Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 74

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Lần này Đỗ Thụy phản ứng trước bước vài bước đã chạy ngay ra ngoài. Anh ấy đẩy cửa nhìn vào trong lớp Nha Nha, thấy nơi đây giống như đã trở thành tiên cảnh, tất cả đều là khói trắng sặc sụa người vào.

Trong sương mù, một ngọn lửa bốc lên thật cao giống như con rắn lửa.

"Oh my god! Viện, cô muốn đốt nhà sao?!" Trong phút chốc Eva đã chạy đến cạnh cửa.

Lãng Dữ ho khan vài tiếng, lập tức chạy đi mở cửa sổ.

Đỗ Thụy bước đi như bay, một tay cầm lấy nắp nồi bên cạnh lập tức đậy lại rồi dập tắt ngọn lửa.

Trịnh Viện Viện ho khan vài tiếng, sặc đến khóe mắt rưng rưng, trên mặt bị khói đen hóa trang thành mèo hoa, vội xin lỗi: "Xin lỗi, tôi chỉ là thấy lửa không đủ mạnh nên muốn thêm chút gỗ vụn vào, không ngờ tới dầu trong nồi liền cháy lên... Khụ khụ.”

“Hay là giao cho tôi đi.” Đỗ Thụy kéo Trịnh Viện Viện ra phía sau, đẩy nhẹ cô ấy ra cửa.

Thích Mê thuận thế kéo Trịnh Viện Viện qua, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thụy: "Thầy Đỗ biết nấu cơm à?”

Đỗ Thụy ừ một tiếng, xoay người bận rộn.

Lúc này, Ngô Mộc Thần đứng ở hành lang chậm rãi mở miệng với một bộ dạng bất đắc dĩ nói: “Những người lớn này sao lại vô dụng như vậy”

"Yên tâm đi, tôi nấu ăn cũng không tệ.”

Mọi người yên tâm gật đầu rồi đều trở về chờ ăn cơm.

Lớp Đậu Đinh.

Nguyệt

Trịnh Viện Viện chưa hoàn hồn, ngồi ở bên cạnh đống lửa ngơ người ra, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng lăn dài.

Thích Mê ngồi bên cạnh vỗ lưng cô ấy, an ủi không sao đâu.

Vu Kiều Kiều giống như đã nhìn quen lắm rồi, ôm cả gói giấy đứng ở bên cạnh Trịnh Viện Viện, rút từng tờ từng tờ khăn giấy ra lau nước mắt cho cô ấy: "Mẹ, đừng khóc, về sau mẹ đừng tới gần phòng bếp nữa là được rồi.”

Trịnh Viện Viện nghẹn ngào nặn ra một chữ ừ.

Thích Mê nhận lấy khăn giấy trong tay Vu Kiều Kiều: "Đi chơi đi, ở đây có cô rồi.”

Vu Kiều Kiều lo lắng nhìn thoáng qua Trịnh Viện Viện, thấy cô ấy gật gật đầu, mới chần chờ rời đi: "Vậy mẹ, có việc mẹ cứ gọi con nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Ừ.”

Sau khi Vu Kiều Kiều rời đi, bên đống lửa chỉ còn lại Trịnh Viện Viện và Thích Mê.

Cô ấy không khống chế được cảm xúc, che miệng nhỏ giọng khóc nức nở: "Thực sự xin lỗi cô Thích... Tôi thật sự rất vô dụng, đã làm cô thất vọng rồi, tôi quá quá ngốc.”

Thích Mê cười lắc đầu, giơ tay vén sợi tóc bên má cô ấy lên: “Cô ngốc ở đâu cơ chứ, nếu không có cô chăm lo cho đám trẻ nhỏ thì tôi đi ra ngoài nào có thể yên tâm. Cô rất tuyệt vời đấy, thế nên đừng khóc nữa nhé.”

Trịnh Viện Viện sụt sịt, lau nước mắt: "Ừ, tôi sẽ lập tức ổn lại ngay thôi...”

Thích Mê gật đầu, chờ cô ấy bình phục tâm tình.

Hai người đều im lặng.

Thích Mê nhìn cô ấy, không khỏi nhớ tới lúc mới quen Trịnh Viện Viện.

Khi đó, cô vừa rời bỏ thân phận người chơi tận thế, lòng chẳng hiểu gì cứ vậy đi đến nhà trẻ. Trịnh Viện Viện mang thân phận giáo viên đứng lớp kiên nhẫn dạy từng chút một cho cô, nhờ có cô ấy cô mới từ từ học rất nhiều kỹ năng chăm sóc cho người khác.

Trịnh Viện Viện là người dịu dàng nhất cô từng gặp, đối với ai cũng rất có kiên nhẫn, rất ít khi thấy cô ấy tức giận.

Sau này cô mới biết được, thân phận bối cảnh của Trịnh Viện Viện thật ra rất tốt. Cô ấy có thể xem như một thiên kim nhà giàu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, từ nhỏ đến lớn đều là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, mười ngón tay không dính nước xuân, càng miễn bàn đến nấu cơm làm việc nhà. Sở dĩ biến thành giáo viên mẫu giáo là vì cô ấy đã trở thành một người mẹ đơn thân khi giữa tuổi xuân gặp phải một tên cặn bã.

Suy cho cùng cô ấy vốn là đóa hoa trong nhà kính, dễ dàng bị lừa dối. Lúc học đại học Trịnh Viện Viện đã bị một nam sinh lừa dối tình cảm lại lừa thân. Cha mẹ cô ấy nổi giận không đồng ý, cô ấy lại đương lúc yêu đương mù quáng, chống đối mẹ cha, theo chân tên nhóc nghèo nàn lập nghiệp, rời bỏ gia đình, rũ bỏ tình thân.

Sau đó, chuyện cổ tích tan vỡ, người đàn ông nọ chán ghét cô ấy, đề nghị chia tay.

Trịnh Viện Viện tính tình bướng bỉnh, cảm thấy không có mặt mũi nào về nhà nên vẫn chưa từng kể chuyện cho cha mẹ nghe, tiếp tục tự lực cánh sinh xin việc làm nghề chăm trẻ, một mình nuôi dưỡng Vu Kiều Kiều.

Trên một khía cạnh nào đó, Thích Mê rất ngưỡng mộ cô ấy.

Nếu đổi lại là cô, chưa chắc cô đã có thể bình tĩnh nuôi dưỡng con cái như vậy.

“Cô Thích?” Lúc này, đôi mắt to của Trịnh Viện Viện khẽ chớp chớp, gọi lại suy nghĩ của Thích Mê.

Thích Mê nhìn cô ấy cười cười, bỗng nhiên nghĩ tới bức tranh của Vu Kiều Kiều, cô hỏi: "Đúng rồi, tôi thấy bức tranh của Vu Kiều Kiều trong hành lang đã biến mất, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

“À, nó ở chỗ tôi.” Trịnh Viện Viện sụt sịt, lấy bức tranh được gấp gọn trong túi mình ra: “Tôi cảm thấy hơi sợ nó nên đã cất đi.”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0