tay hơn một năm trước.



Tên truyện là “Trùng Phùng Ngày Xuân Về” nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Phùng Ngày Hạ Tới

Số ký tự: 0