Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 76

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Thích Mê bế Tiểu Lãng Dữ ngồi xuống ghế. Thật trùng hợp vừa hay lại ngồi đối diện Triệu Nhất Triết.

Triệu Nhất Triết vừa nhai thức ăn vừa tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Lãng Dữ.

Tiểu Lãng Dữ cười khẽ một tiếng, vừa mới chuẩn bị dùng đũa gắp cải trắng trước mặt, đột nhiên chợt nghe thấy Triệu Nhất Triết hô to một tiếng: "Thầy Đỗ, em muốn ăn cải trắng!"

Tiếng gào này làm Đỗ Thụy sợ tới mức rùng mình. Anh ấy không nói gì chỉ nhìn Triệu Nhất Triết, nghiêm túc bảo: "... Đừng lớn tiếng như vậy, thầy có thể nghe thấy.”

Đỗ Thụy đứng dậy bê cải trắng dấm chua, gắp cho cậu bé một ít, mới vừa đem cái đĩa thả về chỗ cũ còn không kịp ngồi thì đã nghe thấy Triệu Nhất Triết lại gào lên: "Em muốn ăn cà rốt!"

Đỗ Thụy: “...”

Đỗ Thụy đứng dậy, thấy Tiểu Lãng Dữ đang gắp cà rốt ăn ngon lành nên không thể không biết xấu hổ mà lấy đi. Anh ấy dừng một chút, quay đầu đánh giá ánh mắt của Triệu Nhất Triết, hiểu ra hai tên nhóc này đang chơi đùa phân cao thấp liền yên lặng ngồi trở lại vị trí, không quản nữa.

Thấy bọn trẻ ăn gần xong, Thích Mê đi hái mấy quả táo vào làm điểm tâm ngọt sau bữa cơm.

“Được rồi, mọi người ăn gần xong rồi. Cô có một chuyện muốn nói với mọi người đây.” Thích Mê đứng trên bục giảng vỗ tay.

Trong lúc nhất thời, mấy chục con mắt lớn nhỏ đều đồng loạt quét qua.

“Hôm nay cô lái một chiếc xe buýt du lịch về, mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi nhà trẻ đi đến địa điểm nhiệm vụ tiếp theo cho nên các em phải ngoan ngoãn nha.” Thích Mê dặn dò.

Dương Thắng Tráng vừa nghe xong, vội nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, duỗi cái cổ nhỏ: "Xe bus? Cô ơi, vậy thì nhiệm vụ “bảo vệ lớp Đậu Đinh” của chúng ta đã hoàn thành rồi có phải không ạ?”

Thích Mê: "Vẫn chưa, chờ đến ngày chúng ta xuất phát, nhiệm vụ của các em mới được coi như hoàn thành.”

Vu Kiều Kiều: "Cô Thích, mấy ngày nữa là mấy ngày?”

Thích Mê suy nghĩ một chút, hôm nay cô phải tiến hành quét dọn xe và sửa chữa máy phát điện, ngày mai tìm công cụ và vật liệu, ngày mốt tiến hành thiết kế và cải tạo xe buýt... hẳn là không lâu lắm: "Một tuần đi."

Vương Tiểu Hổ giơ tay hỏi: "Vậy chúng ta rời khỏi nơi này, cha mẹ trở về tìm không thấy chúng ta thì làm sao bây giờ?"

“Không đâu, các em ở đâu cha mẹ cũng có thể tìm được." Thích Mê an ủi.

"Cô giáo ơi, đã lâu như vậy rồi mà mặt trời vẫn còn chưa mọc? Rốt cuộc khi nào cha mẹ chúng em mới có thể trở về ạ?"

“Ông bà ngoại em cũng không về được sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Cô Thích, có phải cha mẹ không cần chúng em nữa không?”

Trong khoảnh khắc, khung cảnh đã bị mất kiểm soát..

Theo cách hiểu của bọn nhỏ, một tuần phải dài như một năm. Nhiều ngày đêm không gặp được cha mẹ như vậy, tất cả đỏ hoe mắt.

Ngay cả Vương Tiểu Hổ to gan nghịch ngợm nhất cũng lau nước mắt, hít hít mũi: "Em, em nhớ cha mẹ của em..."

“Em cũng nhớ bọn họ.”

“Em muốn về nhà.”

"Mẹ... con muốn mẹ..."

Đỗ Thụy cùng Trịnh Viện Viện lập tức buông đũa xuống, ôm bọn trẻ vào trong lòng an ủi.

Thích Mê nhìn xuống phía dưới, cổ họng bỗng nhiên hơi tắc nghẹn.

Những nhóc con này đều mới bốn năm tuổi, tất cả đều được phụ huynh nâng như nâng trứng. Bình thường nắm tay đi trên đường cũng không phụ huynh nào dám buông tay con trẻ ra, thế mà giờ đây không hiểu tại sao chúng lại bị kéo vào thế giới tận thế này. Không thể gặp được người nhà, ngoan ngoãn nghe lời đến giờ này đã là chuyện vô cùng giỏi giang.

Thích Mê nghẹn ngào, cố nhếch khóe miệng: "Các em thật sự rất tuyệt, đều là các anh hùng nhỏ lợi hại... Cha mẹ các em nhất định sẽ tự hào về các em.”

Vừa nghe được lời khích lệ, đám nhóc con đè nén đã lâu không nhịn được cất tiếng khóc lớn lên.

Tiểu Lãng Dữ và Ngô Mộc Thần ngơ ngẩn, ngồi ở trong đó rất không phù hợp với bè bạn, nhìn sang trái, đứa nhỏ đang khóc, nhìn sang phải lại là một đứa nhỏ đang khóc, đành phải yên lặng nhảy xuống ghế nhỏ.

Động tác của hai người cực kỳ giống nhau, tay nhỏ bé đút trong túi, dáng điệu "Những đứa nhỏ này sao không bớt lo như vậy" giống như người ngoài cuộc, bước ra đứng ở cạnh cửa.

Nguyệt

Tiểu Lãng Dữ nhìn thấy Triệu Nhất Triết khóc oa oa lớn đến nỗi nước mũi chảy ra không khỏi nghĩ lại về một chút hành vi ấu trĩ lúc trước của mình...... Kết quả vừa quay đầu, liền thấy Thích Mê ôm Ngô Mộc Thần với giọng nói an ủi, Ngô Mộc Thần giống như còn đắc ý nhướng mày về phía cậu

Tiểu Lãng Dữ: “...”

Ngày hôm sau, Thích Mê sửa lại máy phát điện loại nhỏ đã cũ kỹ, sau khi nối vào mạch điện phòng học bóng đèn đã lâu không có công việc cuối cùng sáng lên.

Có lẽ do đã giải tỏa cảm xúc ra ngoài nên tâm tình bọn nhỏ bình tĩnh hơn không ít. Sau khi chiếm được cây đũa thần cùng quần áo Ultraman trong truyền thuyết, lũ trẻ lập tức ngoan ngoãn đi theo Trịnh Viện Viện cùng Đỗ Thụy. Mỗi ngày không ở trong lớp tiến hành đọc sách và vẽ vời thì sẽ thỉnh thoảng ra cửa hái chút táo rồi lập tức lại chạy về lớp dưới sự bảo vệ của Thích Mê.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0