Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 75
Hàm Chi Sĩ
2025-03-25 21:42:08
Thích Mê nhận lấy, mở bức tranh ra, cười nói: "Bức tranh này là bảo bối đấy, hãy treo lên đi.”
Trịnh Viện Viện ngẩng đầu: "Bảo bối? Ý của cô là gì?”
“Con gái của cô đã vẽ là một lá bùa trừ quỷ...” Thích Mê lấy điện thoại di động ra, đưa ảnh chụp trong album chỉ cho cô ấy xem: “Lần này ra ngoài, nhờ có bức tranh này nên tôi mới có thể thoát ra được từ trong tay nhiều quỷ quái như vậy.”
Trái tim Trịnh Viện Viện đập thình thình: "Ngày tận thế này còn có cả quỷ sao?”
Thích Mê: "Cũng không thể nói là quỷ được... nói đúng ra chúng chỉ là một loại ám vật, rất phổ biến trong môi trường tận thế như thế này.”
Trịnh Viện Viện dường như hiểu được cái gì đó ồ một tiếng rồi đứng dậy: "Vậy bây giờ tôi dán nó lên nhé.”
“Không cần vội vã.” Thích Mê đưa tay giữ chặt cô ấy: "Tôi chỉ tò mò, tại sao Vu Kiều Kiều lại vẽ ra bức tranh thế này vậy?”
Trịnh Viện Viện yên lặng ngồi trở lại vị trí, suy nghĩ một chút, trả lời: "Hẳn là ông nội tôi đã dạy đó... Lần trước tôi mang con bé về quê nhà ở nông thôn, con bé một mực đi theo ông nội của tôi chơi. Ông nội tôi được xem như là vị bán tiên khá nổi tiếng trong thôn, hình như ông ấy còn nói Kiều Kiều rất có tiềm chất về phương diện này. Lúc ấy tôi tùy tiện nghe, không nghĩ tới con bé lại tự nhiên biết vẽ bùa hộ mệnh.”
Nói tới đây, hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Vu Kiều Kiều.
Thích Mê đột nhiên nghĩ đến chuyện từ khi Kiều Kiều đến thế giới tận thế cô bé vẫn luôn một mực nhắc tới quỷ, cô vô thức liếc quan cửa sổ: “Không phải ngay từ ban đầu con bé đã trông thấy cái gì mà chúng ta không để ý đến đấy chứ?”
“Thật sao?" Trịnh Viện Viện nhìn cô chằm chằm, co người lại.
Những thứ khiến người ta không thể nhìn thấy này luôn mang đến cảm giác sợ hãi nhất.
Lúc này, Đỗ Thụy đột nhiên đẩy cửa đi vào, Trịnh Viện Viện sợ tới mức cả người run b.ắ.n lên.
Đỗ Thụy không hiểu nguyên do, đứng ở cửa giật mình hỏi: "Làm sao vậy?”
Thích Mê cười vỗ vỗ vai Trịnh Viện Viện: "Không có việc gì, đều do đoán mò mà thôi.”
Đỗ Thụy Không hỏi nhiều, ồ một tiếng: "Đồ ăn làm xong rồi, dọn dẹp bàn một chút đi.”
“Được!”
Thích Mê lập tức đứng lên, chỉ huy các đám trẻ đi theo Trịnh Viện Viện ra ngoài rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Cô sắp xếp toàn bộ bàn ghế trong phòng học song song với nhau.
Nguyệt
Bỗng nhiên cảm giác có một đứa trẻ nhỏ đi vào trong, cô quay đầu nhìn, là Tiểu Lãng Dữ.
Tiểu Lãng Dữ yên lặng giúp cô chuyển băng ghế nhỏ.
Thích Mê đi tới nhận lấy: "Cứ để đấy đi, em sang tìm cô Trịnh rửa tay rồi về ăn cơm nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Em giúp cô chuẩn bị xong rồi đi.” Tiểu Lãng Dữ ngẩng đầu, con mắt cười cong như trăng lưỡi liềm.
Thích Mê vui vẻ, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt mập mạp của nhóc, trong giọng nói không tự giác mang theo chút cưng chiều: "Được~”
Vài phút sau, hai người họ sắp xếp xong xuôi.
Thích Mê phủi phủi bụi trên tay, tiện đường bế Lãng Dữ lên.
Trong đáy mắt Tiểu Lãng Dữ hiện lên chút hoảng hốt, cả cơ thể cứng đờ: "Cô, cô Thích, em có thể tự đi.”
Cậu vất vả lắm mới ổn định được tâm trạng, lần này thì hay rồi, mặt mũi lại đỏ bừng.
Thích Mê còn cố ý trêu ghẹo: "Ôi, thẹn thùng sao?”
“Em, em nóng.” Tiểu Lãng Dữ giơ hai tay ôm mặt.
Lúc này, bọn nhỏ lần lượt từ nhà vệ sinh chạy về, vừa thấy Tiểu Lãng Dữ đang bám trên người Thích Mê, Triệu Nhất Triết lập tức a một tiếng: "Cô Thích, sao cô lại bế bạn nhỏ này?”
Thích Mê ngượng ngùng cười, đang suy nghĩ làm thế nào để trấn an đứa bé ghen tuông này. Đột nhiên Tiểu Lãng Dữ dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy cô, tựa cái đầu nhỏ lên vai cô, nũng nịu: "Cô Thích, em muốn rửa tay ăn cơm.”
Nói xong, cậu còn đắc ý nở nụ cười rất đáng ăn đòn với Triệu Nhất Triết.
Triệu Nhất Triết: "...!”
Triệu Nhất Triết hóa đá tại chỗ.
“Ừ, cô dẫn em đi rửa tay.” Thích Mê hoàn toàn không nhận ra cảm xúc kỳ quái giữa hai cậu bé, sau khi an ủi Triệu Nhất Triết qua loa cô ôm Tiểu Lãng Dữ ra khỏi phòng học.
Ngô Mộc Thần nhìn lướt qua vai Thích Mê, nhàn nhạt liếc nhìn đứa trẻ nhỏ trong lòng cô.
Vừa quay đầu đã thấy Triệu Nhất Triết nắm chặt hai nắm tay nhỏ, nhe răng, dường như muốn lập tức biến thân thành quái vật nhỏ liền đi tới hỏi: "Làm sao vậy?"
Triệu Nhất Triết thở phì phò phồng mặt: "Ngô Mộc Thần, tớ gặp tình địch rồi!”
Ngô Mộc Thần im lặng hai giây, không muốn hỏi thêm gì nữa, yên lặng rời đi: "Ồ.”
Lúc Thích Mê dẫn Tiểu Lãng Dữ trở về, bọn nhỏ đều đã xếp hàng ngồi xong.
Trên bàn bày một đĩa khoai tây sợi xào, một đĩa cà rốt thái lát, một đĩa cải trắng ngâm giấm, còn có một tô canh thịt thái lát, dinh dưỡng coi như không tệ khá có chất. Miếng thịt là thịt sư tử biến dị, Thích Mê và Eva ăn xong cảm thấy không có phản ứng gì liền mang một ít quay lại, Đỗ Thụy không hỏi, cô cũng không nói, dù sao ăn vào cũng na ná hương vị thịt bò.
Trịnh Viện Viện ngẩng đầu: "Bảo bối? Ý của cô là gì?”
“Con gái của cô đã vẽ là một lá bùa trừ quỷ...” Thích Mê lấy điện thoại di động ra, đưa ảnh chụp trong album chỉ cho cô ấy xem: “Lần này ra ngoài, nhờ có bức tranh này nên tôi mới có thể thoát ra được từ trong tay nhiều quỷ quái như vậy.”
Trái tim Trịnh Viện Viện đập thình thình: "Ngày tận thế này còn có cả quỷ sao?”
Thích Mê: "Cũng không thể nói là quỷ được... nói đúng ra chúng chỉ là một loại ám vật, rất phổ biến trong môi trường tận thế như thế này.”
Trịnh Viện Viện dường như hiểu được cái gì đó ồ một tiếng rồi đứng dậy: "Vậy bây giờ tôi dán nó lên nhé.”
“Không cần vội vã.” Thích Mê đưa tay giữ chặt cô ấy: "Tôi chỉ tò mò, tại sao Vu Kiều Kiều lại vẽ ra bức tranh thế này vậy?”
Trịnh Viện Viện yên lặng ngồi trở lại vị trí, suy nghĩ một chút, trả lời: "Hẳn là ông nội tôi đã dạy đó... Lần trước tôi mang con bé về quê nhà ở nông thôn, con bé một mực đi theo ông nội của tôi chơi. Ông nội tôi được xem như là vị bán tiên khá nổi tiếng trong thôn, hình như ông ấy còn nói Kiều Kiều rất có tiềm chất về phương diện này. Lúc ấy tôi tùy tiện nghe, không nghĩ tới con bé lại tự nhiên biết vẽ bùa hộ mệnh.”
Nói tới đây, hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Vu Kiều Kiều.
Thích Mê đột nhiên nghĩ đến chuyện từ khi Kiều Kiều đến thế giới tận thế cô bé vẫn luôn một mực nhắc tới quỷ, cô vô thức liếc quan cửa sổ: “Không phải ngay từ ban đầu con bé đã trông thấy cái gì mà chúng ta không để ý đến đấy chứ?”
“Thật sao?" Trịnh Viện Viện nhìn cô chằm chằm, co người lại.
Những thứ khiến người ta không thể nhìn thấy này luôn mang đến cảm giác sợ hãi nhất.
Lúc này, Đỗ Thụy đột nhiên đẩy cửa đi vào, Trịnh Viện Viện sợ tới mức cả người run b.ắ.n lên.
Đỗ Thụy không hiểu nguyên do, đứng ở cửa giật mình hỏi: "Làm sao vậy?”
Thích Mê cười vỗ vỗ vai Trịnh Viện Viện: "Không có việc gì, đều do đoán mò mà thôi.”
Đỗ Thụy Không hỏi nhiều, ồ một tiếng: "Đồ ăn làm xong rồi, dọn dẹp bàn một chút đi.”
“Được!”
Thích Mê lập tức đứng lên, chỉ huy các đám trẻ đi theo Trịnh Viện Viện ra ngoài rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Cô sắp xếp toàn bộ bàn ghế trong phòng học song song với nhau.
Nguyệt
Bỗng nhiên cảm giác có một đứa trẻ nhỏ đi vào trong, cô quay đầu nhìn, là Tiểu Lãng Dữ.
Tiểu Lãng Dữ yên lặng giúp cô chuyển băng ghế nhỏ.
Thích Mê đi tới nhận lấy: "Cứ để đấy đi, em sang tìm cô Trịnh rửa tay rồi về ăn cơm nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Em giúp cô chuẩn bị xong rồi đi.” Tiểu Lãng Dữ ngẩng đầu, con mắt cười cong như trăng lưỡi liềm.
Thích Mê vui vẻ, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt mập mạp của nhóc, trong giọng nói không tự giác mang theo chút cưng chiều: "Được~”
Vài phút sau, hai người họ sắp xếp xong xuôi.
Thích Mê phủi phủi bụi trên tay, tiện đường bế Lãng Dữ lên.
Trong đáy mắt Tiểu Lãng Dữ hiện lên chút hoảng hốt, cả cơ thể cứng đờ: "Cô, cô Thích, em có thể tự đi.”
Cậu vất vả lắm mới ổn định được tâm trạng, lần này thì hay rồi, mặt mũi lại đỏ bừng.
Thích Mê còn cố ý trêu ghẹo: "Ôi, thẹn thùng sao?”
“Em, em nóng.” Tiểu Lãng Dữ giơ hai tay ôm mặt.
Lúc này, bọn nhỏ lần lượt từ nhà vệ sinh chạy về, vừa thấy Tiểu Lãng Dữ đang bám trên người Thích Mê, Triệu Nhất Triết lập tức a một tiếng: "Cô Thích, sao cô lại bế bạn nhỏ này?”
Thích Mê ngượng ngùng cười, đang suy nghĩ làm thế nào để trấn an đứa bé ghen tuông này. Đột nhiên Tiểu Lãng Dữ dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy cô, tựa cái đầu nhỏ lên vai cô, nũng nịu: "Cô Thích, em muốn rửa tay ăn cơm.”
Nói xong, cậu còn đắc ý nở nụ cười rất đáng ăn đòn với Triệu Nhất Triết.
Triệu Nhất Triết: "...!”
Triệu Nhất Triết hóa đá tại chỗ.
“Ừ, cô dẫn em đi rửa tay.” Thích Mê hoàn toàn không nhận ra cảm xúc kỳ quái giữa hai cậu bé, sau khi an ủi Triệu Nhất Triết qua loa cô ôm Tiểu Lãng Dữ ra khỏi phòng học.
Ngô Mộc Thần nhìn lướt qua vai Thích Mê, nhàn nhạt liếc nhìn đứa trẻ nhỏ trong lòng cô.
Vừa quay đầu đã thấy Triệu Nhất Triết nắm chặt hai nắm tay nhỏ, nhe răng, dường như muốn lập tức biến thân thành quái vật nhỏ liền đi tới hỏi: "Làm sao vậy?"
Triệu Nhất Triết thở phì phò phồng mặt: "Ngô Mộc Thần, tớ gặp tình địch rồi!”
Ngô Mộc Thần im lặng hai giây, không muốn hỏi thêm gì nữa, yên lặng rời đi: "Ồ.”
Lúc Thích Mê dẫn Tiểu Lãng Dữ trở về, bọn nhỏ đều đã xếp hàng ngồi xong.
Trên bàn bày một đĩa khoai tây sợi xào, một đĩa cà rốt thái lát, một đĩa cải trắng ngâm giấm, còn có một tô canh thịt thái lát, dinh dưỡng coi như không tệ khá có chất. Miếng thịt là thịt sư tử biến dị, Thích Mê và Eva ăn xong cảm thấy không có phản ứng gì liền mang một ít quay lại, Đỗ Thụy không hỏi, cô cũng không nói, dù sao ăn vào cũng na ná hương vị thịt bò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro