Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối
Chương 11
Nhược Minh Nhật Thiên Tình
2025-03-22 10:18:11
Kẻ thống trị thường e dè, không dám manh động.
Mà một khi bị giết, danh tiếng của họ sẽ trở thành ngọn đuốc khai sáng dân trí, làm lung lay cả vương triều.
Bên ngoài buồng giam, có một thái giám lén lút nghe trộm.
Hựu Niên khẽ nhắm mắt, giọng nói mệt mỏi nhưng khí thế băng sương.
"Danh sách có ba mươi bảy người."
"Thái tử cũng chưa chắc biết rõ bằng ta."
"Tiểu Ngư của ta vui một ngày, ta khai một cái tên."
"Tiểu Ngư không vui, ta đem bí mật này xuống mồ."
"Truyền lời đến Hoàng thượng của các ngươi."
Hắn nói không lớn, nhưng tên thái giám bên ngoài dán tai sát vào song sắt, không bỏ sót một chữ.
"Tên họ Dương kia dám làm hại muội muội của ta."
"Muốn ta mở miệng? Giết hắn trước đã."
Ta nghẹn ngào, nước mắt suýt chút nữa trào ra.
Hu hu hu, ta tìm được ca ca ruột của mình rồi!
Ta cũng có chỗ dựa rồi!
Hồng Trần Vô Định
Ca ca của ta mưu lược thâm sâu, trong nguy không loạn, sáng suốt như thần!
14
Ngay hôm đó, cái đầu của Dương Hỉ bị nhét vào một cái hộp gấm, do Ngự tiền thị vệ đích thân mang đến, còn cố ý đưa lướt ngang qua trước mặt chúng ta.
Ta muốn nhìn, nhưng vừa mới rướn người lên đã bị Hựu Niên che mắt lại.
"Đừng nhìn, ta kể cho muội nghe. Mặt hắn xanh mét, bầm tím, c.h.ế.t còn xấu hơn lúc sống."
Thanh niên đúng chất không nghe lời, ta tách ngón tay hắn ra, nhất quyết liếc một cái.
"Ọe." Ta khô cổ, muốn nôn.
Hựu Niên bất đắc dĩ, lột một múi quýt chua nhét vào miệng ta.
Ta nghĩ bụng, tân hoàng này thật sự rất độc ác.
Lão thái giám này đúng là một kẻ ác, nhưng dù sao cũng là con ch.ó trung thành mà hắn nuôi dưỡng nhiều năm. Vậy mà nói c.h.é.m là chém, chỉ để lấy lòng Hựu Niên.
Mỗi ngày Hựu Niên chỉ khai ra một người, chưa chắc đã có thể để hắn yên lòng.
Tân hoàng rất hiểu lòng người. Chỉ trong hai ngày, phòng giam của bọn ta thay đổi hoàn toàn.
Hôm qua thì giường gỗ chạm khắc, bàn ghế gỗ đàn hương, ghế thấp thêu hoa.
Hôm nay lại có bình phong, tranh chữ, bút mực giấy nghiên.
Người trong cung hết lần này đến lần khác mang chiếu chỉ đến, mỗi bản đều mở đầu bằng:
"Hoàng thượng có thưởng."
Thậm chí, bô đi tiểu cũng mang tới cả chục cái, mỗi ngày thay một cái mới.
Bề ngoài mạ vàng, lấp lánh đến chói mắt.
Các ngự lâm quân được phái đến để vận chuyển đồ thưởng, còn dùng búa phá tường, đập thông buồng giam bên cạnh, mới đủ chỗ để xếp những vật phẩm này.
Còn về cao lương mỹ vị, khỏi cần nói cũng biết.
Rượu không quá mạnh, hầu hết đều chui vào bụng ta.
Công nghệ chưng cất của thời đại này chưa cao, cái gọi là rượu mạnh cũng chỉ chừng ba mươi độ, uống không say, chỉ thấy từ dạ dày đến tứ chi ấm lên.
Kinh nguyệt của ta hai tháng không đến, nhưng nhờ có thịt, trứng, sữa, cơ thể cũng dần dần hồi phục.
Nhưng khi ôm chăn, ta vẫn cảm thấy lạnh.
Đây không phải dấu hiệu tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có nghĩa là mùa thu sắp đến, ngày hành quyết cũng từng bước từng bước tới gần.
Rượu nhẹ không thể làm ta say, chỉ khiến ta càng uống càng buồn.
Ta càng lúc càng nói nhiều hơn, lôi kéo Hựu Niên tán gẫu, kể cho hắn nghe về sách vở, phim ảnh, tiểu thuyết của thời đại bọn ta.
Nói đến mức khô cả họng, đầu óc trống rỗng, lúc đó, nỗi buồn mới chậm rãi dâng lên.
Ta nhớ mẹ ta, nhớ cha ta, ngồi tính xem mình còn có thể sống bao nhiêu ngày nữa.
Ta tưởng tượng đây chỉ là một giấc mơ, tưởng tượng rằng khi tỉnh dậy, mẹ ta sẽ cao giọng gọi ta:
"Bảo bối, mẹ hầm sườn rồi, mau ra ăn nào!"
Ta há miệng cắn một cái.
Nhưng sườn bay mất.
Một lưỡi đao đẫm m.á.u bổ thẳng xuống trán ta.
"A a a a——!"
Trong mơ, ta vừa hét vừa đá, giãy giụa kịch liệt.
Cuối cùng, vẫn là tiếng gọi của Hựu Niên, là vòng tay ấm áp của hắn kéo ta ra khỏi ác mộng.
"Tiểu Ngư, muội lại gặp ác mộng rồi."
Ta đúng là ngu ngốc.
Cần gì phải nhìn cái đầu lâu của Dương Hỉ chứ!
Từ đó về sau, mỗi đêm ta đều gặp ác mộng.
Niên Thập Ngũ mang đến hương an thần, lải nhải không ít chuyện.
Tân hoàng giám sát hắn rất chặt, sợ hắn bí mật truyền tin cho chủ cũ, nên cử hai thái giám theo dõi sát sao.
Nhưng hắn nghĩ nhiều rồi.
Những lời Niên Thập Ngũ nói toàn là chuyện vụn vặt.
"Tân hoàng nuôi cả một đàn hạc. Mỗi ngày mang một con vào Kim Loan điện, hễ có quan văn nào dám chống đối hắn, liền bị g.i.ế.c ngay tại chỗ. Giết một người, lấy tên người đó đặt cho con hạc. Còn may y phục quan chức, ban bổng lộc cho chúng."
"Gia quyến của vị quan bị giết, mỗi nhà đều phải rước kiệu vào cung, không dám khóc cha gọi mẹ, mà phải cung kính mời con hạc lên kiệu, khiêng về nhà, đối đãi như cha ruột còn sống."
Ta có cả một câu "Đồ khốn nạn!" mắc kẹt trong cổ họng, nhưng không dám nói ra.
Chỉ có thể cười gượng:
"Ha ha ha…"
Niên Thập Ngũ lại nói:
"Sủng thiếp của Thái tử không chịu nổi cảnh bị giam lỏng, nhảy xuống sông tự sát. Nhưng bị cứu lên."
"Sau khi vớt lên thì phát điên. Ả ta vừa la hét vừa chửi bới 'Lão nương vào đây vì muốn sống trong công viên chủ đề Harry Potter, các ngươi đúng là treo đầu dê bán thịt chó'. Rồi lại không ngừng đọc thần chú 'Avada Kedavra'. Cuối cùng bị Ngự tiền thị vệ c.h.é.m một đao xử lý luôn."
…
Ta tê liệt.
Vương triều này điên thật rồi.
Nghe từ đầu đến cuối, vẫn chẳng có tin tức nào hữu ích.
Từ khi ta bị nhốt vào đây, tổng cộng chỉ gặp Niên Thập Ngũ ba lần.
Chứng kiến khuôn mặt thiếu niên nhanh chóng trở thành thanh niên, trầm ổn mà uể oải, hai má hóp đi, bọng mắt xanh xao.
Hắn vất vả chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, chắc chắn sống không dễ dàng.
Ta múc một bát nước mơ ngâm, đưa cho hắn.
"Khát không? Uống chút đi."
Niên Thập Ngũ ngửa cổ uống hai ngụm lớn, một hơi uống hết nửa bát.
Nhưng khi đến đáy bát, hắn lại nhấp từng ngụm nhỏ, như thể càng uống càng tiếc.
