Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Chương 10

Nhược Minh Nhật Thiên Tình

2025-03-22 10:18:11

Câu “tuyệt mệnh thi” của Tăng Tử Đồng, đặt vào hoàn cảnh này cũng không sai.

 

Nhưng khi nhìn thấy vết m.á.u trên giá tra tấn, nhìn thấy các thanh sắt nung đỏ cắm trong bếp than, nước mắt ta lại không kìm được, cứ thế tuôn rơi.

 

Ta nghĩ, ta không làm anh hùng được rồi.

 

Chỉ có một điều may mắn duy nhất, Hựu Niên chưa từng nói với ta bất cứ điều gì.

 

Dù có cạy miệng ta ra, ta cũng không thể phản bội hắn được.

 

Đây chính là may mắn lớn nhất của ta.

 

Ta ngửa đầu, nhắm mắt lại, nước mắt tràn trề.

 

"Người đâu, tra tấn ả ta cho ta! Lấy dụng cụ mạnh nhất ra!"

 

"Dạ!"

 

Quản sự hình phòng bước lên.

 

Gã mặt gầy dài, má hóp, bình thường cùng chúng ta chơi Ma sói, còn không thấy gì. Giờ đây, trong phòng tra tấn nhuốm mùi m.á.u tanh, gã trông hệt như một con ác quỷ đòi mạng.

 

Gã tiến đến sau lưng ta, giơ cao roi da, quất xuống.

 

Tiếng roi vun vút xé gió.

 

Hử?

 

Hử hử hử?

 

Ta mở to mắt.

 

Sao không đau tí nào?

 

Cảm nhận kỹ, hóa ra tên quản sự này quất vào cột gỗ phía sau ta.

 

Một roi, hai roi, ba bốn năm sáu roi.

 

Gã hừ lạnh: "Cứng cỏi nhỉ! Để xem đánh ba mươi roi có làm ngươi cầu xin không!" rồi vung roi quất nhẹ một phát lên lưng ta.

 

Ta lập tức hiểu ý, gào lên như bị trời giáng.

 

"Á!!! Đau quá!"

 

"Trời ơi, đau c.h.ế.t ta rồi!"

 

"Hỉ công công, tha cho ta đi mà! Á á á!"

 

"Dương Hỉ, ngươi không c.h.ế.t tử tế được đâu!"

 

Ta rống rít khóc lóc, lăn qua lăn lại, vừa giãy vừa chửi, diễn xuất nhập thần.

 

Cảm xúc còn phát triển theo từng tầng cấp độ!

 

Hỉ công công khạc ra ngụm m.á.u lẫn nước bọt, nuốt cục tức xuống, nheo mắt cười lạnh.

 

"Bàn tay này mười ngón dài đẹp như thế, nếu bị kẹp nát, chắc hẳn vị gia nào đó sẽ đau lòng lắm nhỉ?"

 

"Người đâu, mang kẹp tay ra."

 

Tiểu Bát và một tên cai ngục khác kẹp hai bên, nhét bàn tay ta vào dụng cụ tra tấn, gân cổ siết chặt, giả bộ gồng đến nổi cả gân xanh.

 

Thật ra bên trong đã lắp cơ quan từ trước, độ chặt lỏng đều được điều chỉnh kỹ lưỡng.

 

Ta: "Á á á á~ á á á á á á!"

 

Lúc thì co rút như con tôm, lúc thì ngửa mặt kêu gào, lúc lại ưỡn lưng như Kim Cang, lúc lại vặn người như mèo vươn vai, chỉ còn thiếu chưa làm trọn bộ động tác yoga!

 

Tất cả cai ngục trong đại lao đồng lòng phối hợp diễn xuất, ta cảm động đến nước mắt ngắn nước mắt dài, lại càng gào khóc nhiệt tình hơn.

 

Cho đến khi…

 

Một tiếng hét từ xa vang đến.

 

"Công công! Thế tử gia khai rồi! Thế tử gia khai rồi!"

 

Hỉ công công nhướng mày, kinh ngạc nhìn ta.

 

"Nhanh vậy đã khai rồi sao? Quả nhiên nữ nhân đúng là hồng nhan họa thủy. Hoàng thượng còn nói vị gia này cứng cỏi, chịu mười ngày tra tấn cũng không hé răng, vậy mà chỉ vì nghe một ả nữ nhân khóc lóc đã khai rồi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta đứng hình.

 

Xong đời! Diễn lố quá rồi!

 

Mải mê đóng kịch nhập tâm, ta quên mất phòng tra tấn chỉ cách buồng giam một bức tường.

 

Hựu Niên nhất định đã nghe hết tiếng gào của ta, sợ ta cũng bị tra tấn y như hắn trước đây.

 

Hu hu hu, ta gặp được người tốt rồi!

 

13

 

Khi ta được đưa về phòng giam, trời đã sáng hôm sau.

 

Hựu Niên lao vội về phía ta, nhào vào người ta, suýt chút nữa làm ta ngã xuống.

 

Cả đêm hắn ngồi chờ, không biết đã cô độc bao lâu. Trong phòng không còn nổi một ngọn nến, hắn không nhìn thấy ta, hai tay vội vã lần mò khắp gương mặt ta.

 

Ngón tay chạm phải tấm lụa trơn bóng trên người ta, hắn run lên bần bật.

 

"Tiểu Ngư… vì sao lại thay y phục? Bọn chúng… có làm gì muội không?"

 

Ta vội vã lắc đầu: "Không có, không có! Lão hoạn quan đó ném ta vào bồn tắm, gọi mấy cung nữ đến kỳ cọ cho sạch sẽ thôi."

 

Hắn còn bảo ta về hầu hạ huynh cho tốt.

 

Câu này có thể nói ra sao? Ta đâu có ngu.

 

Hựu Niên ôm chặt lấy ta, siết đến mức ta gần như không thở nổi.

 

Rất lâu sau, hắn mới dần dần bình tĩnh lại, miệng liên tục lẩm bẩm:

 

"Tiểu Ngư, đừng sợ, đừng sợ…"

 

Lòng ta mềm nhũn.

 

Thật ra… ta không hề sợ hãi.

 

Mà hắn mới là người sợ.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta trở về nguyên vẹn, không một vết xước. Thế nhưng khi đối diện với sự lo lắng chân thành của hắn, ta cảm thấy bản thân đáng chết. Ta gào khóc cái gì chứ, bị đánh hai ngày thì đã sao!

 

Nếu Hựu Niên là một người đa nghi, nhất định đã dò xét ta tám lần rồi. Vừa rồi vở kịch "bị tra tấn" đó, chẳng khác nào ta và Hỉ công công liên thủ diễn một màn để bẫy hắn, lợi dụng sự bảo vệ của hắn để moi tin.

 

Ta khẩn trương kể lại từng chi tiết trong phòng tra tấn cho hắn nghe.

 

Hắn không trách ta, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

 

"Muội có thể bình an trở về… ta không biết phải vui mừng đến mức nào."

 

"Những kẻ hành hình này, xưa nay đều sắt đá vô tình. Có thể khiến bọn họ che giấu cho nàng, Tiểu Ngư của ta đúng là lợi hại."

 

Ta đột nhiên muốn khóc.

 

"Xin lỗi… bọn chúng nói huynh đã khai rồi…"

 

Ta từng đọc qua chuyện Y Đới chiếu trong lịch sử.

 

Một phong mật chiếu của thiên tử, lặng lẽ ra khỏi kinh thành, khiến Tào Tháo giận đến nỗi đồ sát năm vị đại thần và bảy trăm nhân khẩu, không phân biệt già trẻ gái trai, thảm sát toàn tộc.

 

Mà bức di chiếu của tiên đế này, e rằng còn hơn cả như thế.

 

Chính trị thời đại này, không phải chỉ một người làm sai mà một người chịu tội.

 

Chỉ cần Hựu Niên khai ra một cái tên thì một nhà, một dòng họ, thậm chí cả một gia tộc sẽ bị tru di cửu tộc.

 

Hắn là người thông minh, chỉ cần nghe một câu "xin lỗi", hắn đã hiểu tất cả.

 

"Hôm qua ta khai ra một vị đại hiền triết."

 

"Viện trưởng tiền nhiệm của Nhạc Lộc thư viện."

 

"Là người đứng đầu trong giới văn học nước nhà."

 

"Dương Hỉ có tìm được ông ấy, cũng chưa chắc dám động vào."

 

Nỗi ân hận trong ta vơi bớt phần nào.

 

Ngòi bút của văn nhân, đôi khi sắc bén hơn đao kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Số ký tự: 0