Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?
Chương 180
Sơn Hữu Mang Đình
2025-03-29 18:33:44
Trans: Thuỷ Tích
Thẩm Liên đợi tới tối, Sở Trư Mễ mới lắc lư đi từ ngoài vào.
"Bé béo!" Thẩm Liên vớt lấy em mèo: "Chạy đi đâu chơi? Cũng không thèm về nhà luôn."
Sở Trư Mễ đầu tiên là vùng vẫy, đợi thấy rõ là Thẩm Liên mới vô cùng chân chó liếm lòng bàn tay y.
Sở Dịch Lan hừ nhẹ một tiếng, Sở Trư Mễ lập tức không thiên vị bên nào, giương giọng kêu meo meo với anh.
Sở gia im lặng đi khui đồ hộp.
Dì Phân nấu cơm rất hợp khẩu vị Thẩm Liên, cho nên cứ dưỡng như vậy trước.
May là 《Mệnh Định Phong Hoa》 đã quay xong, nếu chưa mà bảo Thẩm Liên ở nhà như vậy mãi sẽ khiến y sốt ruột chết mất.
Cừ Đô đã dần hạ nhiệt độ, phần lớn thời gian Thẩm Liên đều mặc một chiếc áo ngắn tay bên trong, sau đó khoác áo khoác của Sở Dịch Lan ở ngoài. Đó đều là một ít quần áo thường ngày, khoác vào tay áo hơi dài một đoạn, khi gặp gió sẽ gom cổ tay áo lại, rất thoải mái.
Sau vài ngày, Sở Dịch Lan phát hiện Thẩm Liên không phải lấy nhầm, mà là thích mặc quần áo của mình, vì thế anh lại mua thêm vài món nhờ dì Phân giặt sạch rồi treo vào tủ.
Sở Dịch Lan không có nhiều quần áo thường ngày lắm, gần như một năm bốn mùa đều là quần tây áo sơ mi, đủ loại vest đặt may riêng chiếm lĩnh cả một cái tủ lớn. Cho nên ngày hôm sau, khi Thẩm Liên nhìn thấy trong tủ đột nhiên có thêm nhiều kiểu dáng quần áo rộng rãi thoải mái đã không khỏi bật cười.
Sáng nay Sở Trư Mễ có vẻ khá nóng nảy, lởn vởn tới lui trước cửa, đợi dì Phân vừa mở cửa ra, nó đã chạy vọt đi tựa như quả đạn pháo.
Thẩm Liên cho rằng thằng nhóc này lại chạy đi chơi đùa rồi, ăn bữa sáng xong, y nằm trên ghế phơi nắng tắm ánh mặt trời. Không bao lâu sau, dì Phân bưng canh gà tới, y cũng uống hết sạch.
Giữa trưa, sắc trời trở nên âm u.
Dì Phân đi từ trong phòng bếp ra, nhìn ra ngoài: "Chắc trời sắp mưa rồi."
Thẩm Liên lập tức lấy điện thoại ra: 【Anh đang làm gì đó? Có mang dù theo không? Hay em đi rước anh nhé?】
Dù cho không mang theo dù thì Sở Dịch Lan vẫn có thể không dính giọt nước mưa nào trở về. Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này, Sở Dịch Lan lập tức hiểu ý của Thẩm Liên.
【Ừ. Tòa nhà Tinh Nguyệt đường Hồng Hải, chắc năm giờ rưỡi chiều mới kết thúc, em tới rước tôi đi.】
Thẩm Liên: 【Okela.】
Cơm nước xong không đợi Thẩm Liên ngủ trưa, mắt thường đã có thể thấy màn trời bắt đầu tối sầm lại, tiếp đó chính là mưa to như trút nước.
Bên trong tòa nhà Tinh Nguyệt đang tổ chức hội nghị đấu thầu dự án mới, hôm nay Phùng Duyệt Sơn cũng tới. Từ sau hôm uống rượu đó, cậu ta vừa về khách sạn đã nôn ra, cho nên cũng nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Nhưng cậu Phùng cảm thấy bản thân vẫn còn được, không giống như sếp Khuông, phải đi bệnh viện truyền nước.
