Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Xếp hạng 49 toà...

Đang cập nhật

2025-03-23 15:03:08

Ngày hôm sau, điểm thi được công bố.

 

Mễ Tiểu Lộ: Tổng điểm 629, tăng 429 điểm so với kỳ thi trước, xếp hạng 49 toàn khối, nhảy vọt 501 hạng.

 

Đào Minh Minh: Tổng điểm 450, xếp hạng 415, tăng 71 điểm, tiến 100 hạng.



 

Trình Dã: Tổng điểm 333, xếp hạng 522, tăng 48 điểm, tiến 40 hạng.

 

Còn Phùng Lộ Lộ, tổng điểm 625, rơi xuống hạng 51, bị tôi đá văng khỏi top 50.

^^

 

Tôi lần theo bảng xếp hạng nhìn xuống — người đứng đầu không phải Kỳ Phi Vũ, mà là Trần Sâm Sâm.

 

Trần Sâm Sâm là ai?

 

Tôi không có chút ấn tượng nào.

 

Kiếp trước tôi chỉ để ý mỗi Kỳ Phi Vũ, còn những người khác đều không nhớ.

 

Nhưng mà kệ cô ta đi, bây giờ việc tôi cần làm là đến lớp chọn, bắt Phùng Lộ Lộ sủa chó trước cổng căng tin!

 

Vừa đến cửa lớp chọn, tôi liền thấy một cô gái nhẹ nhàng như gió lướt ngang qua bên người tôi.



Cô ấy dịu dàng nói với người bên cạnh:



“Đợi một lát nhé, mình lấy nước xong sẽ giảng bài này cho cậu.”

 

Hình ảnh của cô ấy hoàn toàn khớp với chất giọng ấy, khiến tôi ngay lập tức nhớ lại.

 

Cô ấy chính là người, vào ba bốn tháng trước kỳ thi đại học của kiếp trước, đã nhảy lầu từ tầng thượng của dãy nhà học.

 

Tôi và cô ấy không học cùng lớp, nhưng tôi nhớ rõ cô ấy như vậy là vì — ở kiếp trước, trước khi cô ấy nhảy lầu, tôi là người cuối cùng đã nói chuyện với cô ấy.



Trưa hôm đó, vì bị sốt nên Đào Minh Minh không đến lớp. 

 

Tôi một mình mua số mới nhất của tạp chí Đương Đại Ca Đàn, giấu kỹ trong đồng phục rồi lén lên sân thượng để thưởng thức một mình.

 

Số này có bài cắt dán về Tạ Đình Phong, tôi xem mê mẩn. Mặc dù biết bên kia sân thượng có người, nhưng tôi hoàn toàn không để ý cô ấy đang làm gì.

 

Cho đến khi cô ấy bước đến gần, nhẹ giọng hỏi tôi đang làm gì.

 

Tôi giơ tạp chí lên, nói mình đang xem ảnh Tạ Đình Phong, còn hỏi cô ấy có muốn xem không.

 

Cô ấy có khuôn mặt thanh tú, giọng nói mang theo một chút xa cách, thản nhiên đáp không xem, rồi lặng lẽ rời đi.

 

Lúc ấy tôi còn cảm thấy cô gái này thật kỳ lạ, ngay cả Tạ Đình Phong cũng không thích, rõ ràng không phải người cùng thế giới với tôi.

 

Nhưng khi tôi đọc xong tạp chí, nghe chuông báo vào học và quay lại lớp, giây tiếp theo liền nghe thấy một tiếng động nặng nề.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi chỉ chạy ra cửa sổ nhìn một cái rồi lập tức quát lớn bảo chúng tôi ngồi yên tại chỗ, không được nhúc nhích.

 

Chiều hôm đó, chúng tôi không học gì, chỉ ngồi im tại chỗ.

 

Cho đến khi cảnh sát xử lý xong mọi việc, chúng tôi mới được thông báo là buổi học tối bị hủy, ai nấy về nhà.

 

Sau này chúng tôi mới biết, hôm đó có một nữ sinh đã nhảy lầu.

…………

 

Vừa rồi, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đó, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ấy, tôi mới nhận ra, cô gái đó chính là người năm xưa từng không hề hứng thú với Tạ Đình Phong.

 

Trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn khó tả. 

 

Nếu như năm đó, tôi nhạy cảm hơn một chút, nhận ra rằng một người không quan tâm đến Tạ Đình Phong thì có thể là người đã không còn hứng thú với cuộc sống, có lẽ tôi đã cứu được cô ấy.

 

Ở kiếp này, với tư cách là mẹ của một học sinh sắp thi đại học, tôi thật sự không thể chịu đựng được nếu chuyện như thế lại xảy ra.

 

Vì vậy tôi bước đến trước mặt Trần Sâm Sâm  nói với cô ấy:



“Bạn học à, dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng nghĩ quẩn. Đừng để áp lực học tập đè nặng quá.”

 

Trần Sâm Sâm đang hứng nước nóng, nghe vậy thì khựng lại, bị nước nóng làm bỏng một chút, nhưng lại mỉm cười, nheo mắt nói với tôi:



“Cảm ơn bạn, nhưng mình không áp lực lắm.”

 

Phía sau, Đào Minh Minh hích tôi một cái:



“Cậu làm gì thế? Người ta là thủ khoa toàn khối đó, áp lực gì chứ?”

 

Tôi nghiêm túc đáp:



“Thủ khoa mới là người áp lực nhất. Học sinh xếp hạng thấp chẳng có áp lực gì cả. Bạn Trần à, nếu có chuyện gì buồn, cứ tìm tôi nhé, tôi nhất định sẽ cố hết sức giúp cậu giải quyết.”

 

Thấy tôi chân thành như vậy, Trần Sâm Sâm cũng thu lại nụ cười:



“Mình không biết bạn tên gì, cũng không rõ bạn đang nói gì, nhưng cảm ơn vì sự tốt bụng. Nếu sau này mình gặp chuyện buồn, nhất định sẽ tìm bạn. Còn nếu bạn có bài nào không hiểu, cũng có thể đến tìm mình, chúng ta cùng nghiên cứu.”

 

Ồ, xem ra ở kiếp này cô ấy là một đứa trẻ bình thường. 

 

Tôi nhẹ nhõm phần nào, nói mình tên là Mễ Tiểu Lộ, lần này thi được hạng 49, sau này sẽ thường xuyên hỏi bài cô ấy.

 

Bị Trần Thiến Thiến làm gián đoạn, suýt nữa tôi quên mất mục đích đến lớp chọn – tìm Phùng Lộ Lộ đòi nợ!

 

Tôi cùng với Đào Minh Minh và Trình Dã đứng trước cửa lớp chọn.

 

Trình Dã đúng là có khí chất của đàn em, không cần tôi mở miệng, đã hùng hổ hét vào lớp:



“Phùng Lộ Lộ, giả c.h.ế.t gì chứ, bọn tôi thấy cậu rồi! Mau ra đây đến cổng căng-tin sủa chó đi, mọi người đang đợi xem biểu diễn đấy!”

 

Cả lớp chọn nhìn chúng tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm, còn Phùng Lộ Lộ thì sắp biến thành rồng phun lửa, nhưng m.ô.n.g vẫn dính chặt trên ghế, không chịu đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá

Số ký tự: 0