Chương 2
Thực Điềm Bất Trường Nhục
2025-03-28 11:18:30
Đứng ở cửa lớp, tôi ngượng ngùng nói nhỏ một tiếng:
“Cảm ơn chị nhé.”
“Ôi, cảm ơn gì chứ.” Cô ấy phẩy tay, chuẩn bị bước vào lớp.
Nhưng tôi chợt nhớ ra điều gì đó—
“À này... Triệu Điềm.” Tôi gọi cô ấy lại.
“Gì thế?”
Mặt tôi hơi nóng lên: “Chị có thể giúp tôi thêm một việc nữa không?”
Cô ấy lộ ra vẻ mặt như muốn nói “đừng được nước lấn tới”.
Nhưng có lẽ da mặt tôi đủ dày, sau khi nói ra một câu, phần còn lại lại trôi chảy hơn nhiều:
“Lớp chúng tôi có hai bạn, một người tên là Chu Binh Học, người kia tên là Thường Diễm Diễm.
“Chị có thể nói với họ, và cả bố mẹ họ, rằng chị là mẹ của tôi, rằng chị đã biết chuyện họ đã làm với tôi. Nếu lần sau họ dám làm lại, chị sẽ không để yên cho họ đâu...”
“Chết tiệt!” Triệu Điềm buột miệng chửi.
Tôi không hiểu vì sao cô ấy lại nói bậy.
“Việc này phải tính thêm tiền à? Bao nhiêu tiền? Để tôi xem xét...”
Nhưng tôi còn chưa nói hết câu.
“Em bị bắt nạt ở trường à?” Gương mặt cô ấy tối sầm lại.
Cô ấy vung tay, bước thẳng vào trong lớp:
“Việc này miễn phí!”
04
Triệu Điềm chẳng chuyên nghiệp chút nào.
Trong buổi họp phụ huynh, tất cả chúng tôi đều phải đợi ở ngoài.
Tôi tận mắt nhìn thấy Triệu Điềm lục lọi trong ngăn bàn của tôi.
Giáo viên nhiều lần liếc nhìn cô ấy, nhưng cô chỉ cúi mặt, lật giở sách vở và sổ ghi chép, hoàn toàn phớt lờ mọi âm thanh xung quanh.
Càng lật, vẻ mặt cô ấy càng thêm lạnh lùng, ánh mắt đầy sự giận dữ.
Tôi lại một lần nữa tự hỏi mình, quyết định thuê cô ấy đóng vai mẹ tôi rốt cuộc có đúng không.
Sự nghi ngờ này lên đến đỉnh điểm khi Hứa Lâm Đồng từ lớp bên cạnh đi ra.
Dịch vụ “thuê phụ huynh” chính là do Hứa Lâm Đồng giới thiệu cho tôi.
Cậu ấy là học sinh có thành tích kém nhất lớp bên cạnh, nhưng gia đình lại rất nghiêm khắc. Vì sợ bị la mắng trong buổi họp phụ huynh, cậu ấy thuê một người đóng giả làm phụ huynh. Để tránh bị lộ, cậu ấy còn để lại số điện thoại của “phụ huynh giả” cho giáo viên.
Cậu ấy cũng nhìn qua lớp kính về phía chỗ ngồi của tôi:
“Người này là do cậu thuê á? Cái kiểu này, cùng lắm chỉ đáng năm mươi, sáu mươi đồng thôi.”
Năm mươi, sáu mươi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đứng sững người tại chỗ.
“Đừng nói với tôi là cậu trả cho cô ta một trăm đồng đấy nhé!” Hứa Lâm Đồng trố mắt kinh ngạc: “Tôi thuê người vừa đi họp phụ huynh, vừa nghe điện thoại, mà cũng chỉ mất tám mươi đồng thôi!”
Tôi: “...”
5
Buổi họp phụ huynh tan.
Trước khi Triệu Điềm lao đến chỗ Chu Binh Học và Thường Diễm Diễm, điều tôi nghĩ là: Ít nhất cũng phải đòi lại được một trăm đồng.
Khi cô ấy nói chuyện lý lẽ với phụ huynh của hai người đó, tôi nghĩ: Lấy lại tám mươi đồng cũng được rồi.
Đặc biệt là khi phụ huynh của Chu Binh Học, một người cao to, muốn tranh cãi đôi ba câu với cô ấy.
Nhưng rất nhanh, họ bị cô ấy cầm quyển sách, dùng lời lẽ sắc bén dọa cho im bặt…
Trong lớp học náo loạn, giọng nói lớn của cô ấy thu hút sự chú ý của mọi người.
Hai phụ huynh cảm thấy mất mặt, kéo con mình chạy đi.
Triệu Điềm bước ra khỏi lớp học với dáng vẻ như vừa thắng một trận chiến.
“Đợi chút, chắc lát nữa thầy giáo sẽ tìm chúng ta. Làm xong hết mọi chuyện rồi chị hãy đi.” Tôi nói với cô ấy.
Tôi không trực tiếp đòi tiền.
Dù sao tôi cũng không ngốc, nhỡ đâu cô ấy trả tiền rồi lát nữa không hợp tác với giáo viên thì sao?
“Hai vị phụ huynh đó về nhà chắc chắn sẽ mắng con họ.”
Giáo viên chủ nhiệm bị các phụ huynh khác vây quanh trên bục giảng, không để ý đến cô ấy, nên cô ấy đứng trò chuyện với tôi ở hành lang:
“Nhưng mà, họ chắc chắn sẽ thù dai, sau này lại bắt nạt em thôi. Em có muốn thuê tôi thêm vài lần để dọa họ nữa không?” Cô ấy nhiệt tình chào mời: “Mỗi lần chỉ ba mươi đồng thôi.”
Tôi nhớ lại dáng vẻ hung hãn của cô ấy vừa nãy.
Chu Binh Học và Thường Diễm Diễm đã bị cô ấy làm cho sợ, tôi không tin họ còn dám bắt nạt tôi nữa.
Cô ấy tám phần là muốn kiếm thêm tiền từ tôi.
Trong lòng tôi hiểu rõ, nhưng để cô ấy lát nữa thể hiện tốt, tôi đành gật đầu đồng ý.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Hê!” Cô ấy búng tay cái tách: “Thấy tôi chất lượng tốt, giá lại rẻ chưa?”
Chất lượng tốt, giá rẻ cái gì chứ!
Chúng tôi không phải đợi lâu.
Rất nhanh, giáo viên chủ nhiệm bước ra khỏi lớp. Thấy Triệu Điềm, thầy đầu tiên nhíu mày, sau đó hỏi:
“Phụ huynh của Hứa Yên?”
Cô ấy lập tức đứng thẳng người: “Phải ạ, thầy! Tôi là Từ Quế Anh!”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn cô ấy một cách kỳ lạ, sau đó nói:
“Vào văn phòng một lát, chúng ta nói chuyện về Hứa Yên.”
“Vâng, được ạ!”
Triệu Điềm hí hửng chạy vào lớp, mang cả sách vở và sổ ghi chép của tôi ra ngoài—
“Cảm ơn chị nhé.”
“Ôi, cảm ơn gì chứ.” Cô ấy phẩy tay, chuẩn bị bước vào lớp.
Nhưng tôi chợt nhớ ra điều gì đó—
“À này... Triệu Điềm.” Tôi gọi cô ấy lại.
“Gì thế?”
Mặt tôi hơi nóng lên: “Chị có thể giúp tôi thêm một việc nữa không?”
Cô ấy lộ ra vẻ mặt như muốn nói “đừng được nước lấn tới”.
Nhưng có lẽ da mặt tôi đủ dày, sau khi nói ra một câu, phần còn lại lại trôi chảy hơn nhiều:
“Lớp chúng tôi có hai bạn, một người tên là Chu Binh Học, người kia tên là Thường Diễm Diễm.
“Chị có thể nói với họ, và cả bố mẹ họ, rằng chị là mẹ của tôi, rằng chị đã biết chuyện họ đã làm với tôi. Nếu lần sau họ dám làm lại, chị sẽ không để yên cho họ đâu...”
“Chết tiệt!” Triệu Điềm buột miệng chửi.
Tôi không hiểu vì sao cô ấy lại nói bậy.
“Việc này phải tính thêm tiền à? Bao nhiêu tiền? Để tôi xem xét...”
Nhưng tôi còn chưa nói hết câu.
“Em bị bắt nạt ở trường à?” Gương mặt cô ấy tối sầm lại.
Cô ấy vung tay, bước thẳng vào trong lớp:
“Việc này miễn phí!”
04
Triệu Điềm chẳng chuyên nghiệp chút nào.
Trong buổi họp phụ huynh, tất cả chúng tôi đều phải đợi ở ngoài.
Tôi tận mắt nhìn thấy Triệu Điềm lục lọi trong ngăn bàn của tôi.
Giáo viên nhiều lần liếc nhìn cô ấy, nhưng cô chỉ cúi mặt, lật giở sách vở và sổ ghi chép, hoàn toàn phớt lờ mọi âm thanh xung quanh.
Càng lật, vẻ mặt cô ấy càng thêm lạnh lùng, ánh mắt đầy sự giận dữ.
Tôi lại một lần nữa tự hỏi mình, quyết định thuê cô ấy đóng vai mẹ tôi rốt cuộc có đúng không.
Sự nghi ngờ này lên đến đỉnh điểm khi Hứa Lâm Đồng từ lớp bên cạnh đi ra.
Dịch vụ “thuê phụ huynh” chính là do Hứa Lâm Đồng giới thiệu cho tôi.
Cậu ấy là học sinh có thành tích kém nhất lớp bên cạnh, nhưng gia đình lại rất nghiêm khắc. Vì sợ bị la mắng trong buổi họp phụ huynh, cậu ấy thuê một người đóng giả làm phụ huynh. Để tránh bị lộ, cậu ấy còn để lại số điện thoại của “phụ huynh giả” cho giáo viên.
Cậu ấy cũng nhìn qua lớp kính về phía chỗ ngồi của tôi:
“Người này là do cậu thuê á? Cái kiểu này, cùng lắm chỉ đáng năm mươi, sáu mươi đồng thôi.”
Năm mươi, sáu mươi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đứng sững người tại chỗ.
“Đừng nói với tôi là cậu trả cho cô ta một trăm đồng đấy nhé!” Hứa Lâm Đồng trố mắt kinh ngạc: “Tôi thuê người vừa đi họp phụ huynh, vừa nghe điện thoại, mà cũng chỉ mất tám mươi đồng thôi!”
Tôi: “...”
5
Buổi họp phụ huynh tan.
Trước khi Triệu Điềm lao đến chỗ Chu Binh Học và Thường Diễm Diễm, điều tôi nghĩ là: Ít nhất cũng phải đòi lại được một trăm đồng.
Khi cô ấy nói chuyện lý lẽ với phụ huynh của hai người đó, tôi nghĩ: Lấy lại tám mươi đồng cũng được rồi.
Đặc biệt là khi phụ huynh của Chu Binh Học, một người cao to, muốn tranh cãi đôi ba câu với cô ấy.
Nhưng rất nhanh, họ bị cô ấy cầm quyển sách, dùng lời lẽ sắc bén dọa cho im bặt…
Trong lớp học náo loạn, giọng nói lớn của cô ấy thu hút sự chú ý của mọi người.
Hai phụ huynh cảm thấy mất mặt, kéo con mình chạy đi.
Triệu Điềm bước ra khỏi lớp học với dáng vẻ như vừa thắng một trận chiến.
“Đợi chút, chắc lát nữa thầy giáo sẽ tìm chúng ta. Làm xong hết mọi chuyện rồi chị hãy đi.” Tôi nói với cô ấy.
Tôi không trực tiếp đòi tiền.
Dù sao tôi cũng không ngốc, nhỡ đâu cô ấy trả tiền rồi lát nữa không hợp tác với giáo viên thì sao?
“Hai vị phụ huynh đó về nhà chắc chắn sẽ mắng con họ.”
Giáo viên chủ nhiệm bị các phụ huynh khác vây quanh trên bục giảng, không để ý đến cô ấy, nên cô ấy đứng trò chuyện với tôi ở hành lang:
“Nhưng mà, họ chắc chắn sẽ thù dai, sau này lại bắt nạt em thôi. Em có muốn thuê tôi thêm vài lần để dọa họ nữa không?” Cô ấy nhiệt tình chào mời: “Mỗi lần chỉ ba mươi đồng thôi.”
Tôi nhớ lại dáng vẻ hung hãn của cô ấy vừa nãy.
Chu Binh Học và Thường Diễm Diễm đã bị cô ấy làm cho sợ, tôi không tin họ còn dám bắt nạt tôi nữa.
Cô ấy tám phần là muốn kiếm thêm tiền từ tôi.
Trong lòng tôi hiểu rõ, nhưng để cô ấy lát nữa thể hiện tốt, tôi đành gật đầu đồng ý.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Hê!” Cô ấy búng tay cái tách: “Thấy tôi chất lượng tốt, giá lại rẻ chưa?”
Chất lượng tốt, giá rẻ cái gì chứ!
Chúng tôi không phải đợi lâu.
Rất nhanh, giáo viên chủ nhiệm bước ra khỏi lớp. Thấy Triệu Điềm, thầy đầu tiên nhíu mày, sau đó hỏi:
“Phụ huynh của Hứa Yên?”
Cô ấy lập tức đứng thẳng người: “Phải ạ, thầy! Tôi là Từ Quế Anh!”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn cô ấy một cách kỳ lạ, sau đó nói:
“Vào văn phòng một lát, chúng ta nói chuyện về Hứa Yên.”
“Vâng, được ạ!”
Triệu Điềm hí hửng chạy vào lớp, mang cả sách vở và sổ ghi chép của tôi ra ngoài—
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro