Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Bá
Chọc vào tổ ong...
Đang cập nhật
2025-03-23 15:03:08
Một nam sinh ngồi gần cửa lên tiếng trước:
“Các cậu không biết người khác rất quý thời gian à? Các cậu không học thì thôi, đừng làm phiền người khác học được không?”
Lần này đến lượt Đào Minh Minh lên sân khấu:
“Phùng Lộ Lộ, cậu nghe rõ chưa? Chính bạn học lớp cậu nói đấy, ai cũng sắp thi đại học rồi, thời gian rất quý giá. Mau đi ra cổng căng-tin học tiếng chó đi, đừng để mọi người phải đợi lâu, lãng phí thời gian quý báu của tất cả!”
Nam sinh vừa nãy đỏ bừng cả mặt:
“Cậu nói linh tinh gì đấy! Đừng có xuyên tạc ý tôi!”
“Tôi xuyên tạc? Tôi xuyên tạc chỗ nào nào? Cậu chẳng phải vừa nói…”
Đào Minh Minh giơ ngón tay ra, lần lượt chỉ tôi, Trình Dã và Phùng Lộ Lộ đang ngồi lỳ trong lớp, cố tình gộp cô ta vào phạm trù “chúng tôi”:
“Đừng làm lỡ thời gian quý báu của các cậu, đúng không? Bây giờ chỉ cần Phùng Lộ Lộ đi cùng bọn tôi ra cổng căng-tin học tiếng chó, thì thời gian quý báu của các cậu sẽ không bị lãng phí, thời gian quý báu của chúng tôi – những người đang đợi xem tiết mục học tiếng chó của cô ấy – cũng không bị lãng phí!”
“Nên bây giờ, không phải là chúng tôi làm phiền, mà chính là Phùng Lộ Lộ đang làm mất thời gian của tất cả.
Nếu các cậu thấy chướng mắt thì kéo cô ta ra đây đi, còn nếu để mặc cô ta tiếp tục giả chết, vậy thì bọn tôi cứ đứng đây đợi – tất cả cùng nhau khỏi học luôn!”
Đào Minh Minh đúng là học rất nhanh, mới ở cùng tôi – người có tâm hồn của bà thím trung niên – vài ngày thôi mà đã nắm vững tinh hoa của nghệ thuật cãi nhau: mỉa mai thâm thúy, mượn sức phản kích, chia để trị, dùng giáo của người đánh lại người, đều đạt cảnh giới cao siêu.
Nam sinh bên kia bị cô ấy dồn ép đến mức há miệng không nói nên lời, trông như muốn khóc.
Thật là một đứa trẻ đáng thương!
Trình Dã nhân cơ hội tiếp tục tấn công:
“Đúng đấy! Phùng Lộ Lộ mau ra đi! Cậu còn không ra thì cả lớp bọn tôi sẽ kéo sang cửa lớp cậu để nghe cậu học tiếng chó đó nha!”
Trong lớp chọn bắt đầu xôn xao. Một nữ sinh vẫn luôn cúi đầu học bỗng ngẩng lên – là người quen cũ: tay sai cũ của Phùng Lộ Lộ.
Chỉ thấy cô ta nhìn Phùng Lộ Lộ đầy khó chịu:
“Phùng Lộ Lộ, cậu mau đi với người ta đi, đừng để họ gây náo loạn nữa. Cậu có tiền đi học thêm sau giờ học thì không sợ mất thời gian, bọn tôi đâu có cái phúc ấy!”
Phùng Lộ Lộ giận dữ hét lên:
^^
“Lưu Giai Giai, cậu đang nói cái gì đấy!”
Lưu Giai Giai ung dung đẩy lại gọng kính:
“Tôi nói sai chỗ nào à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đánh cược thì phải chấp nhận thua.
Không muốn học tiếng chó thì đừng có cá cược với người ta.
Cậu tưởng mình là thiên tài thì không bao giờ thua à?
Theo tôi thấy, Mễ Tiểu Lộ mới là thiên tài.
Cô ấy nỗ lực một tháng tăng hơn 400 điểm, đẩy cậu rớt khỏi top 50. Học tiếng chó cho cô ấy cũng có gì mà mất mặt!”
Lưu Giai Giai nói hay quá, tôi chỉ muốn vỗ tay cho cô ấy, đã nói hay thì nói luôn cho nhiều vào.
Phùng Lộ Lộ đột ngột đứng bật dậy:
“Cậu nói bậy gì đấy! Thiên tài cái rắm! Tôi không tin cái đầu heo của cô ta có thể tăng 400 điểm! Chắc chắn là gian lận!”
Trình Dã giận tím mặt, nếu tôi không giữ lại thì cậu ta đã xông vào lớp người ta chiến với Phùng Lộ Lộ rồi:
“Cậu phun cái thứ c*t chó gì đấy! Mình ngu thì đừng tưởng ai cũng như mình! Đúng là hạ trùng bất khả ngữ băng, huệ cô bất tri xuân thu! Đáng thương, đáng cười, đáng khinh!”
Tôi bật cười thành tiếng, học sinh dốt mà trích dẫn sách vở thì đúng là vừa buồn cười vừa có lực sát thương.
Sắc mặt Phùng Lộ Lộ khó coi đến cực điểm, nhưng đúng là tương lai sẽ thành nữ hoàng drama, tâm lý vẫn vững như bàn thạch:
“Hứ, nếu cậu ta không gian lận thì dám thi lại với tôi không? Nếu cậu ta thi lại mà vẫn thắng được tôi thì tôi phục. Còn nếu không dám, thì rõ ràng là gian lận!”
Trình Dã tức giận quát lại:
“Cút đi! Cậu nói Tiểu Lộ gian lận là cậu ấy phải thi lại à? Cậu là cái thá gì? Có bằng chứng không? Không có thì cậu chính là vu khống bôi nhọ, thua không chịu nhận, đồ rùa già lớn xác!”
Phùng Lộ Lộ lạnh lùng cười khẩy:
“Cậu nói cô ta không gian lận, cậu có chứng cứ không?”
“Đương nhiên rồi.” Trình Dã gật đầu: “Cả lớp bọn tôi cùng giám thị đều có thể làm chứng cho sự trong sạch của Tiểu Lộ! Có cần tôi gọi hết mọi người và cả giám thị đến đây cho cậu không?”
Phùng Lộ Lộ cứng cổ cãi cùn:
“Hừ, thế chỉ chứng minh các người cả lớp và giám thị thông đồng với nhau gian lận!
Tôi nói rồi mà, lớp heo nhà các người xưa nay luôn đội sổ, lần này lại vọt lên áp chót, không phải gian lận tập thể thì làm sao thành tích cả lớp tăng đồng loạt được!”
Trời ơi, rõ ràng Phùng Lộ Lộ chưa học qua mặt trận thống nhất — không hiểu gì về nguyên tắc “tăng bạn bớt thù”, giờ lại đi ngược lại, chỉ một câu đã đắc tội cả lớp tôi.
Chọc vào tổ ong vò vẽ rồi đấy!
“Các cậu không biết người khác rất quý thời gian à? Các cậu không học thì thôi, đừng làm phiền người khác học được không?”
Lần này đến lượt Đào Minh Minh lên sân khấu:
“Phùng Lộ Lộ, cậu nghe rõ chưa? Chính bạn học lớp cậu nói đấy, ai cũng sắp thi đại học rồi, thời gian rất quý giá. Mau đi ra cổng căng-tin học tiếng chó đi, đừng để mọi người phải đợi lâu, lãng phí thời gian quý báu của tất cả!”
Nam sinh vừa nãy đỏ bừng cả mặt:
“Cậu nói linh tinh gì đấy! Đừng có xuyên tạc ý tôi!”
“Tôi xuyên tạc? Tôi xuyên tạc chỗ nào nào? Cậu chẳng phải vừa nói…”
Đào Minh Minh giơ ngón tay ra, lần lượt chỉ tôi, Trình Dã và Phùng Lộ Lộ đang ngồi lỳ trong lớp, cố tình gộp cô ta vào phạm trù “chúng tôi”:
“Đừng làm lỡ thời gian quý báu của các cậu, đúng không? Bây giờ chỉ cần Phùng Lộ Lộ đi cùng bọn tôi ra cổng căng-tin học tiếng chó, thì thời gian quý báu của các cậu sẽ không bị lãng phí, thời gian quý báu của chúng tôi – những người đang đợi xem tiết mục học tiếng chó của cô ấy – cũng không bị lãng phí!”
“Nên bây giờ, không phải là chúng tôi làm phiền, mà chính là Phùng Lộ Lộ đang làm mất thời gian của tất cả.
Nếu các cậu thấy chướng mắt thì kéo cô ta ra đây đi, còn nếu để mặc cô ta tiếp tục giả chết, vậy thì bọn tôi cứ đứng đây đợi – tất cả cùng nhau khỏi học luôn!”
Đào Minh Minh đúng là học rất nhanh, mới ở cùng tôi – người có tâm hồn của bà thím trung niên – vài ngày thôi mà đã nắm vững tinh hoa của nghệ thuật cãi nhau: mỉa mai thâm thúy, mượn sức phản kích, chia để trị, dùng giáo của người đánh lại người, đều đạt cảnh giới cao siêu.
Nam sinh bên kia bị cô ấy dồn ép đến mức há miệng không nói nên lời, trông như muốn khóc.
Thật là một đứa trẻ đáng thương!
Trình Dã nhân cơ hội tiếp tục tấn công:
“Đúng đấy! Phùng Lộ Lộ mau ra đi! Cậu còn không ra thì cả lớp bọn tôi sẽ kéo sang cửa lớp cậu để nghe cậu học tiếng chó đó nha!”
Trong lớp chọn bắt đầu xôn xao. Một nữ sinh vẫn luôn cúi đầu học bỗng ngẩng lên – là người quen cũ: tay sai cũ của Phùng Lộ Lộ.
Chỉ thấy cô ta nhìn Phùng Lộ Lộ đầy khó chịu:
“Phùng Lộ Lộ, cậu mau đi với người ta đi, đừng để họ gây náo loạn nữa. Cậu có tiền đi học thêm sau giờ học thì không sợ mất thời gian, bọn tôi đâu có cái phúc ấy!”
Phùng Lộ Lộ giận dữ hét lên:
^^
“Lưu Giai Giai, cậu đang nói cái gì đấy!”
Lưu Giai Giai ung dung đẩy lại gọng kính:
“Tôi nói sai chỗ nào à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đánh cược thì phải chấp nhận thua.
Không muốn học tiếng chó thì đừng có cá cược với người ta.
Cậu tưởng mình là thiên tài thì không bao giờ thua à?
Theo tôi thấy, Mễ Tiểu Lộ mới là thiên tài.
Cô ấy nỗ lực một tháng tăng hơn 400 điểm, đẩy cậu rớt khỏi top 50. Học tiếng chó cho cô ấy cũng có gì mà mất mặt!”
Lưu Giai Giai nói hay quá, tôi chỉ muốn vỗ tay cho cô ấy, đã nói hay thì nói luôn cho nhiều vào.
Phùng Lộ Lộ đột ngột đứng bật dậy:
“Cậu nói bậy gì đấy! Thiên tài cái rắm! Tôi không tin cái đầu heo của cô ta có thể tăng 400 điểm! Chắc chắn là gian lận!”
Trình Dã giận tím mặt, nếu tôi không giữ lại thì cậu ta đã xông vào lớp người ta chiến với Phùng Lộ Lộ rồi:
“Cậu phun cái thứ c*t chó gì đấy! Mình ngu thì đừng tưởng ai cũng như mình! Đúng là hạ trùng bất khả ngữ băng, huệ cô bất tri xuân thu! Đáng thương, đáng cười, đáng khinh!”
Tôi bật cười thành tiếng, học sinh dốt mà trích dẫn sách vở thì đúng là vừa buồn cười vừa có lực sát thương.
Sắc mặt Phùng Lộ Lộ khó coi đến cực điểm, nhưng đúng là tương lai sẽ thành nữ hoàng drama, tâm lý vẫn vững như bàn thạch:
“Hứ, nếu cậu ta không gian lận thì dám thi lại với tôi không? Nếu cậu ta thi lại mà vẫn thắng được tôi thì tôi phục. Còn nếu không dám, thì rõ ràng là gian lận!”
Trình Dã tức giận quát lại:
“Cút đi! Cậu nói Tiểu Lộ gian lận là cậu ấy phải thi lại à? Cậu là cái thá gì? Có bằng chứng không? Không có thì cậu chính là vu khống bôi nhọ, thua không chịu nhận, đồ rùa già lớn xác!”
Phùng Lộ Lộ lạnh lùng cười khẩy:
“Cậu nói cô ta không gian lận, cậu có chứng cứ không?”
“Đương nhiên rồi.” Trình Dã gật đầu: “Cả lớp bọn tôi cùng giám thị đều có thể làm chứng cho sự trong sạch của Tiểu Lộ! Có cần tôi gọi hết mọi người và cả giám thị đến đây cho cậu không?”
Phùng Lộ Lộ cứng cổ cãi cùn:
“Hừ, thế chỉ chứng minh các người cả lớp và giám thị thông đồng với nhau gian lận!
Tôi nói rồi mà, lớp heo nhà các người xưa nay luôn đội sổ, lần này lại vọt lên áp chót, không phải gian lận tập thể thì làm sao thành tích cả lớp tăng đồng loạt được!”
Trời ơi, rõ ràng Phùng Lộ Lộ chưa học qua mặt trận thống nhất — không hiểu gì về nguyên tắc “tăng bạn bớt thù”, giờ lại đi ngược lại, chỉ một câu đã đắc tội cả lớp tôi.
Chọc vào tổ ong vò vẽ rồi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro