Chương 3
Thực Điềm Bất Trường Nhục
2025-03-28 11:18:30
6
Thực ra, tôi mơ hồ đoán được Triệu Điềm sẽ nói gì với giáo viên chủ nhiệm.
Thậm chí còn có chút mong đợi.
“Phụ huynh của Hứa Yên, việc giáo dục con cái không chỉ là trách nhiệm của nhà trường. Từ khi Hứa Yên vào lớp chúng tôi, tôi chưa từng gặp chị. Tôi có thể hiểu chị bận...” Nói đến đây, ánh mắt của cô giáo lướt qua cách ăn mặc của Triệu Điềm: “Nhưng bây giờ thành tích của cong gái chị đã tụt dốc nghiêm trọng. Từ top 10 của khối, giờ đã rơi xuống ngoài top 100. Chị không quan tâm sao?”
Triệu Điềm nhún vai.
Cô giáo chủ nhiệm tưởng cô ấy không hài lòng, định nói thêm gì đó.
Nhưng cô ấy lại mở sách vở của tôi ra: “Tôi đúng là không quan tâm Hứa Yên đủ. Nhưng, thành tích sa sút của con bé không liên quan đến chuyện đó.”
Cô giáo trừng mắt nhìn cô ấy, dường như không ngờ rằng lại có một phụ huynh vô trách nhiệm như vậy.
Ngón tay Triệu Điềm gõ nhẹ lên trang sách: “Cô giáo, Hứa Yên có từng nói với cô chưa?
“Về việc con bé bị bắt nạt ở trường học ấy.”
Đó là trang sách bị viết bậy nhiều nhất trong tất cả những trang bị vẽ bậy.
Trên các khoảng trắng ngoài đoạn văn, trong những kẽ hở giữa các dòng công thức, đầy rẫy những lời lẽ bẩn thỉu—
[Đồ đê tiện!]
[Mày đang quyến rũ ai thế?]
[Không biết xấu hổ à?]
Triệu Điềm đọc từng câu một: “Đây chỉ là một trong những trang sách thôi.
“Cô giáo, những nội dung này Hứa Yên có từng đưa cho cô xem chưa?
“Bị mắng chửi như thế này, tâm lý không sụp đổ? Không bị ảnh hưởng đến việc học à? Phải có trái tim mạnh mẽ đến mức nào?
“Cô không định nói với tôi rằng cô hoàn toàn không để ý chứ?”
Cô giáo chủ nhiệm quả thực đã không để ý.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi tôi tìm cô ấy, khi tôi nói với cô rằng tôi bị sỉ nhục bằng lời nói, bị bắt nạt ở trường.
Tôi đã đưa trang sách này cho cô xem, cô cũng đã xem rồi.
Nhưng cô chỉ buông một câu hời hợt: “Thôi được rồi, đến lúc đó cô sẽ nói với các bạn. Bận c.h.ế.t đi được, các em không thể tự giải quyết quan hệ với bạn cùng lớp sao? Sao mà phiền phức thế chứ?”
Bây giờ, cô giáo bị hỏi đến mức cứng họng.
Mãi mới thốt ra được một câu: “Chị... chẳng phải chị vừa mới...”
Hóa ra, cô ấy cũng nhìn thấy cảnh Triệu Điềm vừa nói lý lẽ với hai phụ huynh kia.
Triệu Điềm không quan tâm đến lời đáp của cô giáo.
“Đúng vậy, vừa nãy tôi làm điều một người mẹ nên làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thế còn cô, một giáo viên, cô đã làm đúng trách nhiệm của mình chưa?
“Nếu cô làm đúng, thì không cần phải tìm riêng tôi để nói chuyện.
“Hứa Yên tự điều chỉnh tâm lý, có khi bây giờ đã đứng nhất toàn trường rồi đấy!”
7
Sau khi rời khỏi văn phòng giáo viên, tôi vẫn còn phân vân, không biết có nên đòi lại một phần tiền không.
Cô ấy làm rất tốt, còn tốt hơn tôi tưởng tượng.
Nhưng quá đắt.
Một trăm đồng, có thể giúp tôi sống thoải mái hơn rất nhiều trong những ngày tới.
Cô ấy cúi đầu đi thẳng về phía trước, miệng lẩm bẩm liên tục, hoàn toàn không nhận ra sự băn khoăn của tôi.
“Sách của em nát thế này rồi, mua một bộ mới đi. Như vậy họ cũng không dám vẽ bậy lên sách của em nữa.
“Cô giáo chủ nhiệm lớp em là thần thánh gì vậy? Thật sự không quản lý gì sao? Cô ấy làm giáo viên chủ nhiệm kiểu gì thế?”
Tôi không đáp lại.
Thực ra, cô giáo chủ nhiệm không phải là không quan tâm ai cả.
Trước đây, cô ấy cũng đã giải quyết những vụ bắt nạt người khác. Nếu không, khi mới bị bắt nạt, tôi đã không tìm đến cô ấy để cầu cứu.
Sau đó, tôi phải quấy rầy cô ấy nhiều lần, cô mới đồng ý giải quyết chuyện này.
Nhưng cuối cùng, cách giải quyết chỉ là phê bình hiện tượng này trong buổi họp lớp mà không nêu tên ai cả.
Buổi họp lớp vừa kết thúc, Thường Diễm Diễm đã chặn tôi ở nhà vệ sinh, còn ra tay với tôi: “Con đê tiện kia! Học được mách lẻo rồi hả?”
Sau này, tôi từng nghĩ, tại sao cô giáo chủ nhiệm sẵn sàng giúp đỡ người khác, nhưng lại tỏ ra không kiên nhẫn với tôi?
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là do thành tích của tôi sa sút quá nhiều, cô ấy không thích.
Hơn nữa… cô ấy nhiều lần muốn gặp phụ huynh của tôi, nhưng cả bố lẫn mẹ tôi đều không đến.
Vì vậy, trong tiềm thức của cô ấy, cô ấy đã nhận định tôi là một đứa trẻ không ai quản lý.
Một đứa trẻ mà ngay cả bố mẹ cũng không quan tâm.
Thì cô ấy cũng không cần phải quan tâm.
“À này.” Triệu Điềm đột nhiên hỏi tôi: “Mẹ em chưa bao giờ tham gia họp phụ huynh cho em sao? Mẹ em mất rồi à?”
Tôi chưa kịp trả lời.
Bởi vì ngay khoảnh khắc tiếp theo, đã có người túm lấy tay áo của tôi.
“Chị Hứa Yên.” Giang Nùng nở một nụ cười đầy vẻ hả hê: “Cô ta là ai thế? Sao chị lại đi cùng một người ăn mặc lòe loẹt như vậy?
“Và tại sao cô ta lại dám nói dì c.h.ế.t rồi?”
Thực ra, tôi mơ hồ đoán được Triệu Điềm sẽ nói gì với giáo viên chủ nhiệm.
Thậm chí còn có chút mong đợi.
“Phụ huynh của Hứa Yên, việc giáo dục con cái không chỉ là trách nhiệm của nhà trường. Từ khi Hứa Yên vào lớp chúng tôi, tôi chưa từng gặp chị. Tôi có thể hiểu chị bận...” Nói đến đây, ánh mắt của cô giáo lướt qua cách ăn mặc của Triệu Điềm: “Nhưng bây giờ thành tích của cong gái chị đã tụt dốc nghiêm trọng. Từ top 10 của khối, giờ đã rơi xuống ngoài top 100. Chị không quan tâm sao?”
Triệu Điềm nhún vai.
Cô giáo chủ nhiệm tưởng cô ấy không hài lòng, định nói thêm gì đó.
Nhưng cô ấy lại mở sách vở của tôi ra: “Tôi đúng là không quan tâm Hứa Yên đủ. Nhưng, thành tích sa sút của con bé không liên quan đến chuyện đó.”
Cô giáo trừng mắt nhìn cô ấy, dường như không ngờ rằng lại có một phụ huynh vô trách nhiệm như vậy.
Ngón tay Triệu Điềm gõ nhẹ lên trang sách: “Cô giáo, Hứa Yên có từng nói với cô chưa?
“Về việc con bé bị bắt nạt ở trường học ấy.”
Đó là trang sách bị viết bậy nhiều nhất trong tất cả những trang bị vẽ bậy.
Trên các khoảng trắng ngoài đoạn văn, trong những kẽ hở giữa các dòng công thức, đầy rẫy những lời lẽ bẩn thỉu—
[Đồ đê tiện!]
[Mày đang quyến rũ ai thế?]
[Không biết xấu hổ à?]
Triệu Điềm đọc từng câu một: “Đây chỉ là một trong những trang sách thôi.
“Cô giáo, những nội dung này Hứa Yên có từng đưa cho cô xem chưa?
“Bị mắng chửi như thế này, tâm lý không sụp đổ? Không bị ảnh hưởng đến việc học à? Phải có trái tim mạnh mẽ đến mức nào?
“Cô không định nói với tôi rằng cô hoàn toàn không để ý chứ?”
Cô giáo chủ nhiệm quả thực đã không để ý.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi tôi tìm cô ấy, khi tôi nói với cô rằng tôi bị sỉ nhục bằng lời nói, bị bắt nạt ở trường.
Tôi đã đưa trang sách này cho cô xem, cô cũng đã xem rồi.
Nhưng cô chỉ buông một câu hời hợt: “Thôi được rồi, đến lúc đó cô sẽ nói với các bạn. Bận c.h.ế.t đi được, các em không thể tự giải quyết quan hệ với bạn cùng lớp sao? Sao mà phiền phức thế chứ?”
Bây giờ, cô giáo bị hỏi đến mức cứng họng.
Mãi mới thốt ra được một câu: “Chị... chẳng phải chị vừa mới...”
Hóa ra, cô ấy cũng nhìn thấy cảnh Triệu Điềm vừa nói lý lẽ với hai phụ huynh kia.
Triệu Điềm không quan tâm đến lời đáp của cô giáo.
“Đúng vậy, vừa nãy tôi làm điều một người mẹ nên làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thế còn cô, một giáo viên, cô đã làm đúng trách nhiệm của mình chưa?
“Nếu cô làm đúng, thì không cần phải tìm riêng tôi để nói chuyện.
“Hứa Yên tự điều chỉnh tâm lý, có khi bây giờ đã đứng nhất toàn trường rồi đấy!”
7
Sau khi rời khỏi văn phòng giáo viên, tôi vẫn còn phân vân, không biết có nên đòi lại một phần tiền không.
Cô ấy làm rất tốt, còn tốt hơn tôi tưởng tượng.
Nhưng quá đắt.
Một trăm đồng, có thể giúp tôi sống thoải mái hơn rất nhiều trong những ngày tới.
Cô ấy cúi đầu đi thẳng về phía trước, miệng lẩm bẩm liên tục, hoàn toàn không nhận ra sự băn khoăn của tôi.
“Sách của em nát thế này rồi, mua một bộ mới đi. Như vậy họ cũng không dám vẽ bậy lên sách của em nữa.
“Cô giáo chủ nhiệm lớp em là thần thánh gì vậy? Thật sự không quản lý gì sao? Cô ấy làm giáo viên chủ nhiệm kiểu gì thế?”
Tôi không đáp lại.
Thực ra, cô giáo chủ nhiệm không phải là không quan tâm ai cả.
Trước đây, cô ấy cũng đã giải quyết những vụ bắt nạt người khác. Nếu không, khi mới bị bắt nạt, tôi đã không tìm đến cô ấy để cầu cứu.
Sau đó, tôi phải quấy rầy cô ấy nhiều lần, cô mới đồng ý giải quyết chuyện này.
Nhưng cuối cùng, cách giải quyết chỉ là phê bình hiện tượng này trong buổi họp lớp mà không nêu tên ai cả.
Buổi họp lớp vừa kết thúc, Thường Diễm Diễm đã chặn tôi ở nhà vệ sinh, còn ra tay với tôi: “Con đê tiện kia! Học được mách lẻo rồi hả?”
Sau này, tôi từng nghĩ, tại sao cô giáo chủ nhiệm sẵn sàng giúp đỡ người khác, nhưng lại tỏ ra không kiên nhẫn với tôi?
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là do thành tích của tôi sa sút quá nhiều, cô ấy không thích.
Hơn nữa… cô ấy nhiều lần muốn gặp phụ huynh của tôi, nhưng cả bố lẫn mẹ tôi đều không đến.
Vì vậy, trong tiềm thức của cô ấy, cô ấy đã nhận định tôi là một đứa trẻ không ai quản lý.
Một đứa trẻ mà ngay cả bố mẹ cũng không quan tâm.
Thì cô ấy cũng không cần phải quan tâm.
“À này.” Triệu Điềm đột nhiên hỏi tôi: “Mẹ em chưa bao giờ tham gia họp phụ huynh cho em sao? Mẹ em mất rồi à?”
Tôi chưa kịp trả lời.
Bởi vì ngay khoảnh khắc tiếp theo, đã có người túm lấy tay áo của tôi.
“Chị Hứa Yên.” Giang Nùng nở một nụ cười đầy vẻ hả hê: “Cô ta là ai thế? Sao chị lại đi cùng một người ăn mặc lòe loẹt như vậy?
“Và tại sao cô ta lại dám nói dì c.h.ế.t rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro