Chương 7
Đang cập nhật
2025-03-18 20:47:49
Chụp xong ở bãi cỏ, tôi thay một bộ váy dài, di chuyển đến khu rừng nhỏ bên cạnh. Muỗi ở đây còn nhiều hơn, nhìn thôi đã thấy rợn người.
Thư Thừa nhìn xuống đôi chân chi chít vết muỗi cắn của tôi, tỏ vẻ không đành lòng: "Cảnh ở khu rừng này chụp nhanh rồi kết thúc."
Tôi nheo mắt, cố tình làm ra vẻ quyến rũ: "Không nỡ xa tôi sao?"
Anh đảo mắt, cười khẩy: "Tôi chỉ sợ em mất m.á.u đến mức thiếu m.á.u mà ngất đi, sau đó đổ oan cho tôi thôi."
Có không ít người cũng đến đây chụp ảnh, đa phần là các cặp đôi chụp ảnh cưới.
Họ ôm nhau, hôn nhau, tạo đủ kiểu dáng lãng mạn.
Bộ váy tôi đang mặc là màu trắng. Không biết lúc Thư Thừa liên tục bấm máy, chăm chú nhìn vào màn hình, mỉm cười hài lòng, có phải trong những bức ảnh kia, anh đã nhìn thấy bóng dáng người vợ mà mình mong đợi không?
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Anh bấm lần chụp cuối cùng, vừa cúi đầu xem lại ảnh vừa nói.
"Thư Thừa." Tôi đứng trước mặt anh.
Anh đang xem ảnh, tôi rất khó chịu.
Tôi ngang ngược thật đấy. Rõ ràng biết cả hai đã chia tay nhưng một khi tôi đứng trước mặt anh, tôi không cho phép anh đắm chìm trong ảnh chụp mà không nhìn tôi.
Một tôi bằng xương bằng thịt, sống động, có suy nghĩ và có cá tính.
"Thư Thừa." Tôi lại gọi.
"Hửm?" Ah ngẩng đầu.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Mấy cái bức ảnh vớ vẩn đó có gì hay ho chứ?" Tôi chất vấn anh.
Anh giơ máy ảnh lên, như thể bị xúc phạm nặng nề: "Tôi chụp mà lại là ảnh vớ vẩn sao?"
Tôi ấn tay anh xuống: "Chính là không cho phép anh xem."
"Tôi là nhiếp ảnh gia." Thư Thừa bật cười: "Em làm sao thế? Tự nhiên vô lý như vậy?"
"Rốt cuộc là ai vô lý?" Tôi đột nhiên bùng nổ: "Thư Thừa, đang yên đang lành anh lại đến trêu chọc tôi làm gì?"
Giọng tôi không nhỏ khiến các nhân viên xung quanh đều kinh ngạc quay lại nhìn.
"Chị Chu…" Tiểu Hinh yếu ớt lên tiếng.
"Im đi, để anh ta trả lời." Tôi nhìn chằm chằm Thư Thừa.
Tiểu Hinh lập tức câm bặt, ngay cả Tiểu Kiết lúc này cũng không nói gì mà chỉ nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Thư Thừa.
Thư Thừa im lặng một lúc rồi đột ngột nắm lấy tay tôi, kéo tôi chạy về hướng ít người.
Khu rừng này dường như không có điểm dừng, càng chạy vào sâu, cỏ dưới chân càng dày, thậm chí đã che khuất cả mắt cá chân tôi.
Chúng tôi lao qua từng gốc cây, ánh nắng gay gắt của mùa hè xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt sáng loang lổ nhảy múa trên người anh.
Muỗi không kịp cắn tôi khi tôi đang chạy nhưng những nhánh cỏ cứa vào mắt cá chân ngứa ngáy kinh khủng, khiến những vết muỗi đốt trước đó càng thêm khó chịu.
"Thư Thừa, dừng lại!" Tôi hét lên: "Ngứa quá! Với lại mẹ nó, tôi đang đi giày cao gót!"
Anh bất ngờ khựng lại, như thể đã đoán trước tôi sẽ không kịp dừng nên sớm quay người, dang rộng cánh tay. Tôi lao thẳng vào lòng anh.
Tôi ngước lên, tức giận hét: "Thư Thừa, mẹ kiếp…"
Anh cúi xuống hôn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khoảnh khắc ấy, tôi hận sự khác biệt về sức mạnh bẩm sinh giữa đàn ông và phụ nữ.
Tôi không đẩy được anh ra, thật c.h.ế.t tiệt!
Không chút do dự, tôi nghiến răng cắn mạnh một cái.
"Shh…" Anh hít mạnh một hơi vì đau, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đưa tay lên che miệng, lùi ra xa.
"Bốp!" Tôi giáng cho anh một cái tát, lạnh lùng nói: "Anh bị điên à, Thư Thừa?"
Vì chạy quá nhanh nên một vài sợi tóc trên trán anh bị mồ hôi làm bết lại. Thư Thừa thở dốc vài hơi rồi đưa tay quệt m.á.u trên môi.
"Chu Chu, tôi muốn quay lại với em."
Máu trên môi anh chưa được lau sạch hoàn toàn, vệt đỏ còn lem ra đến khóe miệng.
Cả khu rừng xanh thẳm, ánh mặt trời chói lóa, làn da trắng trẻo của anh càng làm vệt m.á.u kia trở nên chói mắt.
Tôi nhếch môi cười giễu: "Chỉ vì tôi mặc váy trắng nên anh tưởng tôi là cô dâu à?"
Anh cũng bật cười, ánh mắt sáng rực như một cậu thiếu niên tinh quái: "Thì ra em mắc kẹt ở chuyện này à?"
Anh giơ tay, dùng ngón trỏ chạm vào n.g.ự.c mình: "Là tôi chủ động đến tìm em, nghĩa là tôi đã thỏa hiệp rồi, hiểu chưa?"
Tôi nhướng mày: "Tôi không kết hôn nữa, hiểu không?"
Tiếng ve kêu, tiếng chim hót, tiếng suối róc rách nhưng tất cả đều không vang bằng tiếng tim tôi đập thình thịch.
Rừng cây rậm rạp, cỏ dại mọc um tùm, ánh nắng tràn trề.
Tôi vòng tay qua cổ anh: "Cúi xuống đây."
Anh nghe vậy liền nghiêng người, tôi lập tức hôn lên môi anh.
Mùi m.á.u lan tràn trong miệng tôi. Tôi không nỡ dừng lại nhưng cũng không nỡ tiếp tục.
Ngay lúc tôi do dự, anh ấn tay sau gáy tôi: "Hôn đi, đừng dừng lại!"
15
Thư Thừa lấy điện thoại ra bảo nhân viên tan ca về trước rồi nắm tay tôi chầm chậm đi về.
Anh bị rách môi, trên má trái còn hằn nguyên năm dấu ngón tay, trông thật sự rất thảm.
Mà tôi cũng chẳng khá khẩm gì hơn, đi vài bước lại phải vỗ chân mấy cái, lũ muỗi này phiền c.h.ế.t đi được!
"Đi nhanh lên, nhanh lên nào." Tôi kéo anh rảo bước. Nơi này đẹp thì đẹp thật nhưng phải trang bị kín mít, hở tay hở chân đúng là chịu không nổi.
Mọi người khác đều đã đi hết, chỉ còn lại Tiểu Hinh và Tiểu Kiết đứng chờ tại chỗ.
Nhìn thấy gương mặt thảm hại của Thư Thừa và lớp son môi biến mất trên môi tôi, Tiểu Hinh đỏ bừng mặt, vội đưa túi cho tôi: "Chị Chu Chu, điện thoại và túi xách của chị đây. Em nghĩ đợi chị quay lại rồi đưa tận tay sẽ tốt hơn."
Tôi nhận túi, cảm ơn rồi chào tạm biệt cô ấy.
Trái lại, Tiểu Kiết thì mặt mũi trắng bệch, lộ ra vẻ yếu đuối mà trước nay tôi chưa từng thấy.
Xem ra lần này cô ta bị đả kích không nhẹ.
Đến mức sau khi rời đi vẫn không cam lòng mà nhắn tin WeChat:
"Anh Thừa, chị Chu... không muốn kết hôn đâu."
"Trước đây tôi từng làm trợ lý cho chị ấy, chị ấy là một người cực kỳ kiên định với chủ nghĩa không kết hôn."
Để nhấn mạnh hơn, cô ta lại bổ sung một câu: "Rất kiên định."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro