Chương 4
Thực Điềm Bất Trường Nhục
2025-03-28 11:18:30
8
“Chát——”
Má tôi đau rát, trong chốc lát liền nóng bừng lên.
Tai tôi ù đi, vang lên những tiếng vo vo. Mẹ tôi làm việc tay chân, sức lực rất lớn. Cái tát này khiến tôi mãi không hoàn hồn lại được.
“Dì à.” Giang Nùng khẽ gọi.
“Nùng Nùng, con đừng cản dì.” Mẹ kéo mạnh tôi, khiến tôi lảo đảo. Bà quay sang cô giáo chủ nhiệm, trên mặt nở một nụ cười áy náy:
“Thật xin lỗi, cô giáo. Đứa nhỏ này từ bé đã nghịch ngợm. Tôi không ngờ nó lại chơi với người ngoài trường, càng không ngờ nó gan lớn đến mức làm ra chuyện quấy rầy cô giáo như thế này.”
“Cô làm gì vậy?!” Triệu Điềm kịp phản ứng, chạy tới định can ngăn.
Nhưng còn chưa kịp tới gần, cô ấy đã bị mẹ tôi đẩy ra.
Dáng người cô ấy quá nhỏ bé, lời lẽ có sắc bén thế nào cũng vô ích trước mẹ tôi – một người phụ nữ “mạnh mẽ” với kiểu chửi mắng toàn những câu tục tĩu.
Mẹ tôi mắng cô ấy một tràng, rồi chỉ thẳng vào cô ấy:
“Tôi đang dạy dỗ con gái tôi! Tới lượt cô xía vào à? Đợi đấy, giờ tôi báo cảnh sát, kiện cô tội lừa đảo! Cô đã lừa Hứa Yên bao nhiêu tiền?”
Bà lại quay sang quát tôi:
“Tiền của mày từ đâu ra? Mày còn tiền dư à? Nhà cả nhà sống chật vật, vậy mà mày còn tiền thuê người đóng giả làm phụ huynh sao?
“Mày lấy tiền ở đâu? Có phải mày đã đi làm chuyện bẩn thỉu gì không?”
Tôi không chịu nổi nữa.
Cái tát ban nãy không làm tôi khóc, nhưng khi nhìn thấy Giang Nùng đứng không xa, khoanh tay lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn tôi, cuối cùng tôi không kìm được nữa mà bật khóc.
Tôi cảm thấy nhục nhã.
Mẹ tôi, bà dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để mắng tôi.
Còn cô gái nhỏ được bà cưng chiều ấy, lại đứng một bên, nhìn tôi – người có quan hệ m.á.u mủ thân cận nhất với bà – với vẻ mặt như thể tôi chẳng hề có chút vị trí nào trong lòng bà.
Ngay trước đó, họ đã biết Triệu Điềm là người tôi thuê. Mẹ tôi kéo tôi từ hành lang về phòng giáo viên.
Trên đường đi, Triệu Điềm không nhịn được mà bật cười:
“Thì ra mẹ em chưa chết!”
Mẹ tôi càng thêm tức giận.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bà gào lên đòi báo cảnh sát, đòi đưa Triệu Điềm vào đồn!
“Báo đi!” Triệu Điềm cũng hét lên:
“Báo cảnh sát để họ xem thử! Cô là mẹ mà ngay cả con mình bị bắt nạt ở trường cũng không biết! Còn cô giáo thì dung túng thói hư tật xấu trong lớp! Thật đúng là 'gương sáng' của nghề giáo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tôi kiếm được hai trăm đồng này là do công sức lao động! Tôi còn chịu cả tổn thương tâm lý nữa! Các người khiến tôi thấy kinh tởm!
“Thế nào? Bản thân cô như đã chết, không chịu tham dự họp phụ huynh cho con gái, còn không cho con bé thuê người đi họp sao?”
Cô giáo chủ nhiệm vội vàng can ngăn, nói không thể báo cảnh sát.
“Chị Hứa Yên! Xem chị chơi với ai thế này? Sao cô ta có thể nói như thế về dì chứ?”
Khi cuộc cãi vã trở nên không thể kiểm soát, Giang Nùng lớn tiếng hét lên, cố gắng kéo sự chú ý của mọi người trở lại phía tôi.
Quả nhiên, mẹ tôi đã bị Giang Nùng dẫn dắt thành công.
“Nó quan tâm sao? Nó làm sao mà quan tâm? Chắc đây là điều nó muốn nói đấy chứ?” Mẹ tôi quay ngoắt lại, túm lấy tóc tôi, hét lớn:
“Người khác không bị bắt nạt, chỉ có mày bị bắt nạt đúng không?
“Sao mày lại làm khổ người khác như thế?
“Nùng Nùng học cùng trường với mày, con bé còn nhỏ hơn mày một lớp, tại sao con bé không bị bắt nạt mà chỉ có mày bị?
“Mày chơi bời với mấy đứa ngoài xã hội, sao không bị bắt nạt? Giáo viên tại sao phải quan tâm mày? Mày không chịu học hành, giáo viên nợ mày chắc?”
“Cô điên à!” Triệu Điềm đứng bên cạnh cắt ngang: “Cô lo được cho cháu gái còn đi họp phụ huynh cho cháu, mà không lo được cho con gái mình sao?
“Con bé cháu gái này chắc không phải con riêng của cô đấy chứ?”
Cô ấy lao tới, cố gắng gỡ tóc tôi khỏi tay mẹ tôi:
“Buông ra! Buông ra ngay, cô có nghe không?”
Ban đầu, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Khi mẹ mắng tôi là một đứa vô dụng.
Khi bà chất vấn tôi, tại sao chỉ có tôi bị bắt nạt, còn người khác thì không.
Khi cô giáo chủ nhiệm nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
Nhưng khoảnh khắc Triệu Điềm lao tới, gỡ tóc tôi ra khỏi tay mẹ, tôi không hiểu vì sao, như thể tôi bỗng có thêm sức mạnh.
Dường như mọi uất ức tích tụ lâu nay đã có lối thoát…
Khi mẹ tôi định giơ tay tát Triệu Điềm, tôi mạnh tay đẩy bà một cái thật mạnh.
Dù mẹ tôi cao to lực lưỡng, nhưng bà vẫn bị tôi đẩy lùi mấy bước.
“Dì!” Giang Nùng vội chạy tới đỡ bà.
“Đủ rồi!!” Da đầu tôi đau nhói, tôi hét lên bằng toàn bộ sức lực:
“Các người đang làm gì vậy? Cứ làm loạn đi! Làm loạn đến mức bảo vệ phải tới đây! Báo cảnh sát ngay bây giờ đi!”
“Mày điên à?” Mẹ tôi bị tiếng hét của tôi làm cho sững sờ tại chỗ.
“Chát——”
Má tôi đau rát, trong chốc lát liền nóng bừng lên.
Tai tôi ù đi, vang lên những tiếng vo vo. Mẹ tôi làm việc tay chân, sức lực rất lớn. Cái tát này khiến tôi mãi không hoàn hồn lại được.
“Dì à.” Giang Nùng khẽ gọi.
“Nùng Nùng, con đừng cản dì.” Mẹ kéo mạnh tôi, khiến tôi lảo đảo. Bà quay sang cô giáo chủ nhiệm, trên mặt nở một nụ cười áy náy:
“Thật xin lỗi, cô giáo. Đứa nhỏ này từ bé đã nghịch ngợm. Tôi không ngờ nó lại chơi với người ngoài trường, càng không ngờ nó gan lớn đến mức làm ra chuyện quấy rầy cô giáo như thế này.”
“Cô làm gì vậy?!” Triệu Điềm kịp phản ứng, chạy tới định can ngăn.
Nhưng còn chưa kịp tới gần, cô ấy đã bị mẹ tôi đẩy ra.
Dáng người cô ấy quá nhỏ bé, lời lẽ có sắc bén thế nào cũng vô ích trước mẹ tôi – một người phụ nữ “mạnh mẽ” với kiểu chửi mắng toàn những câu tục tĩu.
Mẹ tôi mắng cô ấy một tràng, rồi chỉ thẳng vào cô ấy:
“Tôi đang dạy dỗ con gái tôi! Tới lượt cô xía vào à? Đợi đấy, giờ tôi báo cảnh sát, kiện cô tội lừa đảo! Cô đã lừa Hứa Yên bao nhiêu tiền?”
Bà lại quay sang quát tôi:
“Tiền của mày từ đâu ra? Mày còn tiền dư à? Nhà cả nhà sống chật vật, vậy mà mày còn tiền thuê người đóng giả làm phụ huynh sao?
“Mày lấy tiền ở đâu? Có phải mày đã đi làm chuyện bẩn thỉu gì không?”
Tôi không chịu nổi nữa.
Cái tát ban nãy không làm tôi khóc, nhưng khi nhìn thấy Giang Nùng đứng không xa, khoanh tay lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn tôi, cuối cùng tôi không kìm được nữa mà bật khóc.
Tôi cảm thấy nhục nhã.
Mẹ tôi, bà dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để mắng tôi.
Còn cô gái nhỏ được bà cưng chiều ấy, lại đứng một bên, nhìn tôi – người có quan hệ m.á.u mủ thân cận nhất với bà – với vẻ mặt như thể tôi chẳng hề có chút vị trí nào trong lòng bà.
Ngay trước đó, họ đã biết Triệu Điềm là người tôi thuê. Mẹ tôi kéo tôi từ hành lang về phòng giáo viên.
Trên đường đi, Triệu Điềm không nhịn được mà bật cười:
“Thì ra mẹ em chưa chết!”
Mẹ tôi càng thêm tức giận.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bà gào lên đòi báo cảnh sát, đòi đưa Triệu Điềm vào đồn!
“Báo đi!” Triệu Điềm cũng hét lên:
“Báo cảnh sát để họ xem thử! Cô là mẹ mà ngay cả con mình bị bắt nạt ở trường cũng không biết! Còn cô giáo thì dung túng thói hư tật xấu trong lớp! Thật đúng là 'gương sáng' của nghề giáo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tôi kiếm được hai trăm đồng này là do công sức lao động! Tôi còn chịu cả tổn thương tâm lý nữa! Các người khiến tôi thấy kinh tởm!
“Thế nào? Bản thân cô như đã chết, không chịu tham dự họp phụ huynh cho con gái, còn không cho con bé thuê người đi họp sao?”
Cô giáo chủ nhiệm vội vàng can ngăn, nói không thể báo cảnh sát.
“Chị Hứa Yên! Xem chị chơi với ai thế này? Sao cô ta có thể nói như thế về dì chứ?”
Khi cuộc cãi vã trở nên không thể kiểm soát, Giang Nùng lớn tiếng hét lên, cố gắng kéo sự chú ý của mọi người trở lại phía tôi.
Quả nhiên, mẹ tôi đã bị Giang Nùng dẫn dắt thành công.
“Nó quan tâm sao? Nó làm sao mà quan tâm? Chắc đây là điều nó muốn nói đấy chứ?” Mẹ tôi quay ngoắt lại, túm lấy tóc tôi, hét lớn:
“Người khác không bị bắt nạt, chỉ có mày bị bắt nạt đúng không?
“Sao mày lại làm khổ người khác như thế?
“Nùng Nùng học cùng trường với mày, con bé còn nhỏ hơn mày một lớp, tại sao con bé không bị bắt nạt mà chỉ có mày bị?
“Mày chơi bời với mấy đứa ngoài xã hội, sao không bị bắt nạt? Giáo viên tại sao phải quan tâm mày? Mày không chịu học hành, giáo viên nợ mày chắc?”
“Cô điên à!” Triệu Điềm đứng bên cạnh cắt ngang: “Cô lo được cho cháu gái còn đi họp phụ huynh cho cháu, mà không lo được cho con gái mình sao?
“Con bé cháu gái này chắc không phải con riêng của cô đấy chứ?”
Cô ấy lao tới, cố gắng gỡ tóc tôi khỏi tay mẹ tôi:
“Buông ra! Buông ra ngay, cô có nghe không?”
Ban đầu, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Khi mẹ mắng tôi là một đứa vô dụng.
Khi bà chất vấn tôi, tại sao chỉ có tôi bị bắt nạt, còn người khác thì không.
Khi cô giáo chủ nhiệm nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
Nhưng khoảnh khắc Triệu Điềm lao tới, gỡ tóc tôi ra khỏi tay mẹ, tôi không hiểu vì sao, như thể tôi bỗng có thêm sức mạnh.
Dường như mọi uất ức tích tụ lâu nay đã có lối thoát…
Khi mẹ tôi định giơ tay tát Triệu Điềm, tôi mạnh tay đẩy bà một cái thật mạnh.
Dù mẹ tôi cao to lực lưỡng, nhưng bà vẫn bị tôi đẩy lùi mấy bước.
“Dì!” Giang Nùng vội chạy tới đỡ bà.
“Đủ rồi!!” Da đầu tôi đau nhói, tôi hét lên bằng toàn bộ sức lực:
“Các người đang làm gì vậy? Cứ làm loạn đi! Làm loạn đến mức bảo vệ phải tới đây! Báo cảnh sát ngay bây giờ đi!”
“Mày điên à?” Mẹ tôi bị tiếng hét của tôi làm cho sững sờ tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro