Chương 23
Phong Nguyệt Sát Ngã
2025-03-19 14:16:40
Ta quay đầu lại, bước từ trên thuyền xuống bờ.
Gió đêm khẽ thổi, ta không hề che giấu ánh mắt của mình, chăm chú đánh giá Tiểu Thái tử.
Chàng vẫn luôn nhìn ta, rất thoải mái để mặc ta nhìn, đôi mắt đen láy không lộ ra chút cảm xúc nào.
Ta đi vòng quanh chàng hai vòng, tấm tắc khen: "Không tệ, cao hơn rồi, cũng tuấn tú hơn rồi. Phi ngựa qua kinh đô, chắc chắn có thể khiến cả hàng dài cô nương phải ngoái nhìn."
Chàng vẫn im lặng.
Cho dù ta cố ý chọc chàng vui vẻ thế nào, chàng vẫn giữ im lặng.
Ta không khỏi có chút hoảng hốt, sợ chàng tính sổ với ta.
Ta dừng bước, khẽ đẩy chàng, nhỏ giọng hỏi: "Sao chàng không nói gì thế?"
Cổ tay bị nắm ngược lại, ta bị kéo vào một cái ôm nóng bỏng.
Ngọn đèn leo lét trong tay tùy tùng rất biết ý tắt đi.
Tiếng nước sông róc rách, chậm rãi xô bờ, như một khúc nhạc đệm êm dịu.
Sau đó, cuối cùng ta cũng nghe thấy một tiếng thở dài vang lên bên tai.
Vị Thái tử điện hạ nắm giữ quyền lực tối cao, người vốn dĩ lạnh lùng và uy nghiêm biết bao, lúc này nói chuyện lại có chút nghèn nghẹn, như một lời oán trách: "Nàng đã đi mất một trăm tám mươi chín ngày rồi."
Ta muốn ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Tiểu Thái tử, nhưng chàng lại giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, không cho ta nhìn trộm.
Mặt ta bị ép áp vào lớp vải thêu hình rồng trên huyền bào, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ thỉnh thoảng giận dỗi của chàng cũng có chút đáng yêu.
"Này," Ta nói, "Đường đường là Thái tử điện hạ, sao lại khóc nhè trong lòng một nữ nhi yếu đuối thế này?"
Chàng cười, giọng nói trầm thấp lướt qua tai ta, như chất liệu của cát trầm, rõ ràng là âm sắc đã quen thuộc, nhưng lúc này lại có cảm giác không nói nên lời.
Ừm, cơ bản có thể chắc chắn là không khóc nữa rồi.
"Một trăm tám mươi chín ngày, nàng suýt chút nữa đã trở thành Công chúa của người ta. Có lúc ta đã nghĩ, thà rằng nàng làm Công chúa Đại Hán của chúng ta.”
“Tuy là làm muội muội của ta, tuy là ngày nào cũng ham chơi đáng ghét, nhưng cũng tốt hơn là cách xa vạn dặm không được gặp."
Ta bị những lời này của chàng làm cho cảm động, lại muốn ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của chàng.
Lần này Tiểu Thái tử lại buông bàn tay đang giữ gáy ta ra, ta ngẩng đầu nhìn chàng.
Giống như những ngôi sao trên trời rơi xuống, hào phóng ban tặng tất cả cho đôi mắt của chàng. Hoặc cũng giống như cảnh núi rừng hoang vu trong tranh sơn thủy vào đêm đông, chỉ có ánh đèn leo lét le lói trong một căn nhà nhỏ.
Đang phát sáng.
"Đã có ai khen mắt chàng đẹp chưa?" Ta lẩm bẩm.
Chàng cười, rất ôn hòa: "Chỉ có nàng từng nói như vậy thôi."
Người nắm giữ quyền lực tối cao, luôn thâm trầm, luôn không để lộ cảm xúc. Giống như gen di truyền của hoàng gia, lời dạy dỗ khắc sâu trong xương tủy, để khi ngồi trên vạn người, bọn họ có thể gánh vác trọng trách thiên hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đây đương nhiên cũng là xiềng xích.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta ôm chặt lấy chàng: "Huynh trưởng nói ấn tượng đầu tiên của chàng về ta là, sao có người lại có thể tự do, hoạt bát đến vậy."
Chàng không phủ nhận: "Đúng là vậy."
Cho nên mới sinh ra chút tò mò, cho nên mới càng đi càng gần.
Giống như chú chim bị nhốt trong chiếc lồng son, mong một ngày nào đó có thể giống như con mèo hoang dã bên ngoài, nhảy nhót trên xà nhà, tự do tự tại.
Chàng nghĩ ngợi một chút, rồi nói tiếp: "Phụ hoàng bảo ta nhanh chóng thành thân, hỏi ta có phải đang đợi Triệu gia cô nương khỏi bệnh hay không. Ta lo lắng người sẽ ban hôn, không ngờ người lại nói rất vừa ý nàng làm Thái tử phi."
Ta kinh ngạc: "Tại sao thế?"
Thành thật mà nói, ta rất hiểu rõ bản thân mình.
Thái tử phi là mẫu nghi thiên hạ tương lai, nên vững vàng như núi, bao dung như biển.
Nhưng ta lại là người bốc đồng, còn rất nhỏ nhen.
Ta không khỏi nghi ngờ Hoàng đế Bệ hạ có vấn đề gì đó.
Tiểu Thái tử cười: "Nàng tự mình đi hỏi người đi."
42
Ngày hôm sau, Bệ hạ triệu kiến ta.
Ta đi qua những cung điện quen thuộc, cuối cùng gõ cửa điện của Hoàng đế.
Người vẫn như thường lệ ngồi sau chiếc bàn rộng lớn, tay cầm một cuốn sách, trước mặt là một chén trà.
Chỉ là gầy hơn nhiều.
Thấy ta đến, Bệ hạ hơi nhướng mắt, giọng điệu rất quen thuộc, như thể ta vẫn là Lý Tiểu Hà ngày nào: "Đến rồi à, ngồi đi."
Ta ngoan ngoãn nhận lấy một chén trà Lục An Qua Phiến, ngồi bên cửa sổ lốm đốm ánh nắng, mỉm cười.
"Bệ hạ, đã lâu không gặp."
Hành lang treo vài chiếc lồng chim tinh xảo, tiếng chim hót líu lo thỉnh thoảng vọng vào.
Hoàng đế chậm rãi mở lời giữa tiếng chim hót líu lo: "A Triều khi nhỏ quá hiểu chuyện nghe lời, trẫm luôn nghi ngờ nó có thể ngồi vững trên ngai vàng hay không. Dù sao thì, người ngồi ở vị trí này cần phải có chút dũng cảm và liều lĩnh ngông cuồng.”
“Nhưng mà, con lại là một trường hợp ngoại lệ, mặc kệ người khác nói gì cũng luôn làm theo ý mình. Ở bên con lâu ngày, Tiểu Thái tử trước kia nói vài câu trước mặt trẫm cũng sẽ toát mồ hôi, sau này lại có thể tranh luận với trẫm."
Ta gãi đầu: "Thật ra con cũng không tốt như người nói đâu."
Hoàng đế khẽ nhắm mắt lại, tự nói: "Sau này nếu muốn làm Thái tử phi, con còn phải đi gặp một người. Tuy rằng bà ấy từng làm hại con, nhưng dù sao bà ấy cũng là đích mẫu của A Triều."
43
Ánh nắng theo bước chân ta trải dài trên mặt đất, rồi lại bị cánh cửa đóng lại ngăn cách bên ngoài.
Cung điện vẫn là cung điện đó, sạch sẽ và tráng lệ, nhưng vẫn toát lên vẻ hiu quạnh dưới ánh mặt trời rực rỡ của mùa hè.
Gió đêm khẽ thổi, ta không hề che giấu ánh mắt của mình, chăm chú đánh giá Tiểu Thái tử.
Chàng vẫn luôn nhìn ta, rất thoải mái để mặc ta nhìn, đôi mắt đen láy không lộ ra chút cảm xúc nào.
Ta đi vòng quanh chàng hai vòng, tấm tắc khen: "Không tệ, cao hơn rồi, cũng tuấn tú hơn rồi. Phi ngựa qua kinh đô, chắc chắn có thể khiến cả hàng dài cô nương phải ngoái nhìn."
Chàng vẫn im lặng.
Cho dù ta cố ý chọc chàng vui vẻ thế nào, chàng vẫn giữ im lặng.
Ta không khỏi có chút hoảng hốt, sợ chàng tính sổ với ta.
Ta dừng bước, khẽ đẩy chàng, nhỏ giọng hỏi: "Sao chàng không nói gì thế?"
Cổ tay bị nắm ngược lại, ta bị kéo vào một cái ôm nóng bỏng.
Ngọn đèn leo lét trong tay tùy tùng rất biết ý tắt đi.
Tiếng nước sông róc rách, chậm rãi xô bờ, như một khúc nhạc đệm êm dịu.
Sau đó, cuối cùng ta cũng nghe thấy một tiếng thở dài vang lên bên tai.
Vị Thái tử điện hạ nắm giữ quyền lực tối cao, người vốn dĩ lạnh lùng và uy nghiêm biết bao, lúc này nói chuyện lại có chút nghèn nghẹn, như một lời oán trách: "Nàng đã đi mất một trăm tám mươi chín ngày rồi."
Ta muốn ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Tiểu Thái tử, nhưng chàng lại giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, không cho ta nhìn trộm.
Mặt ta bị ép áp vào lớp vải thêu hình rồng trên huyền bào, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ thỉnh thoảng giận dỗi của chàng cũng có chút đáng yêu.
"Này," Ta nói, "Đường đường là Thái tử điện hạ, sao lại khóc nhè trong lòng một nữ nhi yếu đuối thế này?"
Chàng cười, giọng nói trầm thấp lướt qua tai ta, như chất liệu của cát trầm, rõ ràng là âm sắc đã quen thuộc, nhưng lúc này lại có cảm giác không nói nên lời.
Ừm, cơ bản có thể chắc chắn là không khóc nữa rồi.
"Một trăm tám mươi chín ngày, nàng suýt chút nữa đã trở thành Công chúa của người ta. Có lúc ta đã nghĩ, thà rằng nàng làm Công chúa Đại Hán của chúng ta.”
“Tuy là làm muội muội của ta, tuy là ngày nào cũng ham chơi đáng ghét, nhưng cũng tốt hơn là cách xa vạn dặm không được gặp."
Ta bị những lời này của chàng làm cho cảm động, lại muốn ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của chàng.
Lần này Tiểu Thái tử lại buông bàn tay đang giữ gáy ta ra, ta ngẩng đầu nhìn chàng.
Giống như những ngôi sao trên trời rơi xuống, hào phóng ban tặng tất cả cho đôi mắt của chàng. Hoặc cũng giống như cảnh núi rừng hoang vu trong tranh sơn thủy vào đêm đông, chỉ có ánh đèn leo lét le lói trong một căn nhà nhỏ.
Đang phát sáng.
"Đã có ai khen mắt chàng đẹp chưa?" Ta lẩm bẩm.
Chàng cười, rất ôn hòa: "Chỉ có nàng từng nói như vậy thôi."
Người nắm giữ quyền lực tối cao, luôn thâm trầm, luôn không để lộ cảm xúc. Giống như gen di truyền của hoàng gia, lời dạy dỗ khắc sâu trong xương tủy, để khi ngồi trên vạn người, bọn họ có thể gánh vác trọng trách thiên hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đây đương nhiên cũng là xiềng xích.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta ôm chặt lấy chàng: "Huynh trưởng nói ấn tượng đầu tiên của chàng về ta là, sao có người lại có thể tự do, hoạt bát đến vậy."
Chàng không phủ nhận: "Đúng là vậy."
Cho nên mới sinh ra chút tò mò, cho nên mới càng đi càng gần.
Giống như chú chim bị nhốt trong chiếc lồng son, mong một ngày nào đó có thể giống như con mèo hoang dã bên ngoài, nhảy nhót trên xà nhà, tự do tự tại.
Chàng nghĩ ngợi một chút, rồi nói tiếp: "Phụ hoàng bảo ta nhanh chóng thành thân, hỏi ta có phải đang đợi Triệu gia cô nương khỏi bệnh hay không. Ta lo lắng người sẽ ban hôn, không ngờ người lại nói rất vừa ý nàng làm Thái tử phi."
Ta kinh ngạc: "Tại sao thế?"
Thành thật mà nói, ta rất hiểu rõ bản thân mình.
Thái tử phi là mẫu nghi thiên hạ tương lai, nên vững vàng như núi, bao dung như biển.
Nhưng ta lại là người bốc đồng, còn rất nhỏ nhen.
Ta không khỏi nghi ngờ Hoàng đế Bệ hạ có vấn đề gì đó.
Tiểu Thái tử cười: "Nàng tự mình đi hỏi người đi."
42
Ngày hôm sau, Bệ hạ triệu kiến ta.
Ta đi qua những cung điện quen thuộc, cuối cùng gõ cửa điện của Hoàng đế.
Người vẫn như thường lệ ngồi sau chiếc bàn rộng lớn, tay cầm một cuốn sách, trước mặt là một chén trà.
Chỉ là gầy hơn nhiều.
Thấy ta đến, Bệ hạ hơi nhướng mắt, giọng điệu rất quen thuộc, như thể ta vẫn là Lý Tiểu Hà ngày nào: "Đến rồi à, ngồi đi."
Ta ngoan ngoãn nhận lấy một chén trà Lục An Qua Phiến, ngồi bên cửa sổ lốm đốm ánh nắng, mỉm cười.
"Bệ hạ, đã lâu không gặp."
Hành lang treo vài chiếc lồng chim tinh xảo, tiếng chim hót líu lo thỉnh thoảng vọng vào.
Hoàng đế chậm rãi mở lời giữa tiếng chim hót líu lo: "A Triều khi nhỏ quá hiểu chuyện nghe lời, trẫm luôn nghi ngờ nó có thể ngồi vững trên ngai vàng hay không. Dù sao thì, người ngồi ở vị trí này cần phải có chút dũng cảm và liều lĩnh ngông cuồng.”
“Nhưng mà, con lại là một trường hợp ngoại lệ, mặc kệ người khác nói gì cũng luôn làm theo ý mình. Ở bên con lâu ngày, Tiểu Thái tử trước kia nói vài câu trước mặt trẫm cũng sẽ toát mồ hôi, sau này lại có thể tranh luận với trẫm."
Ta gãi đầu: "Thật ra con cũng không tốt như người nói đâu."
Hoàng đế khẽ nhắm mắt lại, tự nói: "Sau này nếu muốn làm Thái tử phi, con còn phải đi gặp một người. Tuy rằng bà ấy từng làm hại con, nhưng dù sao bà ấy cũng là đích mẫu của A Triều."
43
Ánh nắng theo bước chân ta trải dài trên mặt đất, rồi lại bị cánh cửa đóng lại ngăn cách bên ngoài.
Cung điện vẫn là cung điện đó, sạch sẽ và tráng lệ, nhưng vẫn toát lên vẻ hiu quạnh dưới ánh mặt trời rực rỡ của mùa hè.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro