Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Chương 181

Sơn Hữu Mang Đình

2025-03-29 18:33:44

Trans: Thuỷ Tích

Thẩm Liên không bỏ lỡ nụ cười đó của Chu Đường Nho.

Tuy là lần đầu gặp mặt nhưng xem gương mặt đối phương và Chu Đường Tư khá tương tự, lại nhìn dáng vẻ hả hê của Phùng Duyệt Sơn, Thẩm Liên đã đoán ra được gì đó rồi.

Thẩm Liên thản nhiên, ánh mắt chạm nhau với Chu Đường Nho.

Ấn tượng đầu tiên của Thẩm Liên với Chu Đường Nho chính là tầm thường không có gì nổi bật, ít nhất không phản cảm.

Trong lúc này, Sở Dịch Lan đã đi tới trước mặt: "Đi đường lạnh không?"

"Không lạnh." Thẩm Liên nhét bó cúc dại vào trong ngực người đàn ông: "Chủ tiệm nói hôm nay không có hoa hồng."

Sở Dịch Lan: "Bó này cũng được."

Chu Đường Nho không có hứng thú với tình trường của Chu Đường Tư, chính thức bước chân vào cửa nhà họ Chu là vì tài sản cùng quyền thế. Nhưng trong một bữa tiệc nọ, bạn bè chỉ vào gương mặt xinh đẹp trên hotserach Weibo nói với hắn: "Đây là người khi trước dây dưa không rõ với Chu Đường Tư, nói là chó theo đuôi Chu Đường Tư nhưng tôi không tin."

Cho nên Chu Đường Nho có biết Thẩm Liên.

Khi trước không có cảm giác gì, đến bây giờ Chu Đường Nho lại không tin Thẩm Liên có ý gì đó với Chu Đường Tư.

Bởi vì người bị mang ra so sánh chính là Sở Dịch Lan.

"Người ngoài nói anh có mắt như mù, anh cũng nên tin đi." Chu Đường Nho mỉm cười.

Chu Đường Tư đột nhiên xoay người: "Cái gì?"

"Nghe nói anh đá Thẩm Liên là vì Trịnh Ca?" Chu Đường Nho nói khẽ: "Mặt hàng như Trịnh Ca..." Giây tiếp theo, hắn bị Chu Đường Tư túm lấy áo. Sau ngắn ngủi giằng co, Chu Đường Nho nói tiếp: "Giả dối, ích kỷ, ham mê quyền quý còn ra vẻ thanh cao. Anh hai, mắt của anh đúng là có vấn đề."

Ít nhất chỉ một cái nhìn thoáng qua, Thẩm Liên đã tốt hơn Trịnh Ca không biết bao nhiêu lần, thảo nào lại làm bà cụ tức giận thành như vậy, Chu Đường Nho thầm nghĩ. Nhưng nếu không như thế thì làm sao hắn có cơ hội chứ? Chỉ cần Chu Đường Tư và Trịnh Ca một ngày còn dây dưa với nhau thì chính mình lại có thêm một ngày gom góp lực lượng lớn mạnh hơn.

"Thôi được rồi." Bạn gái trên danh nghĩa của Chu Đường Tư lạnh nhạt lên tiếng: "Nhiều người nhìn như vậy, hai người không thấy mất mặt nhưng tôi còn muốn giữ thể diện đấy."

Chu Đường Nho đẩy tay Chu Đường Tư ra: "Cô An nói đúng."

An Tịnh không để ý tới Chu Đường Nho, liếc thoáng qua Chu Đường Tư, vẻ khinh thường chợt lóe rồi biến mất. Tại sao khi trước lại cảm thấy người đàn ông này rất có phong độ chứ? Như là mười vạn lớp filter che kín mắt lập tức không còn, càng nhìn càng cảm thấy chẳng qua cũng đến thế mà thôi.

Phùng Duyệt Sơn thấy họ không đánh nhau, khẽ tặc lưỡi: "Chẳng có gì thú vị."

"Xong việc rồi, anh đi trước đây." Sở Dịch Lan nói: "Có gì gọi điện thoại. À mà uống ít rượu thôi."

Phùng Duyệt Sơn xua tay: "OK, OK. Thẩm Liên, lần sau mời anh ăn cơm."

Thẩm Liên: "OK."

Từ trong tòa nhà Tinh Nguyệt đi ra, bầu trời đã dần trong xanh trở lại, mưa cũng tạnh, là một màu xanh thẳm trước khi mặt trời lặn, tia nắng chiều cũng len lỏi từ kẽ hở bầu trời xuống.

Sở Dịch Lan ôm cúc dại, một tay kéo cửa xe, đỡ đầu cho Thẩm Liên ngồi vào trong.

Hai người đi ăn cơm, xong xuôi về đến nhà đã gần tám rưỡi. Sở Dịch Lan đi tắm, Thẩm Liên nhớ tới chậu xương rồng hôm qua mình đặt trên ban công, cửa sổ không đóng, đừng bị mưa xối chết nhé.

Xương rồng vẫn còn tươi tốt nhưng khi Thẩm Liên vừa định bưng lên rời đi thì chợt nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt rất nhỏ bé. Ban đầu y không để ý nhưng khi đi ngang qua một giàn hoa, tiếng kêu càng trở nên rõ ràng hơn.

Thẩm Liên tò mò, bật đèn pin điện thoại dò xét vào bên trong.

Một đôi "đèn pha" xuất hiện đột ngột dọa Thẩm Liên hoảng sợ, y lập tức cầm xương rồng trong tay làm vũ khí. Tiếp đó, mèo bò sữa mập mạp cố sức chui ra ngoài.

"Sở Trư Mễ, con..." Thẩm Liên còn chưa nói dứt lời đã tinh mắt nhìn thấy một ổ mèo con nằm ở càng sâu hơn bên trong. Ba con trong đó có màu sắc và hoa văn là cam, không cần nói cũng biết do ai sinh rồi.

Thì ra con mèo cam hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang đó, là mèo cái!

"Meo meo~" Sở Trư Mễ vây quanh dụi vào mắt cá chân Thẩm Liên, thấy y không phản ứng bèn cố hết sức chui lại vào trong. Không bao lâu sau tha một con mèo con ra, đôi mắt trông mong nhìn Thẩm Liên.

Thẩm Liên im lặng trong chốc lát, tiếp đó không chút cảm xúc dựng thẳng ngón cái: "Lợi. Hại!"

"Meo meo~"

Sở Dịch Lan tắm rửa xong đi ra, dây áo choàng tắm màu xám đậm cột lỏng lẻo bên eo, đuôi tóc vẫn còn đang nhỏ nước. Anh uống nửa ly nước ấm, nghe thấy tiếng động xoay người, vừa lòng nhìn thấy ánh mắt Thẩm Liên từ hào hứng phấn khích trở nên tràn ngập ham muốn.

Sở Dịch Lan nhướng mày.

Trư Mễ, con tránh ra trước đã nhé.

Thẩm Liên tiến lên, vô cùng tự nhiên khoác tay lên cổ Sở Dịch Lan, bàn tay to của người đàn ông cũng lập tức siết lấy eo y. Hai người xoay nửa vòng, Thẩm Liên đã bị Sở Dịch Lan đè trên ô cửa sổ thủy tinh.

Vừa kết thúc một nụ hôn, trong lòng Thẩm Liên thoải mái, chưa đã thèm liếm môi, để mặc cho Sở Dịch Lan dụi vào cổ mình. Y khàn giọng nói: "Anh phải lên chức ông nội rồi."

Sở Dịch Lan cười khẽ: "Bị tôi hôn ngốc rồi à?"

"Thật đó." Thẩm Liên hơi đẩy Sở Dịch Lan: "Ngoài ban công, bảy con mèo con!"

Sở Dịch Lan kéo lấy lý trí từ trong bể dục vọng về: "Ở đâu ra?"

"Con của Trư Mễ! Mèo cam mập khi trước đánh nó là con cái!"

Sở Dịch Lan không tin nổi, loài mèo không để ý tới nhan sắc sao?

Dì Phân nghe tin chủ động tới giúp một tay. Nửa giờ sau, bảy con mèo con đã được thu xếp ổn thoả trong ổ chăn ấm áp. Sở Dịch Lan vẫn luôn nhíu mày đứng ngoài quan sát. Một con trong đó có bề ngoài rất giống Trư Mễ, bao gồm cả hai vòng lông đen bên miệng, là con ruột không thể nghi ngờ.

Trư Mễ biết Thẩm Liên đáng tin, giờ phút này dụi lấy ống quần y như đang hít bạc hà mèo.

Thẩm Liên đẩy nó ra, ôm lấy mèo con bò sữa nhét vào lòng Sở Dịch Lan. Động tác của y quá nhanh lại quá tự nhiên, Sở Dịch Lan cũng chưa kịp phản ứng, Thẩm Liên vừa đưa tới, anh đã vô thức đón lấy.

Nho nhỏ, rất mềm, cuộn tròn vừa đủ gói gọn trong lòng bàn tay anh.

Trong lòng Sở Dịch Lan bị khẽ chạm vào một chút.

Lúc còn nhỏ, anh từng nuôi thú cưng, sau lại bị Sở Thường Thích phát hiện, kết quả có thể đoán được.

Giờ phút này, một loại cảm giác kỳ lạ nảy lên trong lòng. Mọi thứ đang dần thay đổi. Ngay cả anh từng nghĩ bản thân sẽ không nuôi thú cưng được nữa thì đứa trẻ lang thang anh nhặt về bây giờ cũng đã có gia đình.

"Làm sao đây, để lại ngoài ban công nhé." Thẩm Liên làm như không phát hiện, nói tiếp: "Con mèo cam đó quá cảnh giác với người. Khi trước nó đánh Trư Mễ, em muốn báo thù nhưng không có cơ hội, bây giờ chúng ta mang con nó vào nhà sợ nó sẽ nổi nóng."

"Ừ." Sở Dịch Lan nói: "Thả lại ban công đi."

Thẩm Liên cười rất nhẹ.

Dì Phân nói bà từng cho mèo cam ăn mấy lần rồi, tuy chưa từng gặp mặt nhưng cũng xem như quen thuộc, vì thế công việc chăm sóc chúng đã thuộc về dì Phân, dù gì mỗi ngày ở nhà cũng rất nhàn, dì Phân rất thích.

Sau đó Thẩm Liên mới phát hiện, đứa con không nên thân của mình cứ vậy mang mèo con về nhà khiến cho đồ hộp y mua vốn không đủ, mà mèo cam người ta vừa mới sinh con còn phải tự đi kiếm ăn khắp nơi.

Sở Dịch Lan cắt giảm bớt nửa lon đồ hộp của Sở Trư Mễ, để dì Phân đặt ngoài ban công cho chúng ăn.

Mấy ngày kế tiếp, Sở Dịch Lan tan ca trở về, có rảnh đều ra ban công đi dạo một vòng. Mèo cam được cho ăn nên đã dần buông lỏng cảnh giác, cuối cùng có một ngày, Thẩm Liên đã được tận mắt nhìn thấy nó.

Rất xinh đẹp, im lặng ngồi nơi đó, cái đuôi cuộn tròn đặt phía trước, vô cùng tao nhã. Khi có ánh mặt trời rọi lên, lông trên người tựa như hoa bồ công anh đong đưa trong gió.

Sở Dịch Lan: "Trèo cao."

Thẩm Liên: "Trèo cao."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Số ký tự: 0