Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Chương 12

Nhược Minh Nhật Thiên Tình

2025-03-22 10:18:11

Hựu Niên nằm nghiêng quay mặt vào tường, gối đầu lên cánh tay, không nói một lời với hắn.

 

Ta biết hắn đang thức, Niên Thập Ngũ cũng biết.

 

Thế nhưng, chàng thiếu niên này vẫn lải nhải không ngừng, kể hết chuyện lớn chuyện nhỏ trong kinh thành, chỉ mong chủ tử nhà hắn có thể vui vẻ hơn một chút.

 

Đến cuối cùng, khi cạn lời rồi, hắn ngồi im lặng, thì thầm qua song sắt.

 

"Nửa tháng nữa là Trung thu rồi…"

 

Phải rồi, sắp đến Trung thu rồi.

 

Trung thu năm ngoái, ta còn lên mạng vừa chửi vừa chọn bánh trung thu—dừa, dứa, trà xanh, thịt tươi, trứng muối. Cắn thử một miếng ngũ nhân, ta nhăn mặt nhíu mày.

 

Mẹ ta cắt hai chiếc bánh thành tám miếng, cả nhà chẳng ai thích, đành mỗi người ăn một miếng cho có không khí lễ hội.

 

Năm nay, nghĩ lại hương vị đó, ta chỉ thấy hoài niệm.

 

Cuối cùng, Hựu Niên cũng mở miệng:

 

"Thập Ngũ, ngươi đi đi. Đừng quay lại nữa."

 

"Chủ tớ một hồi, đã tan là tan. Ngươi cứ đi con đường của ngươi đi."

 

Chỉ hai câu ngắn ngủi.

 

Vị thiếu niên vừa mới lột xác thành thanh niên, đôi mắt lập tức ướt đỏ, nước mắt tuôn xuống như mưa.

 

Thập Ngũ cắn răng, vùng tay quệt nước mắt.

 

"Mạng của nô tài là chủ tử nhặt về. Làm sao nói tan là tan?"

 

Hắn nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, chỉ dập đầu ba cái thật mạnh.

 

"Đại ân đại đức của chủ tử, kiếp sau nô tài sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp."

 

Nói xong, quay đầu chạy như bay ra khỏi đại lao.

 

Hồng Trần Vô Định

Không khí quá đè nén, khiến ta thấy ngột ngạt trong lòng.

 

Ta chọc chọc lưng Hựu Niên:

 

"Huynh đừng nói như vậy… Hắn cũng đâu có dễ dàng gì."

 

"Có khi nào Thập Ngũ vẫn đang chạy khắp nơi dò la tin tức, chờ ngày sau phối hợp với huynh không? Nhìn hắn không giống kẻ phản bội đâu."

 

Hựu Niên gối đầu lên cánh tay, ánh mắt tối sầm, hệt như đốm lửa sắp tắt.

 

"Phản bội hay không, đã chẳng còn quan trọng. Đã đến bước này rồi, cứ sống được ai thì sống."

 

"Tiên hoàng c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, Hứa Hoàng hậu thị bị một dải lụa trắng tiễn lên đường, cha mẹ huynh đệ của bà ấy đều bị xử trảm."

 

"Thần Cơ Doanh phản bội, Hổ Bôn Quân c.h.ế.t trận ba phần, bảy phần còn lại đầu hàng."

 

"Các đại thần trong Nội Các bị giam lỏng. Ông nội ta mắng Tân hoàng ngay trên Kim Loan Điện, bị phạt đánh ba mươi trượng. Thị vệ thi hành là người của Tân hoàng, ngay từ roi đầu tiên đã giáng thẳng vào sau đầu ông. May mà cứu kịp, giữ lại được một mạng. Nhưng sau khi tỉnh lại, ông đã hóa thành một kẻ ngu si."

 

"Các vị lão Vương gia đều án binh bất động. Họ không mở miệng, thì triều đình không ai dám hó hé nữa."

 

"Thái tử muốn tái khởi binh quyền, phải trông vào thiên ý. Chỉ có thiên mệnh mới có thể cứu ván cờ này."

 

Đây là lần đầu tiên Hựu Niên nói với ta về triều chính.

 

Ta mất một canh giờ mới sắp xếp rõ quan hệ nhân vật, chỉ cảm thấy tương lai tối đen như mực.

 

Ta khô khan an ủi hắn:

 

"Dù sao cũng đừng nản lòng. Huynh là Thế tử, những thuộc hạ trung thành vẫn còn chờ cứu huynh mà."

 

Hắn cười nhạt, ánh mắt trống rỗng.

 

"Ta không còn thuộc hạ nào nữa. Đều c.h.ế.t cả rồi."

 

Hắn nhìn lên trần ngục, miệng đọc tên từng người.

 

"Thuộc hạ ám vệ của ta…"

 

"Sơ Nhất, Sơ Nhị, Sơ Tam, Sơ Ngũ, Sơ Lục, Sơ Thất, Sơ Cửu, Sơ Thập, Thập Nhất, Thập Nhị, Thập Tam… đều đã chết."

 

"Có người c.h.ế.t trong biến cố cung đình, bị nỏ sắt xuyên tim, bị loạn mã giẫm chết, may mắn thì còn có nguyên thi thể."

 

"Những kẻ c.h.ế.t muộn hơn thì bị bắt. Lăng trì, c.h.é.m ngang lưng, cắt tai, c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, cuối cùng đều tự sát trong đại lao."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Khi thu nhận bọn họ, ta lười đặt tên, nên gọi như vậy…"

 

"Bọn họ theo ta mười năm, không một ai không tận trung."

 

"Cuối cùng, chỉ còn lại thế này."

 

Ta nhìn hắn, bỗng dưng cảm thấy đau nhói trong tim.

 

Không kìm được, ta ôm lấy đầu hắn, kéo vào lòng.

 

Hắn là đường đệ của Thái tử, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của Thái tử.

 

Bây giờ, bị tra tấn, giam cầm, gia tộc bị diệt, thuộc hạ có thể dùng c.h.ế.t sạch không còn một ai…

 

Hựu Niên gối đầu lên đùi ta, không nói một lời.

 

Chỉ khi ta cảm nhận được độ ẩm trên vạt áo, ta mới biết rằng hắn đã khóc.

 

Ta không giỏi an ủi người khác.

 

Ta chỉ giỏi nói nhảm, bông đùa, pha trò.

 

Trước nỗi đau thật sự, ta không biết nói gì.

 

Ta chỉ có thể hát.

 

Hát cho hắn nghe, những bài hát dịu dàng nhất mà ta biết.

 

Ta hát "Thế gian mỹ hảo", hát "Khởi phong liễu", hát "Con cá nhỏ này để tâm".

 

["Nhưng bảo bối ơi, đời người đâu chỉ như vậy?

 

“Chúng ta tồn tại để cảm nhận ánh mặt trời.

 

“Ngắm hoàng hôn, nghe triều dâng, để tiếng gió đêm ngân nga mọi thứ.

 

“Lá cây sẽ ngả vàng, vạn vật đều như cũ.

 

“Ta hiểu ngươi mà, ngươi đã đủ kiên cường rồi…"]

 

Hát đến câu cuối cùng, ta đã buồn ngủ.

 

"Tiểu Ngư cũng có… đại dương của riêng mình."

 

Người trong lòng hỏi khẽ:

 

"Đây là bài hát muội viết cho chính mình sao?"

 

Tiểu Ngư, Tiểu Ngư.

 

Hắn vẫn luôn gọi ta như vậy.

 

Ta cười cong mắt, lấy năm ngón tay làm lược, từ từ chải mớ tóc rối bời của hắn.

 

"Ta đâu có biết viết nhạc?"

 

"Nếu huynh thích, cứ xem như đó là bài hát riêng của ta đi."

 

15

 

Từ đó, ta và Hựu Niên không còn tiếc dầu nến nữa.

 

Đèn trên bàn sáng thâu đêm, Hựu Niên mỗi ngày đều tĩnh tọa thật lâu.

 

Hắn phải khai ra một cái tên, mới có thể đổi thêm một ngày sống cho chúng ta.

 

Hôm nay, hắn cân nhắc thật lâu giữa hai cái tên trên giấy.

 

Nến cứ cháy hết từng cây từng cây, sáp đỏ đọng lại như nước mắt xấu xí.

 

Cuối cùng, Hựu Niên nghiến chặt răng, giơ tay tát mình một cái.

 

Ta giật nảy mình.

 

Hắn nhìn chằm chằm hai cái tên trên giấy, cuối cùng xóa đi, viết lại một cái tên khác.

 

Những người bị ghi tên xuống, đều không thể tránh khỏi cái chết.

 

Trong số đó, có công thần của Tiên đế, có trung thần nghĩa sĩ, có đại hiền, có tướng quân.

 

Bất cứ ai được Tân hoàng tin tưởng trong cơn binh biến, đều là bảo hoàng phái chính hiệu, sau lưng đều liên lụy cả một dòng tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Số ký tự: 0