Phùng Duyệt Sơn ngáp một cái, thấy Sở Dịch Lan cười với điện thoại không khỏi hừ lạnh: "Tin nhắn của Thẩm Liên?"
Sở Dịch Lan: "Ừ."
"Hai người dính ngấy quá đấy."
"Đợi khi nào cậu có người mình thích sẽ hiểu."
Sắc mặt Phùng Duyệt Sơn hơi mất tự nhiên, hít mũi: "Nói sau đi."
Đấu thầu diễn ra rất suôn sẻ. Trong tiệc rượu sau đó, Sở Dịch Lan đều lấy Phùng Duyệt Sơn làm lá chắn, còn bản thân không dính một giọt nào.
"Này, anh xem đó là ai?" Phùng Duyệt Sơn tựa nghiêng trên bàn, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, hất cằm chỉ một hướng nào đó.
Sở Dịch Lan nhìn theo. Là một người thanh niên, mặt mũi anh tuấn sáng sủa, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như đã từng quen biết.
"Đó là..."
"Chu Đường Nho, anh thấy quen không?"
Sở Dịch Lan nheo mắt: "Đứa con riêng của nhà họ Chu kia đó hả?"
"Đúng rồi. Em trai cùng cha khác mẹ của Chu Đường Tư, bây giờ là đối thủ cạnh tranh, là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của anh ta. Nghe nói hai người đấu nhau dữ lắm, Chu Đường Tư đã thỏa hiệp mà cũng chẳng kiếm được chút lợi ích nào."
Hiếm khi Sở Dịch Lan tò mò: "Chu Đường Tư thỏa hiệp cái gì?"
"Anh đúng là trừ cậu Thẩm ra là chẳng thèm quan tâm tới cái gì nữa." Vẻ mặt Phùng Duyệt Sơn hả hê: "Chu Đường Tư chấp nhận điều kiện của bà Chu, nghe nói đã cắt đứt với Trịnh Ca rồi hẹn hò yêu đương với con gái công ty Khoa học Công nghệ Lân Thần. Nhưng Chu Đường Nho thật sự có tài năng, dù Chu Đường Tư đã làm tới cỡ đó mà bà Chu vẫn lung lay, chưa quyết định được."
Chỉ vậy thôi? Sở Dịch Lan thầm nghĩ. "Trịnh Ca" tựa như đã là chuyện rất lâu rất lâu trước đây rồi. Khi đó thế giới tinh thần trong anh đỏ tươi hỗn độn, có rất nhiều thứ không phân biệt rõ ràng, bây giờ nhìn lại, sự khoan dung cùng tử tế của mình với Trịnh Ca rất là buồn cười.
Còn nữa, Thẩm Liên từng nói với Sở Dịch Lan, Chu Đường Tư và Trịnh Ca là loại quan hệ sẽ buộc chặt tới cuối cùng, bất cứ thứ gì mưu đồ đến gần họ hoặc có liên quan tới tình cảm thì đều sẽ trở nên xúi quẩy. Nghe ý, hẳn là đôi bên phải đến chết cũng không thay đổi mới đúng chứ.
Nhưng vì quyền làm chủ nhà họ Chu, Chu Đường Tư đã từ bỏ.
Một thằng vô dụng.
Nhắc đồ vô dụng thì đồ vô dụng tới, Chu Đường Tư từ cửa chính bước vào. Nhưng không phải một mình, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ.
Tầm mắt Chu Đường Tư và Chu Đường Nho vừa chạm nhau đã bắn ra tia lửa "xẹt xẹt".
"Đánh nhau đi!" Phùng Duyệt Sơn thích nhất xem tiết mục chó cắn chó. Cậu ta chưa từng tiếp xúc với Chu Đường Nho, không rõ ràng lắm. Nhưng thằng ngu Chu Đường Tư này có liên quan tới Trịnh Ca, cậu ta đã thầm phỉ nhổ vô số lần, vừa nhìn thấy đã bực bội.