Mắt hắn vẫn không rời khỏi chủ tử trong ngục.
Mà một khi bị giết, danh tiếng của họ sẽ trở thành ngọn đuốc khai sáng dân trí, làm lung lay cả vương triều.
Bên ngoài buồng giam, có một thái giám lén lút nghe trộm.
Hựu Niên khẽ nhắm mắt, giọng nói mệt mỏi nhưng khí thế băng sương.
"Danh sách có ba mươi bảy người."
"Thái tử cũng chưa chắc biết rõ bằng ta."
"Tiểu Ngư của ta vui một ngày, ta khai một cái tên."
"Tiểu Ngư không vui, ta đem bí mật này xuống mồ."
"Truyền lời đến Hoàng thượng của các ngươi."
Hắn nói không lớn, nhưng tên thái giám bên ngoài dán tai sát vào song sắt, không bỏ sót một chữ.
"Tên họ Dương kia dám làm hại muội muội của ta."
"Muốn ta mở miệng? Giết hắn trước đã."
Ta nghẹn ngào, nước mắt suýt chút nữa trào ra.
Hu hu hu, ta tìm được ca ca ruột của mình rồi!
Ta cũng có chỗ dựa rồi!
Hồng Trần Vô Định
Ca ca của ta mưu lược thâm sâu, trong nguy không loạn, sáng suốt như thần!
14
Ngay hôm đó, cái đầu của Dương Hỉ bị nhét vào một cái hộp gấm, do Ngự tiền thị vệ đích thân mang đến, còn cố ý đưa lướt ngang qua trước mặt chúng ta.
Ta muốn nhìn, nhưng vừa mới rướn người lên đã bị Hựu Niên che mắt lại.
"Đừng nhìn, ta kể cho muội nghe. Mặt hắn xanh mét, bầm tím, c.h.ế.t còn xấu hơn lúc sống."
Thanh niên đúng chất không nghe lời, ta tách ngón tay hắn ra, nhất quyết liếc một cái.
"Ọe." Ta khô cổ, muốn nôn.
Hựu Niên bất đắc dĩ, lột một múi quýt chua nhét vào miệng ta.
Ta nghĩ bụng, tân hoàng này thật sự rất độc ác.
Lão thái giám này đúng là một kẻ ác, nhưng dù sao cũng là con ch.ó trung thành mà hắn nuôi dưỡng nhiều năm. Vậy mà nói c.h.é.m là chém, chỉ để lấy lòng Hựu Niên.
Mỗi ngày Hựu Niên chỉ khai ra một người, chưa chắc đã có thể để hắn yên lòng.
Tân hoàng rất hiểu lòng người. Chỉ trong hai ngày, phòng giam của bọn ta thay đổi hoàn toàn.
Hôm qua thì giường gỗ chạm khắc, bàn ghế gỗ đàn hương, ghế thấp thêu hoa.
Hôm nay lại có bình phong, tranh chữ, bút mực giấy nghiên.
Người trong cung hết lần này đến lần khác mang chiếu chỉ đến, mỗi bản đều mở đầu bằng:
"Hoàng thượng có thưởng."
Thậm chí, bô đi tiểu cũng mang tới cả chục cái, mỗi ngày thay một cái mới.
Bề ngoài mạ vàng, lấp lánh đến chói mắt.
Các ngự lâm quân được phái đến để vận chuyển đồ thưởng, còn dùng búa phá tường, đập thông buồng giam bên cạnh, mới đủ chỗ để xếp những vật phẩm này.
Còn về cao lương mỹ vị, khỏi cần nói cũng biết.
Rượu không quá mạnh, hầu hết đều chui vào bụng ta.
Công nghệ chưng cất của thời đại này chưa cao, cái gọi là rượu mạnh cũng chỉ chừng ba mươi độ, uống không say, chỉ thấy từ dạ dày đến tứ chi ấm lên.
Kinh nguyệt của ta hai tháng không đến, nhưng nhờ có thịt, trứng, sữa, cơ thể cũng dần dần hồi phục.
Nhưng khi ôm chăn, ta vẫn cảm thấy lạnh.
Đây không phải dấu hiệu tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có nghĩa là mùa thu sắp đến, ngày hành quyết cũng từng bước từng bước tới gần.
Rượu nhẹ không thể làm ta say, chỉ khiến ta càng uống càng buồn.
Ta càng lúc càng nói nhiều hơn, lôi kéo Hựu Niên tán gẫu, kể cho hắn nghe về sách vở, phim ảnh, tiểu thuyết của thời đại bọn ta.
Nói đến mức khô cả họng, đầu óc trống rỗng, lúc đó, nỗi buồn mới chậm rãi dâng lên.
Ta nhớ mẹ ta, nhớ cha ta, ngồi tính xem mình còn có thể sống bao nhiêu ngày nữa.
Ta tưởng tượng đây chỉ là một giấc mơ, tưởng tượng rằng khi tỉnh dậy, mẹ ta sẽ cao giọng gọi ta:
"Bảo bối, mẹ hầm sườn rồi, mau ra ăn nào!"
Ta há miệng cắn một cái.
Nhưng sườn bay mất.
Một lưỡi đao đẫm m.á.u bổ thẳng xuống trán ta.
"A a a a——!"
Trong mơ, ta vừa hét vừa đá, giãy giụa kịch liệt.
Cuối cùng, vẫn là tiếng gọi của Hựu Niên, là vòng tay ấm áp của hắn kéo ta ra khỏi ác mộng.
"Tiểu Ngư, muội lại gặp ác mộng rồi."
Ta đúng là ngu ngốc.
Cần gì phải nhìn cái đầu lâu của Dương Hỉ chứ!
Từ đó về sau, mỗi đêm ta đều gặp ác mộng.
Niên Thập Ngũ mang đến hương an thần, lải nhải không ít chuyện.
Tân hoàng giám sát hắn rất chặt, sợ hắn bí mật truyền tin cho chủ cũ, nên cử hai thái giám theo dõi sát sao.
Nhưng hắn nghĩ nhiều rồi.
Những lời Niên Thập Ngũ nói toàn là chuyện vụn vặt.
"Tân hoàng nuôi cả một đàn hạc. Mỗi ngày mang một con vào Kim Loan điện, hễ có quan văn nào dám chống đối hắn, liền bị g.i.ế.c ngay tại chỗ. Giết một người, lấy tên người đó đặt cho con hạc. Còn may y phục quan chức, ban bổng lộc cho chúng."
"Gia quyến của vị quan bị giết, mỗi nhà đều phải rước kiệu vào cung, không dám khóc cha gọi mẹ, mà phải cung kính mời con hạc lên kiệu, khiêng về nhà, đối đãi như cha ruột còn sống."
Ta có cả một câu "Đồ khốn nạn!" mắc kẹt trong cổ họng, nhưng không dám nói ra.
Chỉ có thể cười gượng:
"Ha ha ha…"
Niên Thập Ngũ lại nói:
"Sủng thiếp của Thái tử không chịu nổi cảnh bị giam lỏng, nhảy xuống sông tự sát. Nhưng bị cứu lên."
"Sau khi vớt lên thì phát điên. Ả ta vừa la hét vừa chửi bới 'Lão nương vào đây vì muốn sống trong công viên chủ đề Harry Potter, các ngươi đúng là treo đầu dê bán thịt chó'. Rồi lại không ngừng đọc thần chú 'Avada Kedavra'. Cuối cùng bị Ngự tiền thị vệ c.h.é.m một đao xử lý luôn."
…
Ta tê liệt.
Vương triều này điên thật rồi.
Nghe từ đầu đến cuối, vẫn chẳng có tin tức nào hữu ích.
Từ khi ta bị nhốt vào đây, tổng cộng chỉ gặp Niên Thập Ngũ ba lần.
Chứng kiến khuôn mặt thiếu niên nhanh chóng trở thành thanh niên, trầm ổn mà uể oải, hai má hóp đi, bọng mắt xanh xao.
Hắn vất vả chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, chắc chắn sống không dễ dàng.
Ta múc một bát nước mơ ngâm, đưa cho hắn.
"Khát không? Uống chút đi."
Niên Thập Ngũ ngửa cổ uống hai ngụm lớn, một hơi uống hết nửa bát.
Nhưng khi đến đáy bát, hắn lại nhấp từng ngụm nhỏ, như thể càng uống càng tiếc.
Mắt hắn vẫn không rời khỏi chủ tử trong ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro