Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Chương 179

Sơn Hữu Mang Đình

2025-03-29 18:33:44

Trans: Thuỷ Tích

Thẩm Liên nói chuyện với Triệu Văn Thư trên điện thoại, đợi y ngẩng đầu lên, bên kia đã uống tới ngã trái ngã phải.

Phùng Duyệt Sơn và Khuông Thành Hải quàng vai xưng anh gọi em, mấy người còn lại thì chơi đổ xúc xắc.

Sắc mặt Phùng Duyệt Sơn đỏ bừng, nhìn về phía Tôn Bỉnh Hách: "Này trợ lý Tôn, anh chẳng có chút ý gì với anh trai Chu Nguyên Lâm của tôi sao?"

Tôn Bỉnh Hách: "Không."

"Tiểu Chu nhà tôi tốt vậy mà."

Tôn Bỉnh Hách nghe vậy, ánh mắt đong đưa nhìn tới: "Ba năm trước, Hanh Thái có hai dự án hợp tác với Chu thị, tôi tự mình phụ trách, tôi từng nhìn thấy số liệu trù tính, còn có một ít báo cáo Chu Nguyên Lâm làm." Tôn Bỉnh Hách nói rồi lộ vẻ mặt đau đớn: "Còn thê thảm hơn thành tích của anh ta nữa! Thiệt đó, phú nhị đại mấy người được trời ưu ái nhưng có chút tư chất làm tôi thấy tuyệt vọng."

"Cũng không phải." Sở Dịch Lan không khỏi nói giúp anh em của mình một câu: "Chu Nguyên Lâm có đầu óc kinh doanh riêng, chỉ là không để bụng những thứ bên ngoài thôi."

Cả người Tôn Bỉnh Hách lắc lư, vươn một ngón tay: "Sếp, có câu châm ngôn thế này, người nói dối sẽ phải nuốt một vạn cây kim."

Sở Dịch Lan: "..."

Phùng Duyệt Sơn tặc lưỡi: "Còn uống nữa không?"

Khuông Thành Hải: "Tới luôn."

Tôn Bỉnh Hách cũng gật đầu.

Thẩm Liên rất muốn tham gia nhưng sức khỏe lại không cho phép.

Không sao cả, y có thể chơi với Từ Dương cũng không thể uống rượu.

Sở Dịch Lan uống một lúc là dừng, nhường chỗ lại cho Ninh Tư Hàm và Từ Cảnh Ca tiếp tục chém giết, còn mình thì đi trở về bên cạnh Thẩm Liên.

Lúc Dương Bân tới, cậu Phùng là người uống được nhất mà ánh mắt đã bắt đầu rời rạc, trên bàn đều là vỏ chai rỗng.

"Cố ý à?" Sở Dịch Lan nói: "Sao cậu không đợi tan cuộc rồi hãy đến luôn?"

Dương Bân cười khổ: "Kẹt xe sếp ơi."

Dương Bân quay đầu, thấy Tôn Bỉnh Hách ngồi một mình trong góc, gối đầu lên đệm tựa lưng sô pha không hề động đậy.

"Đã bảo cậu uống ít thôi, sao còn uống nhiều thế này?" Dương Bân tới gần mới mở miệng.

Tôn Bỉnh Hách nghe tiếng của hắn, ánh mắt khép chặt mở ra, chậm rì rì nói: "Thua mà, đánh cuộc thì phải chấp nhận thua, mà thua thì phải uống rượu."

Khuông Thành Hải: "Trợ lý Tôn, cậu còn chơi nữa không?"

Dương Bân xắn tay áo lên: "Cậu ấy nghỉ, tôi chơi với mọi người."

Tôn Bỉnh Hách gật đầu, chưa bao lâu đã lắc lư đứng dậy. Dương Bân buông bài xuống, đỡ lấy hắn: "Làm gì?"

"Đi WC, ở ngay bên ngoài, mau lắm." Tôn Bỉnh Hách xua tay, ý bảo mình tự đi được.

Xả nước, rửa mặt bằng nước lạnh, Tôn Bỉnh Hách cũng tỉnh táo lên chút ít, đã lâu lắm rồi chưa say như vậy.

Trở lại phòng, lúc đi ngang qua một cái ghế, Tôn Bỉnh Hách hơi lảo đảo đụng phải nó, một cái cặp sách nhỏ rơi xuống đất. Từ Dương bất cẩn, không có kéo khóa cặp lại, Tôn Bỉnh Hách thấy vậy nhíu mày. Trong lòng hắn, những thứ như sách vở là cung điện của trí tuệ và khát vọng của loài người, không thể dính bụi bẩn.

Hắn cúi người nhặt lên, vùi đầu cất từng món vào, trong lòng lại đang nghĩ buồn ngủ quá, phải về ngủ thôi.

Thẩm Liên đi từ bên ngoài vào, thấy thế bèn hỏi: "Trợ lý Tôn đang kiểm tra bài tập của người ta à?"

Vừa đúng lúc, tay Tôn Bỉnh Hách vô tình lật mở một bài thi.

Bài thi tiếng Anh cuối kỳ, có giáo viên phê duyệt chấm điểm. Thẩm Liên tò mò, đến gần nhìn thử: "Thế nào?"

Từ Dương thông minh, có lẽ thành tích...

Chín điểm.

Thẩm Liên còn tưởng là mắt mình mù rồi.

Mãi đến khi bàn tay đang cầm bài thi bắt đầu run lẩy bẩy, Thẩm Liên mới hoàn hồn. Cùng lúc đó, chuông cảnh báo trong lòng kêu vang, y vội vàng vươn tay ngăn cản tầm mắt của Tôn Bỉnh Hách: "Ảo giác!"

Tôn Bỉnh Hách im lặng không nói lời nào.

Thẩm Liên: "Thật sự là ảo giác. Đây, đưa cặp sách cho tôi."

"Chín điểm..." Tôn Bỉnh Hách thì thào. Giây tiếp theo, cặp sách cùng với bài thi bị vứt dưới đất. Tôn Bỉnh Hách ngửa đầu, giọng nói rõ ràng mang theo nức nở: "Mắt của tôi."

"Ôi chu choa, trợ lý Tôn, trợ lý Tôn!" Thẩm Liên vội dỗ người: "Làmgì tới mức đó!"

Dương Bân vứt bài bước tới: "Sao vậy?"

Thẩm Liên chỉ bài thi trên mặt đất, số "9" đỏ tươi trên đó lập tức đập vào mắt.

Ai ngờ Dương Bân lại vô cùng bình tĩnh, một tay đón lấy Tôn Bỉnh Hách, tay kia thì lấy điện thoại ra, toàn bộ quá trình có mục tiêu vô cùng chuẩn xác và kiên định. Trước khi cảm xúc Tôn Bỉnh Hách sụp đổ, hắn ấn sáng màn hình điện thoại.

Tôn Bỉnh Hách bắt lấy, nhìn vô cùng cẩn thận. Hắn hơi khựng lại mấy giây, rồi mới hít sâu một hơi, thấp giọng nói câu "Không tồi".

Xong xuôi, điều chỉnh lại cảm xúc, trở lại sô pha tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Liên: "?"

Dương Bân cười khẽ với Thẩm Liên: "Khi cậu ấy uống say sẽ có chút cảm xúc bị phóng đại, không kiềm chế được."

"Cái này tôi hiểu." Thẩm Liên nói: "Tôi chỉ tò mò anh cho trợ lý Tôn nhìn cái gì?"

"Chiến tích toàn điểm A lúc đi học của cậu ấy." Dương Bân giải thích.

Thay vì chờ mong vào người khác, không bằng nhìn chính mình? Không hổ là trợ lý Tôn, Thẩm Liên nghĩ thầm.

Không cần nhiều lời với con sâu rượu, Dương Bân giải quyết được là yên tâm rồi. Thẩm Liên đã đi ra được hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Bân: "Này trợ lý Dương, anh giữ bảng điểm của trợ lý Tôn kỹ vậy? Tôi thấy còn làm ra cả bảng biểu."

Dưới ngọn đèn, ý cười Dương Bân càng sâu: "Tôi nuôi lớn mà, thành tích tốt như vậy làm sao không kiêu ngạo cho được?"

Tuy là không mấy năm nhưng từ khi Tôn Bỉnh Hách vị thành niên tới lúc trưởng thành, rồi hoàn toàn lột xác đâm chồi, đều có bóng dáng của Dương Bân.

Thẩm Liên không xoi mói được gì từ câu giải thích này.

Trước 0 giờ đã giải tán, Khuông Thành Hải và Phùng Duyệt Sơn vừa hát "Bạn bè một đời cùng nhau đi", vừa sải bước đi về trước. Mọi người đều có sắp xếp riêng, Sở Dịch Lan lo Thẩm Liên không ngủ đủ giấc, trước dẫn y tới khách sạn nghỉ ngơi.

Sở Dịch Lan đã uống rượu, bước chân cũng không vững vàng lắm, Thẩm Liên khoác một tay sau eo anh, vừa check in nhận phòng xong đã vội vàng trở về phòng.

Sở Dịch Lan một hai đòi tắm rửa: "Ninh Tư Hàm nói, tốt nhất phải bảo đảm không khí xung quanh em thông thoáng."

Thẩm Liên: "..." Không phải chứ, chút mùi rượu đó còn làm em chết ngạt được sao?

Đợi ngủ một giấc tỉnh dậy, lập tức lên đường trở về Cừ Đô.

Trước khi lên máy bay, Thẩm Liên tranh thủ ánh sáng tốt, bản thân trông cũng hồng hào trở lại bèn chụp một tấm hình đăng lên Weibo.

Tuy chuyện bị bắt đi đêm đó đã được Tinh Khai cố gắng đè xuống, phòng làm việc cũng liên tục phủ nhận nhưng trên đời không có bức tường nào là không bị lọt gió, vẫn có rất nhiều fan lo lắng cho Thẩm Liên.

【Anh trai ơi, anh đột nhiên dùng gương mặt xinh đẹp giết người có thể nói trước với em một tiếng không?】

【Con trai! Có phải gầy hơn trước rồi không?】

Thẩm Liên chọn trả lời: 【Vâng, là vì chuẩn bị cho bộ phim mới, phải trông cao gầy hơn một chút.】

Fan rất không tán thành câu nói nhảm này: 【Vóc dáng của anh đã chuẩn lập thể rồi, đừng nghe người ngoài nói mò.】

Thẩm Liên vui vẻ tương tác với mọi người, trước khi máy bay cất cánh mới chưa đã thèm tắt máy.

Y điều chỉnh lưng ghế thấp xuống, vừa mới còn trò chuyện với Sở Dịch Lan, chưa vài phút đã lăn ra ngủ. Sở Dịch Lan hỏi mượn chăn lông từ tiếp viên hàng không rồi đắp cho Thẩm Liên.

Dù sao cũng bị thương, đợi về nhà nói dì Phân làm mấy món ngon bồi bổ lại.

Khuông Thành Hải chắc hẳn đã nói gì đó với Hồ Khải Lam, bởi vì sau khi trở lại Cừ Đô, dù Thẩm Liên nói gì, anh Hồ cũng là "được được được" "không sao không sao". Mà nhờ thế cũng tránh cho Sở Dịch Lan nhốt người trong nhà, bản thân Thẩm Liên cũng tự biết phải nghỉ ngơi.

"Con trai lớn của cháu đâu rồi dì?" Thẩm Liên hỏi dì Phân.

Dì Phân cười nói: "Heo con ra ngoài chơi rồi, đi cùng với con mèo cam khi trước đánh nó đó, bây giờ chúng thân nhau lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Số ký tự: 0