Sở Dịch Lan cũng chẳng muốn phân tâm để ý tới bọn họ, kinh tế của nhà họ Chu gần đây không ổn, vốn không thể sánh với Hanh Thái.
Cho nên trước kia trong mắt mọi người, Chu Đường Tư có thể ngang tài ngang sức với Sở Dịch Lan, không phải dựa vào thực lực mà là do ông trời không có mắt.
Bốn giờ rưỡi, Thẩm Liên từ nhà xuất phát. Bầu trời vẫn đang có hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống, trông vẫn rất âm u áp lực. Nhưng sắc mặt Thẩm Liên ôn hòa, ôm một bó cúc dại từ trong tiệm hoa ra, tài xế thấy vậy cũng cảm thấy quanh mình sáng rỡ hẳn lên.
Lúc sắp đến nơi, Thẩm Liên đã nhắn tin báo cho Sở Dịch Lan, nên vừa tới nơi đã có Dương Bân tự mình ra đón.
"Còn chưa xong à?" Thẩm Liên xuống xe, nhướng mày cười với Dương Bân.
Trong giọng Dương Bân lộ ra thân thiết: "Sắp rồi, vừa mới sếp còn nói dẫn cậu đi "Nguyệt Thượng Minh Nhã" ăn cơm nữa."
Chất lượng cùng hương vị đồ ăn nơi đó rất ổn áp, Thầm Liên còn rất thích: "Được."
Thẩm Liên đi ra còn thuận tay vuốt tóc ra sau, quần dài màu kaki cùng giày thể thao trắng, một chiếc áo măng tô màu xám nhạt, sải bước tự tin, mặc cho ai nhìn xem đều cảm thấy có một luồng gió mát thổi tan ngột ngạt. Mà trong ngực thanh niên còn ôm một bó cúc dại.
Dương Bân không nghĩ cũng biết là tặng cho ai. Hắn đã quen với việc cậu Thẩm và sếp không thèm quan tâm tới người ngoài mà bộc lộ tình yêu dành cho nhau bất kỳ khi nào bà bất kỳ chỗ nào rồi.
Lúc Thẩm Liên vừa vào cửa đã chạm ngay mặt Chu Đường Tư.
Sắc mặt Chu Đường Tư rất khó xem. Dự án gã đã chắc mẩm là của mình, bây giờ lại rơi vào trong tay Chu Đường Nho, chắc hẳn bên nhà họ Chu sẽ không ngừng chỉ trỏ sau lưng. Tóm lại, khi một người rơi vào ngõ cụt thì lối suy nghĩ sẽ trở nên vô cùng cứng nhắc.
Khi nhìn thấy Thẩm Liên, Chu Đường Tư rất sửng sốt.
Lại nói tiếp, họ đã không liên hệ với nhau rất lâu rồi, ban đầu Chu Đường Tư cho rằng Thẩm Liên chỉ làm ra vẻ vậy thôi. Ở bên Sở Dịch Lan chính là chìm trong trụy lạc, gã sẽ chống mắt nhìn xem kết cục của hai người này. Chu Đường Tư có một loại kiêu ngạo "Số mệnh là con trời". Nhưng gã chờ rồi chờ, chờ tới cả người mệt mỏi, chờ tới không thể nào đối mặt với Trịnh Ca, mà Thẩm Liên và Sở Dịch Lan lại bước từng bước vững chắc về phía trước.
"Sao cậu lại tới đây?" Chu Đường Tư vênh mặt hất hàm với nguyên thân đã tới mức độ ăn vào cốt tủy, giờ phút này vừa nhìn thấy Thẩm Liên đã lập tức há mồm.
Dương Bân nhíu mày. Không phải bởi vì thái độ thù địch của Chu Đường Tư, mà ánh mắt người này khi nhìn về phía cậu Thẩm lại chăm chú quá mức.
Thẩm Liên nghe vậy nhếch miệng cười: "Liên quan anh cái cục cớt."
Chu Đường Nho đứng cách đó không xa vừa thấy trọn cảnh này, khóe miệng cong lên.
Thẩm Liên đợi tới tối, Sở Trư Mễ mới lắc lư đi từ ngoài vào.
"Bé béo!" Thẩm Liên vớt lấy em mèo: "Chạy đi đâu chơi? Cũng không thèm về nhà luôn."
Sở Trư Mễ đầu tiên là vùng vẫy, đợi thấy rõ là Thẩm Liên mới vô cùng chân chó liếm lòng bàn tay y.
Sở Dịch Lan hừ nhẹ một tiếng, Sở Trư Mễ lập tức không thiên vị bên nào, giương giọng kêu meo meo với anh.
Sở gia im lặng đi khui đồ hộp.
Dì Phân nấu cơm rất hợp khẩu vị Thẩm Liên, cho nên cứ dưỡng như vậy trước.
May là 《Mệnh Định Phong Hoa》 đã quay xong, nếu chưa mà bảo Thẩm Liên ở nhà như vậy mãi sẽ khiến y sốt ruột chết mất.
Cừ Đô đã dần hạ nhiệt độ, phần lớn thời gian Thẩm Liên đều mặc một chiếc áo ngắn tay bên trong, sau đó khoác áo khoác của Sở Dịch Lan ở ngoài. Đó đều là một ít quần áo thường ngày, khoác vào tay áo hơi dài một đoạn, khi gặp gió sẽ gom cổ tay áo lại, rất thoải mái.
Sau vài ngày, Sở Dịch Lan phát hiện Thẩm Liên không phải lấy nhầm, mà là thích mặc quần áo của mình, vì thế anh lại mua thêm vài món nhờ dì Phân giặt sạch rồi treo vào tủ.
Sở Dịch Lan không có nhiều quần áo thường ngày lắm, gần như một năm bốn mùa đều là quần tây áo sơ mi, đủ loại vest đặt may riêng chiếm lĩnh cả một cái tủ lớn. Cho nên ngày hôm sau, khi Thẩm Liên nhìn thấy trong tủ đột nhiên có thêm nhiều kiểu dáng quần áo rộng rãi thoải mái đã không khỏi bật cười.
Sáng nay Sở Trư Mễ có vẻ khá nóng nảy, lởn vởn tới lui trước cửa, đợi dì Phân vừa mở cửa ra, nó đã chạy vọt đi tựa như quả đạn pháo.
Thẩm Liên cho rằng thằng nhóc này lại chạy đi chơi đùa rồi, ăn bữa sáng xong, y nằm trên ghế phơi nắng tắm ánh mặt trời. Không bao lâu sau, dì Phân bưng canh gà tới, y cũng uống hết sạch.
Giữa trưa, sắc trời trở nên âm u.
Dì Phân đi từ trong phòng bếp ra, nhìn ra ngoài: "Chắc trời sắp mưa rồi."
Thẩm Liên lập tức lấy điện thoại ra: 【Anh đang làm gì đó? Có mang dù theo không? Hay em đi rước anh nhé?】
Dù cho không mang theo dù thì Sở Dịch Lan vẫn có thể không dính giọt nước mưa nào trở về. Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này, Sở Dịch Lan lập tức hiểu ý của Thẩm Liên.
【Ừ. Tòa nhà Tinh Nguyệt đường Hồng Hải, chắc năm giờ rưỡi chiều mới kết thúc, em tới rước tôi đi.】
Thẩm Liên: 【Okela.】
Cơm nước xong không đợi Thẩm Liên ngủ trưa, mắt thường đã có thể thấy màn trời bắt đầu tối sầm lại, tiếp đó chính là mưa to như trút nước.
Bên trong tòa nhà Tinh Nguyệt đang tổ chức hội nghị đấu thầu dự án mới, hôm nay Phùng Duyệt Sơn cũng tới. Từ sau hôm uống rượu đó, cậu ta vừa về khách sạn đã nôn ra, cho nên cũng nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Nhưng cậu Phùng cảm thấy bản thân vẫn còn được, không giống như sếp Khuông, phải đi bệnh viện truyền nước.
Phùng Duyệt Sơn ngáp một cái, thấy Sở Dịch Lan cười với điện thoại không khỏi hừ lạnh: "Tin nhắn của Thẩm Liên?"
Sở Dịch Lan: "Ừ."
"Hai người dính ngấy quá đấy."
"Đợi khi nào cậu có người mình thích sẽ hiểu."
Sắc mặt Phùng Duyệt Sơn hơi mất tự nhiên, hít mũi: "Nói sau đi."
Đấu thầu diễn ra rất suôn sẻ. Trong tiệc rượu sau đó, Sở Dịch Lan đều lấy Phùng Duyệt Sơn làm lá chắn, còn bản thân không dính một giọt nào.
"Này, anh xem đó là ai?" Phùng Duyệt Sơn tựa nghiêng trên bàn, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, hất cằm chỉ một hướng nào đó.
Sở Dịch Lan nhìn theo. Là một người thanh niên, mặt mũi anh tuấn sáng sủa, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như đã từng quen biết.
"Đó là..."
"Chu Đường Nho, anh thấy quen không?"
Sở Dịch Lan nheo mắt: "Đứa con riêng của nhà họ Chu kia đó hả?"
"Đúng rồi. Em trai cùng cha khác mẹ của Chu Đường Tư, bây giờ là đối thủ cạnh tranh, là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của anh ta. Nghe nói hai người đấu nhau dữ lắm, Chu Đường Tư đã thỏa hiệp mà cũng chẳng kiếm được chút lợi ích nào."
Hiếm khi Sở Dịch Lan tò mò: "Chu Đường Tư thỏa hiệp cái gì?"
"Anh đúng là trừ cậu Thẩm ra là chẳng thèm quan tâm tới cái gì nữa." Vẻ mặt Phùng Duyệt Sơn hả hê: "Chu Đường Tư chấp nhận điều kiện của bà Chu, nghe nói đã cắt đứt với Trịnh Ca rồi hẹn hò yêu đương với con gái công ty Khoa học Công nghệ Lân Thần. Nhưng Chu Đường Nho thật sự có tài năng, dù Chu Đường Tư đã làm tới cỡ đó mà bà Chu vẫn lung lay, chưa quyết định được."
Chỉ vậy thôi? Sở Dịch Lan thầm nghĩ. "Trịnh Ca" tựa như đã là chuyện rất lâu rất lâu trước đây rồi. Khi đó thế giới tinh thần trong anh đỏ tươi hỗn độn, có rất nhiều thứ không phân biệt rõ ràng, bây giờ nhìn lại, sự khoan dung cùng tử tế của mình với Trịnh Ca rất là buồn cười.
Còn nữa, Thẩm Liên từng nói với Sở Dịch Lan, Chu Đường Tư và Trịnh Ca là loại quan hệ sẽ buộc chặt tới cuối cùng, bất cứ thứ gì mưu đồ đến gần họ hoặc có liên quan tới tình cảm thì đều sẽ trở nên xúi quẩy. Nghe ý, hẳn là đôi bên phải đến chết cũng không thay đổi mới đúng chứ.
Nhưng vì quyền làm chủ nhà họ Chu, Chu Đường Tư đã từ bỏ.
Một thằng vô dụng.
Nhắc đồ vô dụng thì đồ vô dụng tới, Chu Đường Tư từ cửa chính bước vào. Nhưng không phải một mình, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ.
Tầm mắt Chu Đường Tư và Chu Đường Nho vừa chạm nhau đã bắn ra tia lửa "xẹt xẹt".
"Đánh nhau đi!" Phùng Duyệt Sơn thích nhất xem tiết mục chó cắn chó. Cậu ta chưa từng tiếp xúc với Chu Đường Nho, không rõ ràng lắm. Nhưng thằng ngu Chu Đường Tư này có liên quan tới Trịnh Ca, cậu ta đã thầm phỉ nhổ vô số lần, vừa nhìn thấy đã bực bội.
Sở Dịch Lan cũng chẳng muốn phân tâm để ý tới bọn họ, kinh tế của nhà họ Chu gần đây không ổn, vốn không thể sánh với Hanh Thái.
Cho nên trước kia trong mắt mọi người, Chu Đường Tư có thể ngang tài ngang sức với Sở Dịch Lan, không phải dựa vào thực lực mà là do ông trời không có mắt.
Bốn giờ rưỡi, Thẩm Liên từ nhà xuất phát. Bầu trời vẫn đang có hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống, trông vẫn rất âm u áp lực. Nhưng sắc mặt Thẩm Liên ôn hòa, ôm một bó cúc dại từ trong tiệm hoa ra, tài xế thấy vậy cũng cảm thấy quanh mình sáng rỡ hẳn lên.
Lúc sắp đến nơi, Thẩm Liên đã nhắn tin báo cho Sở Dịch Lan, nên vừa tới nơi đã có Dương Bân tự mình ra đón.
"Còn chưa xong à?" Thẩm Liên xuống xe, nhướng mày cười với Dương Bân.
Trong giọng Dương Bân lộ ra thân thiết: "Sắp rồi, vừa mới sếp còn nói dẫn cậu đi "Nguyệt Thượng Minh Nhã" ăn cơm nữa."
Chất lượng cùng hương vị đồ ăn nơi đó rất ổn áp, Thầm Liên còn rất thích: "Được."
Thẩm Liên đi ra còn thuận tay vuốt tóc ra sau, quần dài màu kaki cùng giày thể thao trắng, một chiếc áo măng tô màu xám nhạt, sải bước tự tin, mặc cho ai nhìn xem đều cảm thấy có một luồng gió mát thổi tan ngột ngạt. Mà trong ngực thanh niên còn ôm một bó cúc dại.
Dương Bân không nghĩ cũng biết là tặng cho ai. Hắn đã quen với việc cậu Thẩm và sếp không thèm quan tâm tới người ngoài mà bộc lộ tình yêu dành cho nhau bất kỳ khi nào bà bất kỳ chỗ nào rồi.
Lúc Thẩm Liên vừa vào cửa đã chạm ngay mặt Chu Đường Tư.
Sắc mặt Chu Đường Tư rất khó xem. Dự án gã đã chắc mẩm là của mình, bây giờ lại rơi vào trong tay Chu Đường Nho, chắc hẳn bên nhà họ Chu sẽ không ngừng chỉ trỏ sau lưng. Tóm lại, khi một người rơi vào ngõ cụt thì lối suy nghĩ sẽ trở nên vô cùng cứng nhắc.
Khi nhìn thấy Thẩm Liên, Chu Đường Tư rất sửng sốt.
Lại nói tiếp, họ đã không liên hệ với nhau rất lâu rồi, ban đầu Chu Đường Tư cho rằng Thẩm Liên chỉ làm ra vẻ vậy thôi. Ở bên Sở Dịch Lan chính là chìm trong trụy lạc, gã sẽ chống mắt nhìn xem kết cục của hai người này. Chu Đường Tư có một loại kiêu ngạo "Số mệnh là con trời". Nhưng gã chờ rồi chờ, chờ tới cả người mệt mỏi, chờ tới không thể nào đối mặt với Trịnh Ca, mà Thẩm Liên và Sở Dịch Lan lại bước từng bước vững chắc về phía trước.
"Sao cậu lại tới đây?" Chu Đường Tư vênh mặt hất hàm với nguyên thân đã tới mức độ ăn vào cốt tủy, giờ phút này vừa nhìn thấy Thẩm Liên đã lập tức há mồm.
Dương Bân nhíu mày. Không phải bởi vì thái độ thù địch của Chu Đường Tư, mà ánh mắt người này khi nhìn về phía cậu Thẩm lại chăm chú quá mức.
Thẩm Liên nghe vậy nhếch miệng cười: "Liên quan anh cái cục cớt."
Chu Đường Nho đứng cách đó không xa vừa thấy trọn cảnh này, khóe miệng cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro