Triều Mộ Tinh Hà

Chương 24

Phong Nguyệt Sát Ngã

2025-03-19 14:16:40

Có lẽ là thiếu hơi người.

Bụi bặm bay lơ lửng trước cửa sổ, ta thấy Hoàng hậu ngồi trên ghế, đưa tay ra từ xa.

"Ngươi vậy mà lại sắp gả cho Thái tử?" Đây là câu nói đầu tiên của bà.

Ta ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, im lặng nhìn bà.

Giữa chúng ta ngăn cách bởi một tấm thảm tinh xảo, nhưng lại xa xôi như cách biệt một trời một vực.

"Ngươi đúng là có chút vận may."

Ta thật sự không biết nên mở lời như thế nào. Từ khi biết Hoàng hậu lại là tỷ tỷ ruột của phụ thân ruột ta, tâm trạng ta rất phức tạp.

Nếu biết Triệu Tiểu Hà thật ra là Hoắc Tiểu Hà, bà có còn xuống tay g.i.ế.c ta không?

Nhưng ta không dám hỏi thẳng thừng như vậy.

Trong cung điện rộng lớn, chỉ có hai chúng ta.

Hoàng hậu vẫn uy nghi lộng lẫy như vậy, từ trang phục đến kiểu tóc đều tỉ mỉ chỉnh tề - mặc dù ta nghe nói, bà lại bị phát hiện ra vài chuyện làm hại người khác, vì vậy vẫn bị giam lỏng trong cung, chưa được Hoàng đế tha thứ.

Ví dụ như, bà đã hại c.h.ế.t sinh mẫu của Tiểu Thái tử, chính là vì muốn nuôi chàng bên cạnh, để hoàn thành vinh quang trước khi c.h.ế.t của Hoàng hậu.

"Biết chơi cờ không?" Bà hỏi.

Ta bước lên vài bước, ngồi xuống phía bên kia trường kỷ.

Bà cầm quân đen, ta cầm quân trắng.

Trong điện tĩnh lặng, tiếng rơi quân cờ cũng bị phóng đại, vô cớ khiến ta sinh ra ảo giác như đang ngồi đối diện nhau trên vách núi cheo leo.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Ta có một đệ đệ, anh tuấn lại thông minh, từ nhỏ đã được kỳ vọng rất nhiều. Các bậc trưởng lão đều nói, vinh quang của Hoắc gia đều trông cậy vào đệ ấy để nối tiếp."

Hoàng hậu đi một nước cờ tạo thành thế gọng kìm, không nhìn ta, tự mình kể lại câu chuyện hơn mười năm trước.

"Ta cũng rất mong đợi, mong đợi đệ ấy lập công danh, với thân phận đích tử Hoắc gia lưu danh sử sách."

Bà đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm vào ta: "Nhưng đệ ấy lại yêu một nữ tử dị vực, còn muốn vì nàng ta mà ở lại nơi đó. Gia tộc dày công bồi dưỡng, cho đệ ấy tài nguyên và địa vị mà người người đều ao ước, nhưng trong lòng đệ ấy, những thứ đó còn chẳng bằng một cái lông chim."

Ta nhìn thẳng vào bà, nói: "Không phải ai cũng coi trọng quyền thế, có lẽ ông ấy là một trong số ít đó."

Khóe mắt Hoàng hậu có những nếp nhăn li ti, khiến bà trông càng thêm cố chấp, cũng khiến sự cố chấp ấy càng thêm mỏng manh, yếu ớt.

"Lúc ấy, ta đã nghĩ, nếu đệ ấy không chịu gánh vác trọng trách của gia tộc, vậy thì để ta..."

“Đáng c.h.ế.t nhất là, vậy mà ngươi dám vênh váo vào cung. Ta không thể để Hoàng đế nổi lên nghi ngờ, càng không thể để vinh quang của Hoắc gia bị hủy hoại trong chốc lát. Ta muốn g.i.ế.c ngươi, thế mà ngươi lại không chết.”

“Nhưng cũng may là không chết, nếu không vinh quang của Hoắc gia, ai sẽ viết tiếp đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bà nắm chặt quân cờ, thần người ra, nụ cười đầy vẻ thỏa mãn.

Cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, đuổi theo ngọn lửa hư ảo, lầm tưởng đó là tất cả của cuộc đời. Nhưng trên thực tế, cả đời này, chưa từng sống cho chính mình một khắc nào.

"Nương nương, ta họ Triệu." Ta lạnh nhạt nói.

Bà ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ánh mắt sắc như dao.

"Làm loạn!" Hoàng hậu đập mạnh bàn cờ một cái, quân cờ đen trắng lệch khỏi giao điểm, tản ra thành một đống, vài quân rơi xuống đất, tiếng động bị chìm nghỉm trong tấm thảm dài mềm mại.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Hoàng hậu càng thêm chói tai: "Ngươi mang trong mình dòng m.á.u của Hoắc gia, ngươi phải nâng đỡ Hoắc gia, phải làm rạng danh cơ nghiệp tổ tông!"

Ta không nói gì nữa, khẽ hành lễ rồi xoay người rời đi.

Cánh cửa cung mở ra rồi đóng lại, Hoàng hậu và giấc mộng Hoắc gia của bà ta đều bị nhốt lại trong cung điện u ám ấy.

Hơi thở cũ kỹ, cây cối cũ kỹ, vinh quang cũ kỹ.

Những hư danh phù phiếm ấy, Hoắc Du còn chẳng màng, huống hồ là ta?

Kiếp người ta chỉ sống một lần, buồn vui đều có hạn, nên tận hưởng những điều đáng giá.

Đi thêm vài bước, ta nhìn thấy điều đáng giá của mình.

Chàng đang đứng chờ ta bên ngoài tường cung, thẳng tắp như cây tùng.

Ta cười tủm tỉm nhìn chàng: "Duỗi tay ra."

Tiểu Thái tử đưa tay về phía ta.

Ta nắm lấy tay chàng, đặt một quân cờ trắng vào lòng bàn tay chàng.

"Sao lại đưa ta cái này?" Chàng ngạc nhiên.

"Suỵt, đừng nói ra, đây là sính lễ ta tặng chàng." Ta nhón chân lên, ghé sát tai chàng nói bừa một cách nghiêm túc, rồi nhân lúc chàng chưa kịp phản ứng liền túm lấy cơ hội chuồn mất.

Tiểu Thái tử đứng ngây người một lúc, rồi vội vàng đuổi theo ta.

"Nàng dùng Vong Ưu làm sính lễ, ta xin dùng giang sơn làm hồi môn."

Giọng chàng chứa đựng ý cười không thể giấu nổi, "Triệu Tiểu Hà, nàng không được nuốt lời."

Ta bịt tai định bỏ chạy, lại bị chàng chặn lại.

Ánh tà dương nhuộm đỏ, bóng dáng hai người trẻ tuổi đuổi bắt nhau trên bức tường gạch cổ kính.

Mà trên đường chân trời, một vầng mây đỏ đang lặng lẽ ló dạng.

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Triều Mộ Tinh Hà

Số ký tự: 0