Trù Nương

Chương 9

Đang cập nhật

2025-03-25 15:33:51

Công chúa cầm lấy bộ y phục ta đưa, vui vẻ cười nói:

“Bán Hạ, vẫn là ngươi hiểu ta nhất. Ta cũng thích bộ này nhất!”

Ta cẩn thận hầu hạ nàng thay y phục, chỉnh trang ngay ngắn, rồi tiễn nàng rời đi dự tiệc.

Bữa yến tiệc diễn ra vô cùng thuận lợi.

Suốt buổi, không có bất cứ động tĩnh nào xảy ra.

Ta lo lắng đến mức tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ Thẩm Tập có sơ suất gì.

Cuối cùng, ngay khoảnh khắc mọi người chuẩn bị đứng dậy rời đi—

Một mũi tên lao thẳng từ ngoài điện vào, xuyên qua không trung với tốc độ cực nhanh, b.ắ.n rụng chiếc tua rua trên miện quan của Hoàng thượng!

Đám quan viên trong điện lập tức đại loạn.

“Có thích khách!”

“Bảo vệ Hoàng thượng!”

“Hộ giá! Hộ giá!”

Nhưng không một ai bước lên cứu giá.

Hoàng thượng bình tĩnh cúi người nhặt lại miện quan, chỉnh trang ngay ngắn trên đầu, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Thẩm Tập, trẫm biết là ngươi!

“Cả Vũ Quốc này, chỉ có ngươi mới có tài b.ắ.n tên như vậy.”

“Ngươi muốn gì? Ra đây nói với trẫm! Chỉ cần trẫm có thể làm được, tất cả đều sẽ cho ngươi!”

Từ ngoài điện, Thẩm Tập chậm rãi bước vào, trong tay cầm theo một cây cung tinh xảo.

Hắn cười lạnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm:

“Hoàng thượng, hôm nay vì sao thần tạo phản, trong lòng ngài hiểu rõ hơn ai hết!”

“Trận chiến trên biên ải lần trước, tại sao ngài lại cố ý chặn lương thảo của ta và các tướng sĩ?”

“Ngài có biết không—Hơn vạn tướng sĩ suýt nữa đã c.h.ế.t đói nơi chiến trường!”

“Trong hoàng cung này ngày ngày diễn ra yến tiệc xa hoa, chẳng lẽ ngay cả chút ngân lượng cho quân lương cũng không có?”

“Ngài tính toán gì? Có phải thấy ta nắm giữ đại quân, khó lòng khống chế, nên muốn ép ta phải c.h.ế.t ngoài biên cương?”

Thẩm Tập nâng cao cây cung, giọng nói lạnh lẽo:

“Nếu ngài sợ ta mất kiểm soát…”

“Vậy hôm nay ta sẽ cho ngài thấy, thế nào mới thực sự là mất kiểm soát!”

Dứt lời, mũi tên rời dây cung—

Phập!

Trúng ngay giữa trán Hoàng thượng.

Mắt ông ta trợn trừng, gục xuống ngay tại chỗ.

Công chúa Vân Dao ngây người, toàn thân cứng đờ, mất một lúc lâu cũng không phản ứng nổi.

Đến khi nàng hoàn hồn, Hoàng thượng đã ngã xuống, không còn hơi thở.

Từ đây, giang sơn đổi chủ.

Hậu cung bị giải tán, phi tần được phóng thích.

Duy chỉ có một người—bị nhốt vào địa lao.

Đêm khuya, địa lao ẩm thấp, mùi m.á.u tanh nồng nặc.

Công chúa Vân Dao đã bị giam giữ suốt bảy ngày.

Trong bảy ngày ấy, ta đã dặn ngục tốt không được cho nàng một giọt nước nào.

“Bán Hạ? Bán Hạ! Ngươi đến cứu ta đúng không?”

Giọng nàng khàn đặc, mong mỏi nhìn ta:

“Ta biết mà, chúng ta chủ tớ bao năm, ngươi vẫn có chút tình nghĩa với ta, đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta mỉm cười, không nói gì, chỉ mở cửa ngục, đưa cho nàng một chén nước.

Nàng vội vã giật lấy, ngửa đầu uống cạn trong một hơi.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt bỗng trở nên quái lạ:

“Nước này… sao có vị lạ vậy?”

Ta bật cười, không thể nhịn được nữa:

“Bởi vì đây là nước rửa chân của ta.”

“Ọe!”

Công chúa Vân Dao lập tức ói ra, ho sặc sụa.

“Tiện tỳ! Ngươi dám cho bổn cung uống nước rửa chân sao?!”

Nói xong, nàng theo thói quen giơ móng vuốt lên, định như trước đây mà cào ta.

Nhưng nàng quên mất—giờ đây, thân phận của ta và nàng đã đổi ngược.

Ba ngày nữa, Thẩm Tập sẽ phong ta làm Hoàng hậu.

Còn nàng, mất đi thân phận Công chúa, chẳng qua chỉ là một thường dân bị giam cầm trong ngục tối.

Ta nắm lấy tay nàng, từ bên hông rút ra thanh đoản kiếm mềm—thứ mà chính nàng đã đích thân tặng cho ta.

“Công chúa, người còn nhớ chuyện năm đó không?”

“Người có nhớ vị trù nương tên Nguyên Anh kia không?”

“Người lấy cớ bà ta dùng bột hạnh nhân làm người dị ứng, nhẫn tâm chặt đứt hai tay bà, lại còn rút cả lưỡi của bà.”

Ta cúi đầu, ghé sát bên tai Vân Dao, từng chữ từng chữ như muốn khắc sâu vào tâm trí nàng:

“Người có biết… bà chính là mẫu thân của ta không?”

Mắt Vân Dao trừng lớn, cả người run rẩy, lệ tràn đầy mi:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Không thể nào… Năm đó ta đã cho người điều tra, toàn bộ gia đình Nguyên Anh đều đã chết… Sao ngươi vẫn còn sống?”

Ta cười nhạt:

“Thật bất ngờ phải không?”

“Phập!”

Lưỡi kiếm vung xuống, cắt đứt cánh tay phải của nàng.

Bàn tay rơi xuống nền đá lạnh.

Gương mặt Vân Dao lập tức trắng bệch, đau đến mức không thốt lên nổi, gần như ngất đi.

Ta nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt đỏ ngầu, tơ m.á.u giăng kín.

“Năm đó, ngươi đến trấn An Hà du ngoạn, mua bánh điểm tâm từ cửa tiệm nhà ta. Bên trong đó vốn có bột hạnh nhân. Vậy mà ngươi vẫn ăn ngon lành, nhưng sau này lại lấy cớ bị dị ứng để tra tấn mẫu thân ta đến chết.”

“Nực cười không?”

“Phập!”

Lưỡi kiếm lần nữa vung xuống, c.h.é.m rụng cánh tay trái.

Ta không để nàng có cơ hội thở dốc, trực tiếp bóp chặt cằm nàng, tàn nhẫn rút đi đầu lưỡi.

Từ đây, nàng vĩnh viễn không thể nói chuyện được nữa.

Khoái cảm của báo thù ngắn ngủi vô cùng.

Sau khi trở về cung, ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Chiếc phượng bào màu vàng sáng treo ngay ngắn trên giá y phục, từng đường chỉ đều được thêu tinh xảo, chất liệu là loại vải tốt nhất khắp Vũ Quốc.

Ta biết Thẩm Tập sẽ là một minh quân.

Trở thành Hoàng hậu của hắn, cả đời này sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý.

Nhưng—

Điều ta muốn từ đầu đến cuối, chỉ là báo thù cho mẫu thân.

Ngày hôm sau, sau khi sắc xong bát thuốc cuối cùng cho Thẩm Tập,

Ta để lại một phong thư, rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trù Nương

Số ký tự: 0